Chương 21

Cô nghiêng người nhìn về phía Phó Lâm Viễn.

"Tổng giám đốc Phó, anh Lục chờ anh ở nhà hàng Ánh Sáng lần trước."

Anh chống tay lên tay vịn ở giữa, cụp mắt xem email, ừ đáp, vẻ mặt hơi oải. Trần Tĩnh nhìn anh vài giây rồi rời mắt đi, ngồi thẳng người.

Vu Tùng khởi động xe.

Xe chạy thẳng đến nhà hàng Ánh Sáng lần trước, Vu Tùng xuống xe mở cửa sau, Phó Lâm Viễn nhấc đôi chân dài bước xuống, anh nói với Vu Tùng: "Cậu đưa cô ấy về trước đi."

Vu Tùng gật đầu.

Sau khi nhìn anh bước lên bậc thềm, Vu Tùng mới ngồi vào ghế lái, Trần Tĩnh mở máy tính bảng, xử lý một ít công việc. Vu Tùng nói: "Tôi đưa cô về."

"Được."

Khi đến nhà cô thì sắc trời đã chập tối, chút ánh nắng còn lại gần như đã biến mất, gió đêm thổi qua, thổi bay cả nhánh cây, Trần Tĩnh bước xuống xe, búi tóc bị gió thổi rối bời, cơn gió lạnh chui vào da thịt khiến cô lạnh run, cô gật đầu với Vu Tùng rồi đi vào khu chung cư.

Chiếc xe màu đen rời đi.

Trần Tĩnh bước nhanh lên bậc thang, sau khi đi vào hành lang thì cô cũng thấy dễ chịu chút ít, da tay nổi mẩn, mũi cô hơi ngứa, cô liên tục hắt xì mấy cái trong thang máy.

Ra khỏi thang máy, cô xoa mũi rồi bước vào cửa.

_

Vu Tùng về tập đoàn Phó Hằng lấy một chai rượu, sau đó chạy đến nhà hàng Ánh Sáng lúc trước, dừng xe xong thì bước vào nhà hàng, đi đến phòng 02 đẩy cửa vào.

"Tổng giám đốc Phó, rượu đến rồi đây." Anh ta tiến đến đặt chai lên bàn.

Phó Lâm Viễn đứng cạnh chiếc ghế nói chuyện với Lục Thần, hai người đều đang hút thuốc lá. Anh xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra nửa cánh tay, Lục Thần đưa tay ra cầm chai rượu, giơ lên nhìn mấy giây: "Rượu ngon."

"Đúng rồi, thư ký Trần đâu, cô ấy không đi cùng anh à?" Lục Thần nhìn Vu Tùng rồi hỏi, Vu Tùng cười nói: "Thư ký Trần về nhà nghỉ ngơi rồi."

Lục Thần chậc chậc nói: "Mới giờ này mà đã về nhà nghỉ rồi?"

Vu Tùng hơi khựng lại, nhớ đến chuyện nhầm lẫn hôm nay nói: "Tối hôm qua thư ký Trần bị dính mưa."

"Dính mưa hả? Có nặng lắm không..." Lục Thần để chai rượu xuống, cặp mắt đào hoa hiện lên chút lo lắng. Phó Lâm Viễn liếc nhìn Lục Thần, anh ngậm điếu thuốc, không nói lời nào.

Mặc dù Vu Tùng cảm thấy Lục Thần hơi quan tâm Trần Tĩnh quá mức, nhưng mình đã gợi ra chủ đề này nên bèn kể chuyện xảy ra tối hôm qua và hôm nay cho Lục Thần nghe.

Lục Thần càng nghe thì càng nhướng mày, cuối cùng cười đến gập bụng lại, trong mắt hiện rõ vẻ phóng đãng.

"Nói cách khác, thư ký Trần của chúng ta không có bạn trai! Là ý này sao?" Lục Thần nhìn về phía Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn kéo ghế ngồi xuống, không đáp lời anh ta.

Anh gõ tàn thuốc lên gạt tàn.

Vu Tùng gật đầu: "Đúng vậy, không có, tất cả đều là hiểu lầm."

Lục Thần cười ra tiếng: "Hay lắm."

Vu Tùng không lên tiếng nữa.

Phó Lâm Viễn nhìn đồng hồ rồi nói với anh ta: "Đi đón Văn Nhị."

"Vâng thưa sếp."

_

Sau khi vào căn nhà ấm áp, Trần Tĩnh không hắt hơi nữa, cô vừa xử lý công việc vừa gửi tin nhắn cho Tưởng Hoà, đêm nay Tưởng Hoà phải tăng ca nên Trần Tĩnh chỉ có thể ăn tối một mình.

Cô nấu đại một tô mì, sau khi ăn xong đã hơn tám giờ, cô đóng laptop, lấy đồ ngủ rồi đi tắm rửa. Nhưng chẳng biết vì sao nước lại không nóng, Trần Tĩnh mở đi mở lại mấy lần cũng không được, cô chỉ đành tắm thật nhanh, mặc đồ ngủ vào rồi đi ra, nhân tiện cầm quần áo mang ra máy giặt ngoài ban công.

Ngoài ban công gió quá lớn, áo ngủ của Trần Tĩnh bị thổi phần phật.

Cô mau chóng đóng cửa ban công lại, ôm cánh tay, lạnh chết mất.

Hơn chín giờ tối.

Tưởng Hoà về nhà, tắm rửa xong rồi mang phần thức ăn đã mua bên ngoài cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đang ăn thì hắt xì, lúc đầu Tưởng Hoà không để ý lắm, cô ấy cười múc một viên hoành thánh: "Có người nhớ cậu à?"