Tim Trần Tĩnh đập nhanh hơn một chút, cô đưa điện thoại qua cho anh: “Tổng giám đốc Phó, anh Lục tìm anh.”
Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn về phía cô.
Đôi mắt hẹp dài đen như mực khiến người nhìn phải hoảng hốt.
Trần Tĩnh đang do dự không biết có nên rụt điện thoại lại hay không thì Phó Lâm Viễn đã đưa tay về phía cô.
Trần Tĩnh tiến lên phía trước, đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh. Phó Lâm Viễn nhận lấy, đầu ngón tay thon dài ấn vào loa điện thoại, anh cất giọng trầm trầm: “Chuyện gì?”
Lục Thần ở bên kia cười nói: “Tôi gọi Văn Liễm rồi, tối mai tụ tập nhé.”
Tay kia của Phó Lâm Viễn tùy tiện lật tạp chí: “Để tối mai rồi nói sau.”
Lục Thần tặc lưỡi.
“Dù thế nào anh cũng nhất định phải tới, nếu anh mà không tới thì gọi gì là anh em nữa, mà nếu anh không tới thì sao thư ký của anh có thể tới được…”
Sắc mặt của Phó Lâm Viễn không đổi.
Trần Tĩnh hơi xấu hổ, anh ta nói như thể cô phải đi vậy, cô tiến lại gần, há miệng định nói gì đó thì đầu ngón tay Phó Lâm Viễn đã ấn vào cái vào nút đỏ.
Tút tút tút…
Điện thoại bị cúp.
Anh ngước mắt lên.
Trần Tĩnh tiến tới phía trước rồi hơi dừng lại, ngơ ngác nhìn đôi mắt của anh. Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây rồi mới đưa điện thoại di động cho cô. Trần Tĩnh hoàn hồn, đưa tay đón lấy.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: “Cô muốn đi à?”
Trần Tĩnh đưa tay nhận điện thoại, ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không, công việc vẫn quan trọng hơn.”
“Nhưng mà, tổng giám đốc Phó, có phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh Lục không ạ?” Từ lúc làm thư ký của Phó Lâm Viễn đến nay, Trần Tĩnh liên hệ với không ít với các nhãn hàng, cô cũng đã mua quà giúp anh rất nhiều lần.
Phó Lâm Viễn đóng tạp chí lại, tiện tay ném sang một bên. Anh dựa ra phía sau, nhìn cô rồi hỏi: “Cô có đề nghị gì không?”
Trần Tĩnh lại sửng sốt.
Làm sao cô biết được.
Trần Tĩnh thoáng do dự vài giây, nhớ tới cà vạt lòe loẹt của Lục Thần, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, hay là chuẩn bị một cái cà vạt cho anh Lục đi?”
Phó Lâm Viễn híp đôi mắt lại.
Cà vạt.
Anh im lặng nhìn cô vài giây, cuối cùng nói: “Không cần chuẩn bị gì cho anh ta cả.”
Nói xong, anh đứng lên nói với giọng trầm trầm: “Thu xếp đi, chúng ta quay về Bắc Kinh.”
Trần Tĩnh sững sờ vài giây, lập tức đáp: “Vâng.”
Không cần chuẩn bị thì càng tốt chứ sao.
Cô xoay người, áo khoác phủ trên vai không thể giữ được nữa, rơi xuống mặt đất, Trần Tĩnh lập tức quay người lại, hóa ra là áo khoác.
Nó được phủ thêm khi nào vậy? Cô quay người lại kiểm tra, lại nhìn thấy trên cánh tay áo có sợi chỉ vàng cùng với logo thương hiệu in sau cổ áo, đây là áo khoác của Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh sửng sốt.
Cô cầm lên, vô thức nhìn lên bóng dáng cao lớn trước mặt, điện thoại anh bỗng đổ chuông, Phó Lâm Viễn nhận cuộc gọi, tay còn lại đút trong túi quần, vai rộng eo thon, nhìn từ phía sau tấm lưng cũng rất rộng lớn.
Trần Tĩnh nhìn hình bóng của anh mấy giây rồi rời mắt đi, vắt áo khoác lên cánh tay, sau đó cầm chút đồ vật ở trên bàn, nhét vào trong túi rồi quay lưng đi ra ngoài cùng anh.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống, Vu Tùng mở cửa xe.
Phó Lâm Viễn đứng trên bậc thang, cúi đầu châm lửa, châm xong thì kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, anh mở cửa xe rồi cúi người ngồi vào.
Trần Tĩnh bước nhanh về phía trước, kéo cửa phụ cũng ngồi vào trong.
Áo khoác trong lòng thoang thoảng mùi thuốc lá, cảm giác mềm mại, ấm áp.
Trần Tĩnh ôm một lúc, nhìn tình hình giao thông phía trước.
Qua cửa kính cô có thể nhìn thấy anh gác một tay lên cửa xe, tay còn lại cầm di động, cụp mắt xuống xem tài liệu. Thấy anh đang tập trung nên cô cũng không mở miệng quấy rầy.
Phó Lâm Viễn trở lại Bắc Kinh thì về nhà họ Phó ăn cơm.