Ở trường học ngày càng quản lý chặt chẽ, cho dù Lục Lẫm không lên tiếng, thì chủ nhiệm giáo dục cũng kiểm tra kỷ luật hàng ngày làm cho đám học sinh cảm thấy rất khổ sở.
Tóc và móng tay đều không được để quá dài, đồ ăn không được tùy tiện mang vào lớp, trong giờ học cũng thường xuyên có bài kiểm tra đột xuất, nếu có ngủ gật hay nói chuyện trong giờ học cũng sẽ bị trừ điểm và phê bình.
Đến khi diễn ra đại hội thể thao của trường, có những quy định rườm rà lần lượt được dỡ bỏ, cuối cùng cho học sinh hai ngày thư giãn.
Bùi Chước đi đến ngồi dưới bóng cây một lúc, đột nhiên bị một đám học sinh nhét cho đầy đồ ăn vặt và nước ngọt lạnh, thậm chí có người còn quạt cho cậu mát.
Cậu ngơ ngác, cùng học sinh ăn một ít khoai tây chiên, cậu mượn bút viết giúp mấy bạn tiếp lương thực, đưa cho ủy ban trường đến đài phát thanh.
Lục Lẫm đang chuẩn bị trước cho các cuộc thi ngày mai, quay lại nói chuyện với các nhà lãnh đạo của trường, sau đó trở lại khu vực nghỉ ngơi.
Mọi người cùng nhau xếp ghế và ngồi lại cùng với nhau, để tiết kiệm diện tích, ghế ngồi của giáo viên cũng được xếp san sát nhau.
Bùi Chước không ngờ Lục Lẫm cũng ngồi chung ở chỗ này, vừa lúc anh đi về phía mình, dùng ngón tay xoa xoa cái chai coca, nên lùi qua một bên mấy phân.
Trong giấc mơ, cậu hy vọng Lục Lẫm sẽ ôm cậu một lúc, nhưng nếu thật sự ngồi cùng nhau thì cậu lại có cảm giác rất rụt rè.
Anh vẫn đang hỏi về sự có mặt của ban cán sự của lớp, anh ngồi với một tư thế thật thoải mái và không để ý sự khép nép của những người xung quanh.
Bùi Chước ngay từ lúc ban đầu không có ý định sẽ uống coca, nhưng bây giờ cậu ngồi quá gần thầy Lục nên muốn làm một cái gì đó cho bớt ngượng ngùng.
Cậu mở nắp hớp một ngụm nước, tự nhiên bị sặc, ngại ngùng ho khan một tiếng.
“Thầy Bùi, uống chậm thôi.” Lục Lẫm vỗ vỗ vào lưng của cậu, phát hiện mặt của cậu đỏ lên: “Thầy vừa mới chạy xong à?”
“Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà.” Bùi Chước cầm khăn giấy ra lau, ra hiệu bọn họ tiếp tục nói chuyện.
“Nói về chi phí, bọn họ chuẩn bị đi mua lon bò húc, sau đó là chuyện chạy hai nghìn mét và năm nghìn mét…” Thành viên ban thể thao tiếp tục báo cáo về công việc với một quyển sổ nhỏ, Lục Lẫm cúi đầu và sửa bài tập về nhà cho học sinh, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.
Bùi Chước ngồi bên cạnh anh một cách bình tĩnh, quay đầu lại xem các hoạt náo viên một lúc và giả vờ như họ chỉ nhìn nhau một cách tình cờ.
Hôm nay sẽ có một trận bóng rổ, nên Lục Lẫm đã mặc một bộ thể thao màu đen sẫm.
Sạch sẽ, cứng rắn và có chút bó sát.
Đường cong của cơ ngực và vòng eo săn chắc mơ hồ lộ ra, cẳng tay và đôi chân thon dài không có một chút mỡ dư thừa nào, cả người anh như con báo gấm, trên người toát ra vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ.
Ngay cả khi anh chỉ nghe những câu chuyện vặt vãnh hay là đọc thuộc lòng các bài văn chính tả khó đọc thì tư thế của anh cũng như là một sĩ quan quân đội mặc áo choàng.
Bùi Chước khẽ thu hồi ánh mắt, yên lặng ngồi uống một ngụm coca lạnh.
Đã đến lúc cần phải uống thứ gì đó để đánh thức tâm trí của mình.
