- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Hương Hồng Đỏ
- Chương 36
Hương Hồng Đỏ
Chương 36
Anh đang ngồi sau bàn làm việc xử lý tài liệu.
Cổ áo sơ mi hơi mở, vẻ mặt anh vẫn còn hơi mệt mỏi.
Trần Tĩnh nhẹ nhàng đi đến, không lên tiếng làm phiền anh, cô đi thẳng về phía sô pha, cẩn thận đặt cây ngũ gia bì lên bàn cạnh sô pha. Cô cầm lấy một chiếc khăn nhỏ, lau từng chiếc lá của cây thất liên diệp.
Phó Lâm Viễn gấp tài liệu lại rồi ngẩng đầu lên thấy một bóng dáng mảnh mai đang ngồi trên ghế sô pha tập trung lau chùi cây ngũ gia bì.
Anh nhìn chăm chú vài giây, sau đó đứng dậy, đi đến sau máy pha cà phê, rót cho mình một tách cà phê, rồi dựa người vào cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào cây ngũ gia bì trên tay cô.
Vẻ mặt của anh không hề thay đổi.
Đột nhiên anh lại nhớ tới vẻ mặt tái nhợt của cô lúc sáng.
"Trần Tĩnh." Giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên.
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Trần Tĩnh đặt khăn lau xuống, cô quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Phó."
"Chuẩn bị đồ đạc, đi công tác cùng tôi." Anh nhìn cô nói.
Trần Tĩnh đứng dậy, gật đầu đáp: "Vâng, tổng giám đốc Phó, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Thành phố Lân."
Đó là thành phố ở ngay cạnh Bắc Kinh, rất gần, chỉ cần lái xe là được và có thể đi về trong ngày. Anh không nói cần mang theo hành lý nên Trần Tĩnh cũng chỉ về phòng làm việc thu dọn một túi xách đồ, cho sạc máy tính bảng và cà phê đen vào là xong.
Trần Tĩnh đứng sau bàn làm việc chờ đợi.
Một lúc sau, Phó Lâm Viễn để chiếc áo khoác trên cánh tay, tay tùy ý thắt chiếc cà vạt đi ra, anh đưa cho cô một tập tài liệu.
Trần Tĩnh nhận lấy, cúi đầu bỏ vào túi.
Phó Lâm Viễn đeo cà vạt, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn hoa hồng đỏ thẫm trên bàn của cô vài giây rồi mới thu mắt lại.
Trần Tĩnh kéo khóa rồi ngước mắt lên.
"Tổng giám đốc Phó, có cần gì nữa không?"
Phó Lâm Viễn thắt cà vạt xong xuôi, chiếc cà vạt của anh nhìn có vẻ hơi khó gần. Anh cụp mắt xuống cài cúc tay áo, trầm giọng nói: "Vào văn phòng lấy bật lửa và thuốc lá cho tôi."
"Vâng."
Trần Tĩnh bước trên đôi giày cao gót vào văn phòng làm việc của anh, cô nhìn thấy chiếc bật lửa bên cạnh ghế sô pha thì cầm lên, rồi đi tới bàn làm việc lấy hộp thuốc lá.
Thuốc lá của Phó Lâm Viễn đều là hàng đặt riêng, hộp đựng thuốc lá cũng không phải là loại bán trên thị trường.
Mùi thuốc lá trên người anh cũng không hề khó ngửi, đó là một loại xen lẫn mùi đàn hương, thoang thoảng khiến người ta mê đắm. Khi Trần Tĩnh đi ra, anh cầm túi xách của cô lên đưa cho cô.
Trần Tĩnh nhận lấy rồi đưa bật lửa và hộp thuốc lá cho anh.
Anh đưa tay ra cầm.
Sau đó hai người đi vào thang máy. Đến tầng một, Vu Tùng đã đậu sẵn xe ở cửa, Trần Tĩnh xách túi đi theo sau Phó Lâm Viễn, lúc này đã là gần trưa.
Không khí trong tòa nhà hơi mệt mỏi, Phó Lâm Viễn mở cửa xe, đang định khom người ngồi vào thì một bóng người mỉm cười đi tới. Đó chính là cô gái buổi sáng đã mang bữa sáng tới, cô ta chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Phó Lâm Viễn, gọi anh lại.
Bước chân của Trẫn Tĩnh dừng lại.
Phó Lâm Viễn đứng thẳng, tay vịn vào cửa xe, nheo mắt nhìn.
Cô gái kia cười xòe hai tay: "Hộp cơm của em đâu?"
Cô ta rất trẻ trung và xinh đẹp, làm động tác như vậy trông lại càng ngây thơ đáng yêu, mang dáng vẻ của một cô gái có gan làm loạn. Vẻ mặt của Phó Lâm Viễn không hề thay đổi, anh nghiêng đầu nhìn cô ta mấy giây rồi nói: "Không thấy."
Cô gái kia nghe thấy vậy thì cười nói: "Không thấy thì anh phải đền cho em đấy."
Phó Lâm Viễn hơi nhíu mày, anh ấn mở cửa xe, khóe môi cong lên: "Đền thế nào?"
Rất rõ ràng.
Tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều so với lúc sáng, anh có tâm tình để trêu đùa các cô.
Cô gái kia nghe thấy giọng trầm của anh thì đỏ mặt, mím môi ngửa đầu nói: "Vậy anh đền cho em bằng cách đưa em đến trường đi, buổi chiều em có tiết học ở trường."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Hương Hồng Đỏ
- Chương 36