Chương 7

Người đàn ông ngồi trên chiếc xe máy màu đen, một chân chống dưới đất, còn chân kia dẫm tùy tiện lên phanh xe, ngón tay kẹp điếu thuốc, đầu hơi cúi xuống nhìn điện thoại. Phía sau lưng anh là hàng quán náo nhiệt, ánh đèn lờ mờ hắt trên người, càng làm nổi bật gương mặt góc cạnh.

Khương Ninh quan sát anh vài giây rồi thu hồi ánh mắt nhìn sang bên phải, băng qua đường.

Quá giang không? Đi đâu đấy?.

Cô gái, muốn đi đâu?.

Khương Ninh đi về phía khu vực xe ôm, cô vừa lại gần liền có mấy bác tài chạy ra kiếm khách. Cô nhìn không chớp mắt, vượt qua bọn họ, đi thẳng tới, dừng trước một chiếc xe. Cô mở miệng hỏi: Đi không?.

Vu Dương nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Ninh, đáy mắt anh không che giấu nổi sự kinh ngạc.

Khương Ninh khẽ di di đế giày lên mặt đất, hỏi lần nữa: Đi không?.

Vu Dương định thần, nhét điện thoại vào trong túi áo, quay sang hỏi cô: Đi đâu?.

Về nhà.

Vu Dương cau mày, câu trả lời của cô không đầu không cuối, nhưng anh không có ý định hỏi lại.

Anh giơ tay lên rít mạnh điếu thuốc, ánh lửa màu đỏ tươi lóe sáng trong giây lát. Vu Dương ngắt điếu thuốc ném vào trong bồn hoa bên cạnh, chậm rãi nhả khói. Anh vươn tay lấy chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ cài trên đầu xe đưa cho Khương Ninh: Lên xe đi.

Khương Ninh nhìn thoáng qua chiếc mũ bảo hiểm trên tay anh, cảm thấy ngạc nhiên. Sinh sống ở trấn Thanh Vân bao năm như vậy, cô chưa từng thấy xe ôm nào đưa mũ bảo hiểm cho khách, dù sao ở đây cũng không nghiêm như trong nội thành.

Cô chớp mắt, hỏi: Của tôi à?.

Ừ.

Rất nhiều người đội nó rồi đúng không?.

Vu Dương bặm môi, không trả lời.

Cô đảo mắt nhìn chiếc mũ bảo hiểm màu đen khác cài trên đầu xe, bảo: Tôi muốn đội cái kia.

.... Lần này, Vu Dương cau mày sâu hơn.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh nhìn chằm chằm vào Khương Ninh, như mang theo ánh sáng tham tiến vào trong mắt cô. Khương Ninh không chút yếu thế, nhìn đáp lại.

Giằng co vài giây, Vu Dương rời mắt trước, gỡ chiếc mũ bảo hiểm màu đen mình hay đội đưa cho cô.

Bấy giờ, Khương Ninh mới vươn tay nhận lấy, gương mặt căng cứng dần buông lỏng, đáy mắt lộ vẻ đắc ý.

Cuối cùng, Vu Dương không đội chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ mà vẫn treo nó ở chỗ cũ. Anh chỉnh đốn tư thế ngồi, gạt chân chống, xoay chìa khóa khởi động xe. Anh vừa đề máy vừa nhìn Khương Ninh, không hề thúc giục.

Khương Ninh cầm mũ bảo hiểm, đặt lên đầu. Cô vừa đội xong, bỗng thấy một mùi lạ chui vào chóp mũi. Cô hít một hơi mới nhận ra đó là mùi thuốc lá, không đậm đặc gay gay, ngược lại mang theo tác dụng hưng phấn tinh thần.

Cô đội mũ bảo hiểm xong, dang chân ngồi lên vị trí phía sau, điều chỉnh tư thế, một tay bám đuôi xe, một tay đặt lên đầu gối.

Vu Dương quay đầu nhìn cô: Xong chưa?.

Rồi.

Đi đâu đây?.

Khương Ninh đưa tay chỉ hướng: Cứ đi đi tôi chỉ cho.

Vu Dương vặn ga, chiếc xe máy gầm rú rồi phóng vọt đi. Khương Ninh hơi ngả người ra sau một chút, tay chống sau lưng mới giữ vững được cơ thể.

Vu Dương duy trì tốc độ, anh lái xe rất ổn, xuôi theo đường cái tiến về phía trước, dần dần cách xa sự náo nhiệt ồn ào của thị trấn.

Khương Ninh không kéo kính mũ bảo hiểm xuống, để mặc gió táp vào mặt. Gió hè mang theo hơi nóng nhưng tiêu trừ được nóng bức trong cơ thể. Xe cộ di chuyển trên đường ít hơn so với ban ngày, trong không khí cũng không còn khói ô tô. Cô hít một hơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt liền chui vào trong mũi, đi qua phổi, giống như hít không khí lạnh, mang theo cảm giác mát mẻ thoải mái.

Cô nheo mắt thỏa mãn, thi thoảng nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường. Đã lâu rồi cô không được ngắm trấn Thanh Vân vào buổi đêm.

