Chương 2: 1
Đôi hàng mi cong lay động, càng lúc càng đều đặn. Ánh sáng mặt trời làm Thanh Hà hơi chói, theo phản xạ đưa tay che hờ, phải mất một lúc sau mới định thần mở mắt.
Cô cảm nhận mình đang ở một nơi lạ lẫm, nhìn quanh xa lạ lạnh lẽo. Căn phòng rộng đuợc bày trí bằng phong cách Viễn Tây toát lên sự mạnh mẽ. Đầu Linh Dương với cặp sừng to treo trên tường làm cô hơi hoảng.
Cô lòm còm bò dậy, cả người ê ẩm không chịu nổi, cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra nhưng đầu đau như búa bổ. Hồi sau, cô lờ mờ nhớ chuyện hôm qua, chợt rùng mình, bắt đầu có cảm giác run sợ chạy dọc sống lưng.
Hình như trong đây không phải có mình cô, ánh sáng từ ô cửa sổ hắt vào phòng mang theo chiếc bóng cao gầy, dài oằn hằn xuống mấy ô gạch. Cô đưa mắt tò mò, người con gái tóc nâu bồng cô chạm mặt ở nhà hôm trước đang đưa bóng lưng lại mình, khoanh tay, mắt thả trôi theo bầu trời bên ngoài, từng cơn gió khẽ chập chờn lướt qua thổi tung vài sợi tóc may, đẹp man dại.
Cô nhìn chăm chú, người đó thật đẹp, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, vẫn có nét thanh cao khó chạm, thậm chí làm người ta không dám tới gần. Nhưng...có vẻ gì đó đơn độc, ưu thương khó tả.
- Tỉnh rồi sao. - Người đó quay lại, vẫn là nụ cười nhếch mép nửa vời hôm qua cô thấy.
- Đây là đâu? các người là ai? sao lại bắt tôi đi?. - Cô tuôn hết những thắc mắc trong đầu nãy giờ một tràn, vẻ mặt ngây ngốc nhìn người trước mặt, như chú mèo nhỏ đáng yêu vô cùng.
-
Hahaha, tại sao bị bắt cô không cần biết. Cô nghĩ xem, ở đây có một chiếc giường và hai chúng ta, vậy tôi sẽ làm gì. Nói cho cô biết một điều, tôi thích phụ nữ. Một tràn cười mang theo hơi lạnh phủ quanh Thanh Hà, trước khi cô nghe được câu trả lời chẳng ăn nhập gì câu hỏi. Nhưng đến khi hiểu được câu nói vừa nghe cô càng lạnh người hơn, sợ sệt hơn.
Cảm giác bất an từ nãy đến giờ, lúc tỉnh lại thấy người đó quen quen thì đỡ sợ hơn một chút, cũng chẳng biết sao đỡ sợ hơn, và rồi giờ này nghe người ta nói xong lại sợ gấp ngàn lần.
Cô lần mò ngồi lui vào góc tường khi người con gái cao to kia dần dần tiến sát lại. Người đó vừa ngồi xuống mép giường cũng là lúc cô hốt hoảng tột độ.
- Đừng, đừng lại gần tôi... - Cô la lớn, nước mắt lưng tròng.
- Một thợ săn luôn thích nhìn con mồi hoảng loạn. - Sau cái nhếch môi mờ ám, Thanh Hằng cởi chiếc áo khoác quăng xuống sàn, những ngón tay thon dài thoăn thoát chút rút chiếc thắc lưng da trăn ra khỏi quần jaens.
Cô có cảm giác mình đang như con nai bé nhỏ trước một con sư tử đói, cô chưa trải qua tình cảnh này bao giờ. Cô chỉ mong mình đang gặp ác mộng, chỉ cần tỉnh lại, mở mắt ra sẽ không có gì cả. Tiếc thay, cô chớp mắt liên tục vẫn là con người ấy hiện hữu trước mặt.
-
Đừng mà, tôi xin chị, tránh ra đi... - Thanh Hà nhắm mắt, lắc đầu liên tục khi biết chắc đây là sự thật.
