Vu Tùng ở bên cạnh cũng đang xem điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại của anh ta reo lên rồi anh ta đứng dậy đi ra ngoài. Ở đây trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn một mình Trần Tĩnh. Đúng lúc này cánh cửa phòng chờ mở ra.
Phong Nguyên nghiêng người muốn bắt tay với Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cà vạt của mình rồi đưa bàn tay thon dài ra và bắt tay với ông ta.
Phong Nguyên nói: "Tổng giám đốc Phó, cảm ơn cậu."
Phó Lâm Viễn gật đầu đáp lại.
Phong Nguyên đang định mời anh ăn tối cùng mình thì lại liếc mắt qua bóng người trên bàn thương vụ, thấy Trần Tĩnh đang ngủ gục, ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Rất xin lỗi đã không sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho thư ký Trần. Như này đi, để tôi thuê một phòng trên tầng..."
Phó Lâm Viễn giơ tay lên ngăn ông ta lại.
"Tổng giám đốc Phong có việc thì cứ đi làm trước đi."
Phong Nguyên hơi khựng lại, ông ta nói: "Vậy tối nay chúng ta ăn cơm với nhau nhé, để tôi sắp xếp cho."
"Chuyện này để nói sau đi."
“Được, vậy để tối nay rồi nói.” Phong Nguyên gật đầu, ông ta lại nhìn bóng dáng đang nằm bò trên bàn rồi mới rời đi, trong lòng thầm mắng người mà mình dẫn theo.
Sao lại tiếp khách như vậy chứ.
Cửa phòng riêng đóng lại, Phó Lâm Viễn xoay người đi về phía Trần Tĩnh.
Cô đang gục xuống nhưng điện thoại vẫn sáng, lúc cô ngủ thϊếp đi, có thể thấy lông mi rất dài, mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi rũ xuống. Phó Lâm Viễn vừa nhìn cô vừa kéo cà vạt ra, nhìn một hồi lâu rồi anh cầm chiếc áo vest bên cạnh khoác lên vai cô.
Sở dĩ ở đây yên tĩnh như vậy là bởi vì cách âm rất tốt, dưới sàn còn trải thảm.
Cho nên Trần Tĩnh mới không tỉnh ngay.
Ngoài ra, cô cảm thấy Vu Tùng đang ở đó nên mới yên tâm ngủ.
Phó Lâm Viễn bước đến chiếc ghế sô pha bên cạnh cô, cũng chính là chiếc ghế mà Vu Tùng vừa ngồi, anh vắt chéo chân, cầm tờ tạp chí lật xem.
Trong phòng riêng khá yên tĩnh.
Khoảng năm phút sau, điện thoại bị Trần Tĩnh đè ở dưới vang lên đánh thức cô, cô mơ màng cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua rồi bắt máy.
"Anh Lục, chào anh."
Ngón tay đang lật tạp chí của Phó Lâm Viễn chợt dừng lại.
Vẻ mặt của Phó Lâm Viễn vẫn không thay đổi, quyển tạp chí vẫn dừng lại ở tờ này.
Trần Tĩnh ngồi thẳng người, vuốt lại mái tóc đang lù xù, Lục Thần ở bên kia cười nói: “Cô đang đi công tác ở thành phố Lân à?”
Trần Tĩnh đã tỉnh táo hơn nhiều nhưng giọng nói của cô vẫn khá mềm mại, sự mềm mại khi mới ngủ dậy, nghe rất êm tai, cô nói: “Đúng vậy, không biết anh Lục tìm tôi có chuyện gì thế.”
Lục Thần nghe giọng nói của cô, có cảm giác rất hưởng thụ, anh ta cười khẽ: “Không có việc gì thì không thể tìm cô à, thư ký Trần không cần nghiêm túc như vậy đâu, chúng ta cũng có thể làm bạn mà.”
Làm bạn với cổ đông?
Trần Tĩnh nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, huống hồ còn là một cổ đông trẻ như vậy, cô mỉm cười: “Anh Lục có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Tối mai là sinh nhật của tôi, cô đến mừng sinh nhật với tôi nhé, đi cùng với bạn thân của cô, tôi đã mời cô ấy rồi.” Lục Thần cười nói.
Hóa ra là sinh nhật.
Trần Tĩnh im lặng vài giây rồi nói: “Được, anh Lục, đến lúc đó tôi xem sao.”
Lục Thần rất muốn bảo cô đừng có lúc nào cũng gọi anh ta là anh Lục, có điều chắc chắn lúc này cô không thể sửa được, vì thế anh ta cũng mặc kệ, anh ta cười nói: “Ông chủ của cô có ở đó không? Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho anh ta mà anh ta không nghe, cô đưa điện thoại cho tổng giám đốc Phó đi, tôi muốn nói với anh ta vài câu.”
Trần Tĩnh vừa nghe vậy thì đồng ý.
Cô đang định đứng dậy đi xem Phó Lâm Viễn đã hết bận chưa, nhưng vừa cầm điện thoại quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, chân dài của anh vắt chéo, cánh tay gác lên tay vịn, trên đùi đặt một quyển tạp chí, cà vạt nới lỏng, cổ áo mở rộng ra mang theo vài phần kiêu ngạo.