Tại sao cậu lại nhìn thấy những thứ ấy trong phòng thể dục chứ, thế nên cậu không thể nào đối mặt với thầy Lục được.
Sau khi nhấp thêm hai ngụm coca thì Bùi Chước đã vô tình liếc thấy nó, Lục Lẫm thường sẽ mặc một chiếc áo gió để che kín toàn bộ cơ thể.
Nhưng hôm nay Lục Lẫm lại cởϊ áσ khoác ngoài ra, lộ ra dáng người gầy gò nhưng lại phong độ, cảm thấy sự bức bối vô hình trong cậu đã tiêu tan hoàn toàn.
Hô hấp của Bùi Chước có hơi loạn, cậu quay đầu lại nhìn thấy đám người ở phía xa xa, nhất thời không nói chuyện được.
Không lâu sau thì cậu được gọi.
“Thầy Bùi.”
Lục Lẫm đang nhìn cậu và có một số học sinh cũng đang nhìn cậu.
“Thầy Bùi có đồng ý tham gia cùng đoàn đội thi đấu không?”
“Thi đấu đồng đội?”
“Ừm, thầy Tiểu Hoàng đã xin được nghỉ phép về nhà, đội tôi đang thiếu người.” Lục Lẫm đã không nói chuyện với cậu trong một khoảng thời gian dài, cho nên cậu cảm thấy mơ hồ về chủ đề này có vẻ không được phổ biến lắm, vì vậy anh suy nghĩ trong vài giây lại nói: “Nếu không tiện thì cũng không sao, tôi có thể đi hỏi giáo viên cấp hai.”
“Có rảnh, buổi chiều phải không?”
“ Ừ, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.”
Bùi Chước thật sự có thể lực tốt nhưng cậu lại không thích tập thể thao dưới ánh nắng mặt trời vì người cậu hay đổ mồ hôi, mồ hôi sẽ dính lên quần áo rất khó chịu.
Bên trong và bên ngoài sân đều giống như một phòng karaoke lớn, và loa trong đài phát thanh có sức công phá quá lớn khiến cho mọi người bị ù tai.
Buổi trưa, Bùi Chước trở lại văn phòng để chợp mắt một chút , từ trong túi xách lấy ra một cái hộp hình tháp rồi mới đi ngủ.
Trò chơi câu đố ba chiều này được làm bằng những tấm kim loại mỏng uốn cong một chút được móc bằng kim và có thêm con chíp nhỏ, cậu đã làm cả một buổi chiều vào ngày cuối tuần, cậu chưa làm cái khung.
Cậu nằm trên bàn đọc sách hướng dẫn làm và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Lẫm đang gọi điện thoại bên ngoài văn phòng, nhìn thoáng qua Bùi Chước và những bộ phận nhỏ bằng kim loại trên bàn của câu qua cửa sổ.
Anh thấy thầy Bùi đang đọc sách hướng dẫn chỉ cách làm và muốn đến gần để chỉ cho cậu phải làm như thế nào.
Chủ nhiệm lớp hít một hơi thật sâu qua điện thoại rồi nhấn mạnh rằng: “Bây giờ là thời điểm để thay đổi chương trình học, áp dụng các quy trình giảng dạy tiêu chuẩn mới khác với trước kia, cậu phải làm gương có nghe không?”
Lục Lẫm trả lời: “Tôi đã đọc tất cả các tài liệu rồi.”
“Còn có mở lớp học, lần trước cậu đã đưa giáo trình cho tôi, tôi đã đọc xong rồi làm tốt lắm.” Chủ nhiệm hài lòng nói: “Có một chút thay đổi, tôi nghĩ cậu nên phổ cập với các giáo viên khác. Đầu tiên là phải tập trung ghi chú trên giáo trình.”
Lục Lẫm lại nhìn Bùi Chước qua khung cửa sổ, thấy cậu ấy đang xem sách hướng dẫn một lúc, tìm kiếm các bộ phận khác của khung máy với vẻ mặt trống rỗng, anh cảm thấy chiếc điện thoại trong tay đang dần nóng lên.
Anh rất muốn đi vào và giúp cậu.
“Tiểu Lục, cậu có đang nghe không vậy?” Chủ nhiệm nghe điện thoại im lặng một lúc rồi mới ho khan một tiếng.
“Viết ra hết đi, cậu tiếp tục nói.”
