Vu Dương chở Khương Ninh về cửa hàng. Anh mang chiếc xe đạp của cô ra để sang một bên, lấy tay phủi bụi trên yên xe.
Khương Ninh không đạp xe về ngay, cô nhìn anh hỏi: Tôi có thể ngồi ở đây một lát được không?.
Vu Dương hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi lý do. Anh gật đầu trả lời: Được.
Cảm ơn. Khương Ninh chuyển chiếc ghế nhỏ sang chỗ trống trước cửa ngồi xuống, cô quay đầu nói chuyện với Vu Dương: Anh không cần quan tâm đến tôi, cứ làm việc của mình đi.
Vu Dương nhếch miệng, anh cũng không có ý định nói chuyện phiếm khiến cô có cảm giác khó xử. Anh bắt đầu bắt tay vào việc thu dọn đồ đạc trong cửa hàng.
Khương Ninh một tay đặt trên đầu gối, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn mông lung ra ngoài đường.
Tối hôm qua, Khương An trở mặt cãi nhau. Cô không muốn về nhà đối diện với với những câu nói châm chọc bóng gió của bọn họ. Đối chọi gay gắt hết lần này đến lần khác khiến cô rơi vào tình trạng kiệt sức.
Ngồi một lát, điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra nghe luôn: Alo.
Ninh Ninh.
Khương Ninh giơ di động ra nhìn. Trông thấy tên người gọi đến, cô liền cau mày.
Ninh Ninh, lần này em không tắt điện thoại của anh nữa. Giọng của Lý Hoằng Huy có vẻ mừng vui.
Giờ thì tắt đây.
Ninh Ninh. Lý Hoằng Huy gọi cô: Em vẫn chưa tha thứ cho anh ư?.
Cô nhìn ra xa, trả lời dứt khoát: Không bao giờ.
Lý Hoằng Huy trầm mặt, giọng trở nên khàn khàn, ngữ điệu cũng mang chút ít cương quyết: Ninh Ninh, mặc kệ em ở đâu, em vẫn sẽ là của anh.
Khương Ninh hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô xoay bả vai mệt mỏi ngồi thẳng dậy. Từ khi bỏ việc ở thành phố về trấn Thanh Vân, cô cứ tưởng tạm thời có chút không gian để thở, không ngờ lại chui vào một cái l*иg giam khác. Từ đầu tới cuối, cô như một con vật khốn cùng, giãy dụa tìm cách đào thoát nhưng lại bị vận mệnh bóp nghẹt.
Cô chỉ muốn sống quãng thời gian yên ổn mà sao lại khó đến vậy?
Không khí oi bức, trên đỉnh núi phía xa xa, một mảng mây đen lớn ùn ùn kéo tới. Mấy con chim sẻ xòe đuôi bay vυ"t lên. Sắc trời tối sầm, báo hiệu sắp có cơn mưa to.
Vu Dương nhìn trời, thấy Khương Ninh vẫn ngẩn người ngồi im không nhúc nhích. Anh cau mày đi tới, bảo: Sắp mưa đấy.
Lúc này, Khương Ninh mới định thần lại, nheo mắt nhìn chân trời phía xa, gật đầu đứng lên: Ừm, tôi về đây.
Khương Ninh. Vu Dương mở miệng gọi. Anh vốn định nói, trời sắp mưa, bảo Khương Ninh ngồi vào trong cửa hàng không bị ướt. Nhưng hình như, cô đã hiểu sai ý anh.
Cuối cùng, Vu Dương không giải thích, chỉ nói: Để tôi đưa cô về.
Không cần, tôi đạp xe được. Khương Ninh chỉ chỉ vào chiếc xe đạp: Cái xe này để ở chỗ anh lâu quá rồi.
Vu Dương nhìn đám mây đen đang tới gần, cau mày.
Yên tâm đi, chưa mưa ngay được đâu. Khương Ninh đi đến, ngồi lên xe đạp, nói một câu như đùa giỡn: Tôi cưỡi ngựa nhanh lắm.