Hai bên đường, nhà cửa san sát, đèn đuốc sáng trưng nhưng không nhấp nháy chói mắt như ở phố. Ánh sáng ấm áp trong hàng nghìn ô cửa tạo thành một biển sao.

Khương Ninh thôi quan sát xung quanh, chuyển sang nhìn bóng lưng gần trong gang tấc. Anh mặc chiếc áo phông màu đen, theo chiều gió dán chặt vào cơ thể, phác họa thân hình. Vì kiểm soát tay lái nên hai cánh tay ghìm chặt, cơ bắp căng phồng khiến cô nhớ đến cánh tay anh lộ ra lúc sửa xe.

Đèn đường lấp lóe trên lưng anh, lúc sáng lúc tối, phản chiếu vào trong mắt cô.

Khương Ninh bỗng ghé sát lưng Vu Dương, kề tai anh, hỏi: Anh vẫn thường đi đón khách như thế này à?.

Cô đột nhiên sáp lại gần khiến Vu Dương không kịp phản ứng, lưng anh cứng đờ, đầu xe khẽ lảo đảo: Có thời gian thì làm.

Tiếng xe khá lớn, gió cuốn lời anh nên Khương Ninh nghe không rõ, ghé gần hơn: Gì cơ?.

Vu Dương đang định nghiêng đầu trả lời cô, phía trước bỗng có một cái bóng lao ra. Anh hoảng hốt dẫm chân phanh. Chiếc xe phanh gấp nên trượt sang bên. Theo quán tính, Khương Ninh va mạnh phía trước, dán lên lưng Vu Dương. Vì trượt sang bên nên cả thân xe cũng nghiêng sang một bên. Cô theo phản xạ duỗi cả hai tay ôm lấy Vu Dương để giữ thăng bằng.

Mười sáu tuổi Vu Dương học lái xe máy. Lái xe mười năm, khiến anh đủ bình tĩnh để ứng phó với tình huống bất ngờ. Ngay lập tức, anh đạp phanh trước, sau đó đưa chân chống xuống đất mới tránh khỏi cú ngã nguy hiểm.

Xe đã dừng, nhưng hai người vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Khương Ninh va mạnh vào lưng Vu Dương, ngực vẫn còn hơi khó chịu. Cô đang định mở miệng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, bỗng nghe đằng trước có tiếng kêu rên: Ôi, đau quá... Anh đâm vào tôi rồi.

Khương Ninh buông hai tay rời người Vu Dương, ngó ra phía trước. Đèn xe Vu Dương chưa tắt, vẫn còn sáng. Cô thấy trên đường cách chiếc xe khoảng chừng một mét, một thiếu niên đang ôm chân gào thét lăn lộn trên mặt đất. Cô quay sang hỏi Vu Dương: Anh tông phải cậu ấy à?.

Đáy mắt Vu Dương không một gợn sóng, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Khương Ninh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Anh dùng giọng điệu điềm tĩnh trả lời: Không phải.

Nói xong, anh định xuống xe để xử lý. Nhưng Khương Ninh đã nhấn vai anh, bảo: Để tôi.

Cô xuống xe, cởi mũ bảo hiểm đưa cho Vu Dương, anh nhìn cô khó hiểu.

Khương Ninh đi đến trước mặt cậu thiếu niên kia.

Đau quá... Đau chết mất... Ôi ôi. Cậu thiếu niên nhìn trộm cô, lăn lộn trên đất hai vòng, gào khóc.

Khương Ninh hờ hững đứng bên, cũng không ngồi xuống, cứ như thế đưa mắt nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc: Tông vào đâu hả?.

Chân... Đâm vào chân tôi rồi... Ôi đau quá. Cậu thiếu niên lại lộn một vòng: Các người phải bồi thường cho tôi.

Khương Ninh cười lạnh: Cậu nghĩ chúng tôi phải bồi thường bao nhiêu?.

Cậu thiếu niên không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, cậu ta hơi sửng sốt, dò hỏi: ... Năm trăm?.

Năm trăm?. Khương Ninh ngồi xổm xuống, cười như không cười: Đủ chơi game mấy hôm đúng không? Cũng không đòi nhiều lắm nhỉ?.

Cậu thiếu niên ngạc nhiên, lập tức nổi giận, bắt đầu tỏ ra hung dữ: Cô... cô có ý gì? Các người tông vào tôi xong không muốn bồi thường đúng không?.

Đưa chứ, có nói không đưa đâu. Khương Ninh quét mắt nhìn cậu ta đang giả bộ ôm chân: Chúng ta cứ làm theo trình tự thôi.

Cô lôi điện thoại ra: Dù sao cũng là tai nạn, tôi sẽ gọi xe cứu thương đưa cậu đi bệnh viện. Sau đó, gọi cảnh sát đến để xử lý. Đúng rồi, số điện thoại nhà cậu là bao nhiêu? Tôi sẽ gọi cho bố mẹ cậu. Cả nhà trường nữa, cần tôi xin nghỉ giúp không?.

