Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): [Thư ký Trần, không phải chứ, hai ngày nay cô bận vậy sao? Cô bận đến mức không thể trả lời tin nhắn của tôi à.]
Lúc này Trần Tĩnh mới nhớ tới người này, cô lại cảm thấy đau đầu, do dự một lúc rồi trả lời.
Trần Tĩnh: [Giám đốc Hoàng, thật ngại quá, tôi vừa đi công tác về.]
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): [Thế sao? Đến đó à? Đưa kim cương hồng hả?]
Trần Tĩnh vừa đọc đã biết cô ta biết được điều gì đó.
Trần Tĩnh: [Giám đốc Hoàng, thật ngại quá, xin thứ lỗi cho tôi không thể nói những thứ liên quan đến chuyện riêng của tổng giám đốc Phó.]
Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): [Thôi, tạm thời tôi không muốn biết, đàn ông ấy à, ai mà không có người nhớ mãi không quên, tôi có thể hiểu được.]
Trần Tĩnh dừng lại.
Nghĩ thầm cô ta hiểu là được.
Cô đặt điện thoại xuống, không trả lời nữa.
_
Buổi chiều, chiếc xe màu đen lái vào Đại học Bắc Kinh, sau khi xuống xe, Trần Tĩnh đã đến kiểm tra thiết bị với nhϊếp ảnh gia của trường và gặp thầy hướng dẫn đại học của cô.
Thầy hướng dẫn vỗ vỗ bả vai cô, cầm một tách trà dâu tây cười nói: "Em nhất định phải quý trọng cơ hội được đi theo Phó Lâm Viễn học tập."
Trần Tĩnh đáp lại.
"Vâng ạ."
"Thầy à, lần sau em sẽ đến thăm thầy."
"Em đi đi."
Lớp học của Phó Lâm Viễn rất khó có được, mỗi bài giảng của anh đều phải ghi lại để làm tài liệu giảng dạy. Sau khi xác nhận thiết bị không có vấn đề gì, phòng học đã chật kín sinh viên, không còn chỗ trống. Tiếng chuông vừa vang lên, Trần Tĩnh đứng ở cửa sau phòng học, nhìn Phó Lâm Viễn xắn tay áo, mang laptop đi lên bục giảng.
Học sinh dưới đài nhìn thấy anh đều sáng mắt lên.
Nhϊếp ảnh gia chĩa máy quay về phía Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn đặt laptop lên bàn, tay đút túi quần, gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn phím, tư thế thoải mái, mặt mày điển trai.
Dưới bục giảng rất nhiều sinh viên nữ cầm điện thoại chụp ảnh anh.
Anh ngước mắt lên, nói ngắn gọn với giọng nói trầm thấp: "Tôi kể vài trường hợp kinh điển, mọi người nhớ kỹ một chút."
Mọi người dưới đài bắt đầu cầm bút lên, mở sổ ghi chép ra.
Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh, Phó Lâm Viễn nhấn xuống laptop, cầm điều khiển từ xa bên cạnh ấn một cái, những dự án mà anh muốn nói đã được liệt kê trên màn hình.
Anh liếc mắt nhìn màn hình nói: "Thứ nhất, hai cách để XX thoát khỏi sự kiểm soát của vốn nước ngoài..."
Gió nổi lên, thổi lật sách vở của các sinh viên dưới đài, hôm nay trời lại đẹp hơn hôm qua, ánh mặt trời chiếu rọi xuống lùm cây ngoài cửa sổ.
Trần Tĩnh đứng thẳng tắp.
Cô thấy hình ảnh này trùng khớp với hai năm trước, thật ra anh cũng từng dạy cô một khóa, lúc ấy Trần Tĩnh cũng ngồi vị trí cuối cùng ở cửa sau.
Từ lúc anh vào cửa, cô đã nghe bạn học bàn luận.
Phó Lâm Viễn.
Mười sáu tuổi anh đã trúng tuyển vào trường chúng ta!
Cô vừa ngước mắt lên đã không nhìn đi chỗ khác, đó là tiết học cô học nghiêm túc nhất.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc, Phó Lâm Viễn cất laptop, mang theo ra ngoài, không ít sinh viên thò đầu ra cửa sổ nhìn, Vu Tùng nhận lấy laptop của anh, gọi Trần Tĩnh, Trần Tĩnh bước nhanh đuổi theo, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, buổi tối Phó Lâm Viễn có hẹn với Lục Thần, để đón tiếp chú nhỏ nhà họ Văn đó.
Trần Tĩnh tiến lên định nhắc nhở anh, Vu Tùng đã đẩy cửa phòng nghỉ ra, Phó Lâm Viễn đi vào, anh ngồi tựa vào sofa, cầm điếu thuốc cúi đầu châm lửa.
Vu Tùng nhắc nhở Trần Tĩnh: "Cô rót cho tổng giám đốc Phó một ly nước."
Trần Tĩnh vừa nghe xong thì lập tức đi lấy nước.
Cô mang nước đến bên cạnh Phó Lâm Viễn, đặt cốc xuống, lúc này cửa lại được đẩy ra.
Vu Tùng đẩy Chu Bạc Vĩ đi vào.
Trần Tĩnh ngây ra.
Chu Bạc Vĩ cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.
Một giây sau, Vu Tùng đẩy Chu Bạc Vĩ mấy cái, đẩy tới trước mặt Trần Tĩnh: "Xin lỗi cô ấy đi."