Cô không nghe thấy tiếng nói nào nữa, chỉ cảm nhận không khí xung quanh thay đổi, có nghĩa người đó đang tiến đến rất gần cô, ngửi được cả mùi nước hoa hơi nồng gắt. Căn bản cô không thể kháng cự, đang co ro trong góc tường, trên chiếc giường chăn gối xáo trộn.
Một bàn tay mạnh bạo bắt lấy cổ chân, kéo mạnh ra trước khi cô cảm giác được mình bị lôi đi. Rồi nhanh như chớp, thân hình cao lớn đè hẳn lên người cô.
-
Áaaaaaaa... Đừng màaaaaa.... - Cô chẳng biết làm gì ngoài la lớn, la đến rát cuống họng, tay chân quơ quào.
Một cánh tay rắn chắc khoá hai tay cô lên trên, cả thân người đè lên cô, hai chân bị kiềm chế bởi đôi chân dài miên man. Chiếc môi mềm của ai đó thả rơi không biết bao nhiêu nụ hôn lên mặt, lên cổ cô. Giờ phúc này cô chỉ có thể cầu nguyện một phép màu mới có thể giúp mình.
Theo kinh nghiệm trong mấy bộ phim cô hay coi, thì đây chắc chắn là một màn cưỡng bức... Nhưng mà, hình như không mấy khó chịu, cái con người này vừa đẹp đẽ vừa thơm tho... Khoan! Người đó là con gái, sao cưỡng bức cô được.
Cô tự nhận ra nếu mình không kháng cự sẽ không mấy khó chịu, không đau đớn, không có gì kinh tởm lắm ngoài việc người đó cũng là con gái, vậy có nghĩa là cô.... Thôi! Không nghĩ nữa, dù sao cũng không được.
Sau phút suy nghĩ phải nằm yên, Thanh Hà tiếp tục cựa quậy, vùng vẫy. Người con gái bên trên vẫn hôn hít đủ chỗ trên mặt, cổ cô. Hơi thay đổi tư thế, một cánh vẫn giữ chặt hai tay cô, tay còn lại bắt đầu lần mò sờ soạn khắp nơi trên cơ thể cô, thô bạo, mạnh mẽ.
"Cạch"
- Thanh Hằng.Cánh cửa phòng bục mở.
Người phía trên cô dừng lại, ngồi bật dậy nhìn ra. Cô mừng hơn bắt được vàng, loạng choạng chui khỏi thân hình đang đè mình, vơ cái chăn che cơ thể ngồi dậy lùi vào góc giường, run cầm cập.
Thanh Hằng vẫn giữ nguyên vị trí, giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhìn người bất lịch sự ở cửa, ý chừng chờ người đó nói.
-
Ka dừng lại chút đi, xuống nhà có chuyện, em không tự quyết được. - Người hôm trước trực tiếp bắt cô, và chắc chỉ có người đó mới dám làm cái việc tày trời là xông thẳng vào phòng Thanh Hằng. Nhưng giọng điệu hôm nay nhẹ nhàng từ tốn, không lạnh băng như hôm ở nhà cô.
Thanh Hằng khẽ chau mày, đứng vụt dậy đến chiếc bàn mở hộc tủ lấy cây súng lục màu bạc vắt vào lưng quần. Động tác dứt khoát, bước nhanh ra cửa không thèm nhìn lấy cô một lần.
Hai người họ đi rồi, cô thở phào, đúng là trên đời có phép lạ thật. Nhưng đi rồi lát cũng quay vào và chắc chắn sẽ lập lại cảnh vừa nãy, tốt nhất là thoát ra.
Cô đứng dậy chỉnh trang quần áo sốc sếch, chạy đến cánh cửa. May quá, cửa không khoá... Nhưng chưa kịp mừng rỡ vì cửa không khoá đã thấy trước mặt là 8 tên áo đen đứng dàn hàng, nhìn cô mở cửa chạy ra chúng nhếch mép khinh bỉ, quắc mắt sắc lẻm.
Cô thoáng sợ sệt, kệ! Lỡ rồi, cô liều chết đâm đầu qua kẽ hở chúng đứng, dùng hết sức bình sinh chạy như bay.
Lạ một điều là chúng để yên, không bắt cô cũng chẳng đuổi theo.
