Chương 6: Tận dụng

Tim Trần Nhu đập thình thịch, sẽ bị treo ngược lên đưa lên trên thuyền là điều kiện thuận lợi mà cô không nghĩ đến.

Bây giờ đang vào chạng vạng tối, mặt trời ngả về tây, theo l*иg sắt bị kéo lên giữa không trung, có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi này.

Đây là một khu vực bến tàu, ẩn mình trong một mảnh núi rừng.

Bến tàu được chia thành từng khu, ghi chú khu doanh trại, khu lao động và khu phục vụ.

Có rất nhiều tàu chở hàng lớn đang neo ở bên tàu, trên bờ còn có một dãy lớn xe bọc thép và hai chiếc xe tank.

Từ trên cao nhìn xuống, Trần Nhu nhìn thấy gã đầu trọc đeo kính râm vừa rồi, gã ta dẫn theo một đám cướp đi đến khu vực được ghi chú là khu phục vụ, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng nếu như cô không đoán sai, bọn chúng đang áp giải Nhϊếp Chiêu.

Trần Nhu yên lặng nhớ kỹ những gì mà mình nhìn thấy.

Một tiếng loảng xoảng, chiếc l*иg sắt chạm đất, hai cô được đưa vào bên trong chiếc sân rộng, thả vào trong sân.

Người đàn ông đội khăn đen cũng theo đến, đứng ở bên cạnh l*иg sắt canh trừng.

Trần Nhu chăm chú nhìn Nhϊếp Hàm, mãi cho đến khi cô ấy vô thức mím chặt miệng mới ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói với người trông trừng: “Anh này, tôi khát quá!”

Người trông trừng nghe vậy, cả người đột nhiên chấn động, nhưng vẫn như cũ siết chặt súng trong tay, mắt nhìn về phía trước.

Chẳng qua sau cùng anh ta vẫn chậm rãi nhìn sang, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến hôn tôi, hôn sướиɠ rồi tôi sẽ cho cô nước uống.”



Trước khi xuyên qua, Trần Nhu sinh vào ngày 18 tháng 6 năm 1988, trùng hợp chính là, ngày đó vừa khéo là ngày nguyên chủ chết.

Hai người phụ nữ trùng tên trùng họ, vào lúc một người chết, đồng thời một người khác được sinh ra, hơn nữa Trần Nhu từng xem qua ảnh chụp của nguyên chủ, dáng dấp rất giống cô, điều này khiến cô hơi nghi ngờ, chẳng lẽ nguyên chủ chính là kiếp trước của cô.

Chỉ là không thể so với trước khi cô xuyên qua, cô là lính đặc chủng mạnh mẽ và cường thế, bây giờ cô trẻ tuổi lại yếu đuối, trước mắt vũ khí duy nhất mà cô có thể lấy ra lợi dụng chỉ có sắc đẹp, cô đáng thương nói với người trông trừng: “Nhưng mà tôi đâu cử động được.”

Người trông trừng vươn bàn tay đen bẩn thỉu ra: “Đến đây, tôi kéo cô đứng lên.”

Anh ta không muốn giúp cô cởi trói, cũng không muốn mở l*иg sắt, chỉ muốn cách chiếc l*иg làm ít chuyện bẩn thỉu.

Trần Nhu thẹn thùng nhìn xung quanh: “Thế nhưng có rất nhiều người đang nhìn, hay là chúng ta chờ lúc trời tối nhé?”

Người đàn ông quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa lớn có mấy người đang lén lút ngó nhìn.

Bọn họ là lính đánh thuê, thường xuyên phiêu bạt trên biển, nhìn thấy phụ nữ giống như sói đói nhìn thấy thịt vậy, tuân theo quy củ, lão đại chơi xong thì mọi người có thể chơi, nhưng cách chơi này sẽ xảy ra chuyện chơi chết phụ nữ, thậm chí có mấy người không đến lượt chơi.