Cậu thiếu niên thấy cô nói một tràng dài, hoảng hốt há hốc mồm không thốt được một câu.

Khương Ninh liếc cậu ta: Không nghe thấy tôi nói gì à? Đầu cũng bị đυ.ng rồi phải không?.

Cô...cô. Cậu ta nín nhịn hồi lâu không phun ra nổi một câu đầy đủ. Cậu ta biết cô gái trước mặt sớm đã nhìn thấu thủ đoạn của mình nhưng vẫn đùa giỡn cậu ta, tựa như mèo vờn chuột.

Cậu ta nhìn cô, ánh mắt đột nhiên hiện vẻ nham hiểm.

Tin tin. Tiếng còi xe máy bỗng vang lên.

Cậu thiếu niên cả kinh, đồng tử co rúm lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cậu ta suýt nữa quên mất trên xe máy còn có một người đàn ông.

Hai mắt Vu Dương bao trùm lấy cậu ta, trong mắt hiện ý cảnh cáo rõ ràng.

Cậu ta chửi thầm một câu, hung hăng trừng mắt nhìn Khương Ninh, nhanh chóng trở mình đứng lên chạy sang bên đường, không đầy một giây sau, bóng dáng biến mất trong đêm tối.

Khương Ninh nhấc khóe môi, đứng dậy vuốt vạt áo, quay người trở lại.

Vu Dương nhìn cô chăm chú, ánh mắt không rõ tâm trạng.

Khương Ninh lấy chiếc mũ bảo hiểm trong tay anh, lại đội lên: Đi thôi.

Vu Dương chờ cô ngồi xuống, nổ máy, tiếp tục xuất phát.

Chạy được một đoạn, Khương Ninh chỉ chỉ phía trước, nói: Đến giao lộ kia thì dừng lại nhé.

Vu Dương nghe vậy bắt đầu giảm tốc độ, dừng chuẩn xác ở giao lộ.

Khương Ninh xuống xe, tháo mũ bảo hiểm ra, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối: Bao nhiêu?.

Vu Dương nhận mũ bảo hiểm, nhìn cô trả lời: Năm tệ.

Khương Ninh lấy tiền trong túi đưa cho anh, Vu Dương nhét bừa vào trong túi áo. Cô nhìn anh, không nói thêm câu gì, quay người đi vào nhà.

Tiếng giày cao gót gõ lộp cộp càng lúc càng xa, Vu Dương nhìn bóng lưng cô một lát, cúi đầu ngó hai chiếc mũ bảo hiểm treo hai bên, cuối cùng không đội lên, nổ máy quay đầu xe về.

Khương Ninh đi được một đoạn, nghe thấy tiếng xe máy, cô quay lại nhìn, chỉ kịp bắt được một cái bóng màu đen.

Cô nở nụ cười, tốc độ rất nhanh.

+++

Khương Ninh về đến nhà, nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói, cô liền đi vào.

Khương Ninh, về rồi đấy à?. Trần Lệ Trân thấy Khương Ninh, lập tức đứng dậy, bên cạnh, Lưu Vân cũng đứng dậy theo.

Lưu Vân nhìn Khương Ninh lo lắng, nở nụ cười gượng gạo: Con tan làm rồi à?.

Khương Ninh thấy Lưu Vân, sắc mặt trầm xuống, không chào hỏi, giọng điệu khó chịu: Bà tới đây làm gì?.

Sắc mặt Lưu Vân cứng đờ, lúng túng mở miệng: Lệ Trân nói con đã về... Nên mẹ đến để thăm con.

Khương Ninh im lặng, vẻ mặt hết sức cau có.

Trần Lệ Trân phá tan bầu không khí nặng nề, vẫy tay về phía Khương Ninh: Con bé này, mẹ con bao nhiêu năm không gặp con rồi, con nói chuyện với bà ấy đi.

Khương Ninh lạnh lùng liếc Lưu Vân, rồi nhìn Trần Lệ Trân, cao giọng: Mẹ.

Lưu Vân biến sắc, ánh mắt lập tức hiện sự đau khổ.

Khương Ninh nói tiếp: Con mệt, con lên lầu trước đây.

Nói xong, cô xoay người ra khỏi phòng khách, không quay đầu lại.

Trần Lệ Trân hơi lúng túng: Con bé này, vẫn không hiểu chuyện gì cả.

Lưu Vân cười khổ, lắc đầu bất lực: Không thể trách nó.

Khương Ninh về phòng nhưng không bật đèn, cô tựa người vào cánh cửa, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Cô đã quên bao nhiêu lâu rồi mình chưa gặp Lưu Vân, người mẹ ruột của cô.

Cô không nhớ nhiều lắm về Lưu Vân. Nhưng kỷ niệm sâu sắc nhất là năm cô bốn tuổi, Lưu Vân đã mang cô cho vợ chồng Khương An lúc ấy không thể sinh nở, để vác về một bao bột mì.

Đúng, một bao bột mì, cuộc đời của Khương Ninh chỉ rẻ mạt như vậy thôi.