Sau khi giải thích hết mọi việc, nhìn thấy Bùi Chước đã nằm trên bàn ngủ thϊếp đi, sách hướng dẫn và một số mảnh kim loại được đặt cùng nhau. Cuối cùng cậu không thể tìm thấy vị trí để đặt những mảnh kim loại rải rác.
Lục Lẫm cúp điện thoại và đi vào văn phòng, đứng bên cạnh cậu một lúc.
Bùi Chước ngủ say, nên hô hấp nhẹ và dài, hàng lông mi hơi rủ xuống.
Khoảng thời gian trước bởi vì biểu tượng cảm xúc hình đầu mèo, làm cho Lục Lẫm không chắc là cậu có muốn mình thấy hay không nên không muốn hấp tấp bắt chuyện.
Anh đã bí mật giữ khoảng cách với cậu một thời gian, anh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, anh cho rằng không có chuyện gì xảy ra,
Hai người họ chỉ trò chuyện vài câu vào cuối tuần.
Lục Lẫm có tính khí rất thất thường vì thế anh có rất ít bạn thân. Vốn dĩ vào cuối tuần anh rất muốn nói chuyện cùng với thầy Bùi, nhưng lại cảm thấy cậu so với trước kia nhiệt tình hơn rất nhiều, nhìn có vẻ kỳ quái.
Thật vất vả anh mới tìm thấy một chủ đề thích hợp, chỉ dạy cho cậu cách xây dựng tòa tháp bạc này, lại bỏ lỡ vì có một cuộc điện thoại.
Bùi Chước ngủ rất yên tĩnh.
Lục Lẫm nhìn gương mặt ngủ say của cậu, sau đó ngồi xuống và tiếp tục công việc của mình.
Anh mở máy tính lên chuẩn bị đổi giáo trình, cảm thấy tiếng nhấp chuột có chút ồn ào, liền đổi thành cầm bút bắt đầu soạn giáo án mới.
Điện thoại đột ngột reo lên.
Lục Lẫm bấm tắt tiếng trong vòng một giây, cầm điện thoại trong tay sải bước đi ra khỏi văn phòng, đến góc rẽ mới nhận điện thoại.
“Thầy giáo Hoàng?” Anh nhìn qua đám học sinh đang chơi bóng trên sân và ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời như đang thiêu đốt, hỏi: “Thầy không sao chứ?”
“Đây không phải là bị buộc phải xin nghỉ bệnh để giúp bà xã chăm con sao?” Tiểu Hoàng ôm đứa trẻ đung đưa trên ghế tựa: “Đã gây phiền toái cho Lục trưởng quan rồi, buổi chiều sẽ tìm người chơi thế cho anh nhé”
“Không có vấn đề gì.” Lục Lẫm nói: “Tôi đã đi tìm Bùi Chước, cậu ấy cũng đồng ý rồi.”
“Tôi cảm thấy thầy Bùi là một người rất tốt, hai người các cậu có quan hệ như thế nào vậy?” Tiểu Hoàng một tay vỗ vỗ cho đứa nhỏ uống sữa, lúc rảnh rỗi thì tìm anh nói chuyện phiếm.
Không hiểu vì sao, trong đầu của Lục Lẫm lại đột nhiên nhớ đến hình dáng cậu đang ngủ như thế nào.
Anh nghĩ và đưa ra câu trả lời.
“Chúng tôi là bạn bè, đôi khi cũng tâm sự với nhau.”
“Vậy thì tốt… nhưng hình như thầy Bùi đang yêu đương… Thứ năm tuần trước tôi nhìn thấy anh ấy và cô Hoắc cùng nhau ra ngoài ăn tối.” Tiểu Hoàng cảm thấy có một chút đáng tiếc: “Lỡ như cậu ấy đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt thì sẽ không rảnh quan tâm đến cậu nữa, lão Lục à, nếu cậu có đau ốm gì nhớ liên hệ với tôi nha, đừng ở một mình như lần trước.”
“Cô Hoắc?” Lục Lẫm cau mày: “Hoắc Lộc của lớp hai à?”
“Mặc dù cấp trên của chúng ta không tán thành yêu đương nơi công sở, nhưng ở tầng trên và tầng dưới đã có mấy đôi rồi.” Tiểu Hoàng uể oải ngáp một cái: “Mấy bữa trước khi tôi về nấu cơm cho vợ, thì thấy thầy Bùi lái xe đưa cô Hoắc đi ra ngoài, hai người nói chuyện vui vẻ, quan hệ có vẻ rất thân thiết.”