Đôi lông mày của Vu Dương vẫn chưa dãn ra.
Khương Ninh không ở lại nữa, bấm còi xe: Tôi đi đây.
Nói xong, cô không kịp để Vu Dương lên tiếng, chân đã đạp xe rời đi.
Vu Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng hướng cô đạp xe đi. Rốt cuộc vẫn lo lắng ngước lên nhìn trời.
Khương Ninh chậm rãi đạp xe. Cơn mưa mùa hè tuy rất khí thế nhưng khúc dạo đầu thường kéo dài, phải báo hiệu một lúc lâu mới thật sự trút xuống. Vì thế cô không sợ đi nửa đường đột nhiên bị mắc mưa.
Cho dù đạp rất chậm nhưng từ cửa hàng của Vu Dương đến nhà cô không xa, mất vẻn vẹn hơn 10" đồng hồ đã về đến nhà. Cô do dự đứng trước cửa một lúc xong mới đẩy xe vào.
Về rồi à?. Trần Lệ Trân đang rửa rau ở sân, nhìn thấy cô, bà ta hớn hở chào hỏi.
Khương Ninh thoáng ngạc nhiên. Thái độ của Trần Lệ Trân đối với cô so với buổi sáng đã thay đổi 180 độ. Thay vào bộ mặt lạnh tanh lúc sáng là vẻ ân cần chào đón: Cứ để xe đấy, có khách đến, con mau vào nhà đi.
Khương Ninh cảm thấy khó hiểu, chưa kịp hỏi đã bị Trần Lệ Trân kéo vào trong phòng khách.
Hai người vừa bước vào phòng khách, Khương Ninh đã thấy Tiền Cường và Hoàng Ngọc Dung ngồi trên ghế sofa. Lông mày cô lập tức cau tít, cực kỳ khó chịu. Cô cho rằng thái độ của cô hôm nay đã rất rõ ràng. Cho dù Tiền Cường có não tàn đi chăng nữa cũng nên biết điều chuyển hướng. Không ngờ hắn lại tìm đến thẳng nhà cô, Khương Ninh sẽ không bao giờ tìm hiểu một kẻ bám đuôi dai dẳng như vậy.
Khương Ninh về rồi này. Trần Lệ Trân hô.
Ba người trong phòng khách cùng quay lại. Thời khắc Tiền Cường nhìn thấy Khương Ninh, trên mặt hắn lập tức lộ ngay ra điệu cười ton hót trước sau như một.
Giọng Khương An ôn hòa hiếm thấy, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tiền Cường: Về rồi đấy à? Ngồi xuống đi.
Đương nhiên Khương Ninh sẽ không ngồi ở đó, cô quay người định bỏ ra ngoài. Trần Lệ Trân liền túm lấy cánh tay cô không cho cô bỏ chạy, đồng thời bà ta nháy mắt ra hiệu với Khương Ninh.
Khương Ninh giãy tay, mặt không đổi sắc: Con đi lấy ghế.
Trần Lệ Trân không dám tỏ thái độ cưỡng ép quá mức với cô, sợ phản tác dụng khiến cô bị kích động, đến lúc ấy tình hình không dễ nhìn cho lắm. Bà ta đành bảo: Để mẹ đi lấy.
Trần Lệ Trân vội vã chuyển ghế lại, đặt trước mặt Tiền Cường. Khương Ninh hiểu rõ dụng ý của bà ta. Cô dịch ghế sang bên xong mới ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, cô không nhìn những người khác, chỉ chăm chăm nhìn chiếc bàn phía trước. Khi nhìn thấy hai bao thuốc lá đắt tiền để trên mặt bàn, ánh mắt cô càng lúc càng lạnh đi.
Khương An hỏi: Sao hôm nay con về trễ vậy?.
Khương Ninh nhìn ông ta. Không bù cho mọi lần, ngay cả khi cô về muộn thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng không bao giờ quản. Cô liếc đuôi mắt nhìn Tiền Cường, trả lời ngắn gọn: Con có việc.