Chưa đầy 5 phút, có tên áo đen cao to vác gọn cô gái đang vùng vẫy la hét trên vai, đi trở lại căn phòng ban nãy, quăng cô xuống giường rồi bỏ ra ngoài.
Số là, dù cô có thoát được 8 tên áo đen trước cửa phòng thì vẫn bị 80 tên khác canh gác vòng vòng ngôi biệt thự này bắt lại.
Sau khi biết điều đó, cô bất lực ngồi trên giường khóc như đứa trẻ.
*********
-
Trần Ngọc Lan Khuê.Thanh Hằng ngồi chiễm chuệ bắt chéo chân trên chiếc ghế bành như một ngai vàng, đẹp đẽ, sang trọng. Tay cầm tập hồ sơ, đưa mắt nhìn dò xét từ trên xuống dưới người con gái đang cúi đầu trước mặt. Miệng he hé gằn 4 chữ nhạt nhẽo.
-
Ka, nhìn yếu đuối thế này chắc chẳng làm được tích sự gì đâu, dẹp đi. - Phạm Hương đứng sau lưng Thanh Hằng lên tiếng, mắt nhìn người con gái gầy gầy kia chẳng mấy thiện cảm.
-
Không, tôi sẽ làm được! - Cô gái ương bướng lên tiếng, nghinh mặt phản pháo Phạm Hương.
-
Con nghe! - Thanh Hằng liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng, đầu số nước ngoài. Chạm rãi bắt máy áp vào tai. -
Được, con biết rồi. - Chỉ bấy nhiêu, chiếc điện thoại được quăng sang bên.
-
Hương! Huấn luyện em nó. - Thanh Hằng chỉ căn dặn vài chữ, đứng lên bỏ đi trong sự tò mò của mấy cặp mắt chứng kiến.
Phạm Hương im lặng, khoanh tay nở nụ cười nhàn nhạt. Ka không bao giờ tự tiện nhận người mới, vậy cô gái này ắt có thế lực không bình thường, nhưng vừa nhìn đã khó ưa, cũng chưa ai dám trả treo mình trước mặt Thanh Hằng như thế. " Được thôi!, tôi huấn luyện là cô xong rồi".
Phạm Hương bước đến đứng đối diện, trừng mắt nhìn Lan Khuê đầy ác ý. Cô gái kia không vừa, mảnh khảnh nhưng đôi mắt rực lửa. Vẻ như từ lúc vào đây, chỉ rụt rè với mỗi Thanh Hằng, còn lại không sợ ai.
Phạm Hương nhướn mày mỉm cười, sau đó đi vào trong.
********
Thanh Hằng trở lại căn phòng Thanh Hà đang ngồi. Thả người xuống sofa bắt chéo chân, tựa lưng vào thành ghế, hai bàn tay chắp trước đầu gối, nghiêng đầu nhìn về chiếc giường có người con gái đang khóc thút thít, vẻ đang thư giãn thoải mái, ngẫm nghĩ gì đó.
Không lâu sau, Phạm Hương bước vào ngồi cạnh Thanh Hằng, không để tâm đến Thanh Hà chút nào.
-
Ka, định làm gì tiếp theo đây?.- Từ từ sẽ biết. Bao giờ đi?. - Vẫn dán mắt vào cô gái trên giường, không nhìn đứa em vừa ngồi cạnh.
-
Tối mai, Ka sẽ dẫn nó theo sao? Vướng víu!.- Mua vui cũng được.- Còn con nhỏ khó ưa ngoài kia.- Tuỳ em.Phạm Hương chau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhếch nụ cười đểu hơn cả Thanh Hằng.
-
Đại Ca, có cô gái xin gặp. - Một tên đàn em bước vào, cung kính cúi đầu trước hai người quyền lực đang ngồi.
-
Hahahaa hôm nay nhà này đông vui nhỉ, quá nhiều khách ghé thăm. - Thanh Hằng tuôn tràn cười lớn, mặt khinh khỉnh buông một câu, hẳn biết ai đang dưới sảnh, đứng lên nối từng bước vững trải theo tên đàn em.
Phạm Hương không đi theo, vẫn ngồi đấy, tay hời hợt rót ly trà nhấm nháp như không có ai trong căn phòng này ngoài mình.
-