Lục Lẫm lên tiếng.
“Nhưng nói như vậy, anh cùng với thầy Bùi cũng đâu phải quan hệ yêu đương, hai chuyện này không có mâu thuẫn với nhau.” Tiểu Hoàng khụ hai tiếng: “Tôi cũng vô tình nhìn thấy, không có ý xấu đâu.”
Đứa trẻ nửa mê nửa tỉnh, ở trong lòng của anh ngọ nguậy hai cái, như thúc giục cho anh tiếp tục vỗ vào lưng của mình.
Tiểu Hoàng vòng hai tay ôm lấy đứa bé, tiếp tục đem điện thoại kẹp giữ đầu và vai: “Ban đầu tôi có mấy người anh em, Đại Bành bị điều đi nước ngoài làm việc rồi, Nhị Tỏi Tử đã đi bộ đội, tôi thì vừa trở thành cha, ba chàng trai nóng bỏng đều đã bỏ chạy rồi.”
“Nếu anh cảm thấy Bùi Chước rất tốt thì nên đối xử với người ta ấm áp một chút, cũng đừng cả ngày đều mang bộ mặt lạnh thế này nữa.” Tiểu Hoàng đang nói nửa chừng liền cảm thấy mình nói có chút dông dài, miệng như vỡ ra: “Đương nhiên nếu như anh muốn chủ động hay không thì tùy thuộc vào quyết định của anh.”
Lục Lẫm bị cậu hỏi như vậy thì nghiêng đầu nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, mấy giây không nói chuyện.
Anh có muốn chủ động không?
Đương nhiên là muốn.
Anh muốn được gặp thầy Bùi nhiều hơn.
“Tôi hiểu rồi.” Anh nói ngắn gọn: “Có chút việc liên quan đến học sinh, tôi cúp máy trước đây.”
“Hẹn gặp lại.”
Bùi Chước gần như ngủ thϊếp đi.
Nếu như không có tiếng nhạc rock and roll âm ĩ trong radio có lẽ cậu đã ngủ cả buổi chiều trong phòng điều hòa rồi.
Cậu vội vàng thu dọn đồ đạc, rửa mặt đi đến khu nghỉ ngơi của sân vận động, ủy ban thể thao chạy đến trên tay cầm dải băng dài.
“Thầy Bùi, tôi tìm thầy đã rất lâu rồi.” Ủy ban thể thao lớn tiếng nói: “Lát nữa thầy sẽ thi đấu với đội trưởng Lục, nên thầy khởi động trước nhé!”
Bùi Chước vốn tưởng rằng thi đồng đội là thi chạy tiếp sức, nhưng cậu lại đột nhiên bị nhét cho một dải ruy băng mà cậu vẫn chưa hoàn hồn: “Cuộc thi gì vậy?”
“Hai người ba chân.” Ủy ban thể thao chỉ về khu vực chờ đợi ở phía xa: “Thầy Lục đang ở ngay đó, nhớ trói thật chặt chân của cậu nhé.”
Bùi Chước tỉnh ngay lập tức sau khi ngủ gật.
Cậu cầm dải ruy băng đi tới, mấy cặp giáo viên bên cạnh cũng đã buộc chân lại với nhau rồi, hai tay ôm lấy nhau run rẩy đi về phía trước, thỉnh thoảng vừa cười vừa chửi.
Thấy cậu đi tới. Lục Lẫm cũng cầm trong tay một dải ruy băng màu đỏ, thản nhiên nói: “Tôi thắt nhé.”
Biểu hiện của anh rất tự nhiên, lúc này anh không cảm thấy có một chút lúng túng nào.
Bùi Chước ngây người ậm ừ, nhìn Lục Lẫm đang đi tới gần mình, quỳ xuống buộc dây ruy băng quanh mắt cá chân của hai người họ, thành một cái khóa lỏng lẻo.
“Chặt chưa?” Lục Lẫm xác nhận vị trí của dây ruy băng, dùng tay vòng qua vai của cậu, thản nhiên nói: “À đúng rồi, thầy Bùi đã từng chơi cái này chưa?”
Bùi Chước bị anh ôm đến ngây người, cuối cùng cũng ý thức được vấn đề.
Lão Lục có thể là một trai thẳng.