- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Hương Hồng Đỏ
- Chương 32
Hương Hồng Đỏ
Chương 32
Đầu ngón tay anh lướt trên bảng điều khiển cảm ứng, vẻ mặt không còn vẻ mệt mỏi nữa.
Tốt hơn rồi.
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy Phùng Chí bước ra khỏi thang máy đi về phía này thì rời khỏi phòng làm việc, bước đến chỗ Phùng Chí, anh ta cười tươi đến gần cô: "Vừa nãy có một cô gái nhỏ mang bữa sáng đến cho tổng giám đốc Phó à?”
Trần Tĩnh hơi ngẩn ra, ừ đáp.
Phùng Chí tặc lưỡi mấy cái: "Tổng giám đốc Phó có diễm phúc thật.”
Trần Tĩnh mỉm cười.
Phùng Chí không lên tiếng nữa, đi vào phòng làm việc. Trần Tĩnh trở lại phòng trà, nhìn hộp đồ ăn sáng màu hồng đó, không biết xử lý nó như thế nào, cô thở dài.
Hơn mười giờ sáng.
Cửa thang máy mở ra, Hoàng Mạt mặc váy đeo một chiếc túi nhỏ bước ra, đôi giày cao gót của cô ta rất cao, phát ra tiếng kêu cồm cộp, Trần Tĩnh ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô ta.
Hoàng Mạt tháo kính râm xuống, mỉm cười: "Thư ký Trần, đã lâu không gặp.”
Trần Tĩnh bình tĩnh đáp: "Đã lâu không gặp, giám đốc Hoàng.”
Hoàng Mạt mỉm cười, quay giày cao gót bước vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn và Phùng Chí đang nói chuyện, Hoàng Mạt đứng ở cửa, chặn mất ánh sáng.
Vài giây sau, Phùng Chí cầm tài liệu đã ký rời khỏi phòng làm việc.
Phó Lâm Viễn dựa lưng vào ghế sofa, đóng nắp bút vừa ký xong lại, Hoàng Mạt bước tới, đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, Phó Lâm Viễn uể oải nhướng mí mắt lên.
Hoàng Mạt nhìn chằm chằm vào anh: "Gần đây tổng giám đốc Phó bận lắm à, tối cũng không hẹn được anh.”
Vẻ mặt Phó Lâm Viễn thờ ơ: "Đúng là rất bận.”
Hoàng Mạt nghiến răng: "Nghe nói buổi sáng có một cô gái nhỏ mang đồ ăn sáng đến cho anh, còn là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh nữa, đàn ông ấy à, đều có chung một bệnh là thích những cô gái nhỏ nhắn, tinh khôi.”
Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ giật.
Anh thò tay vào trong túi quần lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, không trả lời cô ta. Hoàng Mạt tức giận nhìn anh cắn điếu thuốc, tối đó khi uống rượu, cô gái nhỏ kia đã liên tục gửi tin nhắn đến điện thoại của anh, cô ta nhìn thấy ngay tại chỗ, giờ thì hay rồi, nữ sinh đó đã mang bữa sáng đến tận cửa.
Cô ta im lặng vài giây, cảm thấy không nên đối xử với anh như vậy, cần phải tỏ ra không để bụng mới được, cô ta cười đi về phía trước, vươn tay kéo cổ áo anh.
Phó Lâm Viễn cắn điếu thuốc, không cử động.
Hoàng Mạt nghịch cổ áo anh, lúc này lại nhìn thấy một màu đỏ chót ở cửa, cô ta tò mò nhìn ra ngoài thì thấy Lục Thần ôm một bó hoa hồng rất lớn đi về phía bàn làm việc của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh đang cầm một ly cà phê chuẩn bị ngồi xuống, Lục Thần đến trước mặt cô, hơi nhướng mày cười nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy có người bán hoa ở trên đường, đó là một cô gái nhỏ, nhỏ như vậy mà phải xách một thùng hoa hồng, quá vất vả, tôi thấy cô bé đáng thương nên mua hết hoa hồng trong tay cô bé coi như làm việc tốt, tôi đặt trên bàn cô, cô đem tặng cho mấy đồng nghiệp khác nhé.”
Trần Tĩnh hơi ngạc nhiên, liếc nhìn hoa hồng trong tay anh ta, đây không chỉ là một hai đóa, e là có năm mươi đóa, cô im lặng vài giây nói: “Anh Lục có thể tặng cho những bạn gái kia của anh.”
Lục Thần nghe vậy, mỉm cười: "Khéo thật, tối hôm qua tôi đã xóa tất cả mấy cô bạn gái kia rồi.”
Trần Tĩnh nhíu mày, hơi do dự.
Trong văn phòng, Hoàng Mạt nhướng mày cười nói: “Xem ra Lục Thần muốn theo đuổi thư ký Trần, thật là có lòng mà, thậm chí còn xóa hết những cô bạn gái kia.”
Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn ra.
Thấy cô đứng trước hoa, người cô còn mềm mại hơn hoa, cô im lặng đang do dự không biết nên làm thế nào.
Vẻ mặt anh thờ ơ, khói thuốc còn lượn lờ trên khóe môi, vài giây sau, anh quay mặt đi, dập tắt điếu thuốc, một tay giữ cổ tay của Hoàng Mạt rồi đẩy ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Hương Hồng Đỏ
- Chương 32