Tan sở thì còn có việc gì nữa. Con gái nên về nhà sớm một chút. Em xem, hôm nay có khách đến nhà chờ đây này. Hoàng Ngọc Dung nhân cơ hội chen vào.
Khương Ninh cúi đầu không đáp.
Bác trai, bác đừng trách mắng Khương Ninh. Có thể trên đường có việc nên cô ấy về muộn. Tiền Cường cười nhếch mép, cặp mắt ti hí nhấp nháy giảo hoạt. Hắn ta nói với Khương An: Cô ấy về một mình, muộn quá không an toàn. Sau này cháu sẽ đón Khương Ninh tan tầm.
Khương An trong lòng sung sướиɠ nhưng vẫn từ chối: Như vậy làm phiền cậu quá. Cậu bận việc lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ làm mất thời gian của cậu. Cứ để nó mướn xe ôm về là được rồi.
Tiền Cường nhìn Khương Ninh, có thâm ý khác: Dạo gần đây, chở xe ôm toàn là những người không tử tế.
Khương Ninh hiểu dụng ý của hắn, cô ngẩng đầu lạnh nhạt, nét mặt sa sầm, châm biếm: Dù sao vẫn còn tốt hơn một số người nhìn qua tưởng tử tế.
Khương Ninh. Hoàng Ngọc Dung vội quát.
Khương An liếc Khương Ninh một cái, chuyển chủ đề sang Tiền Cường: Tiểu Tiền, "việc làm ăn" của cậu dạo này có kiếm được nhiều không?.
Tiền Cường đưa điếu thuốc cho Khương An, không hề giấu diếm: Hai năm trước lợi nhuận tương đối khá. Gần đây nhiều người làm, người cũng không dễ lừa nên kiếm không bằng hai năm trước.
Khương An thăm dò: Vậy cậu....
Tiền Cường châm lửa giúp Khương An, rồi tự mình châm điếu thuốc trong miệng, cười hì hì: Bác trai, bác yên tâm, nhà cửa xe cộ cháu có cả rồi. Tiền kiếm được ngày trước đầu tư vào làm ăn lời lãi cũng tốt.
Khương An cầm điếu thuốc vẩy một cái, lộ vẻ hài lòng.
Khương Ninh chun mũi, ghê tởm quay đi chỗ khác. Mùi thuốc lá và câu chuyện của họ khiến cô chán ghét.
Khương Ninh. Hoàng Ngọc Dung đột nhiên gọi cô: Em và Tiểu Tiền trước kia chẳng phải là bạn học cấp hai ư? Sao không nói chuyện hòa hợp với nhau mấy vài câu? Nghe nói hai đứa học cùng lớp với nhau mà.
Khương Ninh nhìn sang, đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt như người vô tội: Thật à? Tôi quên rồi.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề. Khương An và Hoàng Ngọc Dung trừng mắt nhìn Khương Ninh, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tiền Cường cũng không mấy khi lúng túng. Cuối cùng đành phải ngượng ngùng tìm cho mình lối thoát: Qua bao nhiêu năm như vậy, quên là đương nhiên thôi.
Hoàng Ngọc Dung phụ họa: Đúng đấy, trước kia quên không sao, sau này liên lạc nhiều là được thôi.
Tiền Cường trò chuyện với Khương An một lúc nói buổi tối có việc phải di trước. Khương An hàn huyên thêm vài câu, rồi ra lệnh cho Khương Ninh: Khương Ninh đi tiễn đi.
Khương Ninh lạnh lùng đứng dậy, miễn cường đi theo Tiền Cường tiễn hắn ra cửa. Đi đến cửa ra vào, cô không bước tiếp.
Khương Ninh. Tiền Cường quay người nói với Khương Ninh: Xe anh để ở kia, em đi cùng nhé?.
Tôi còn có việc.
Tiền Cường mất mặt nhưng vẫn mặt dày mày dạn: Sau anh lại tới nữa.
Tiền Cường đi rồi, Khương Ninh xoay người trở về. Khương An đứng ở cửa phòng khách vẫy cô: Lại đây, tôi có lời muốn nói với cô.
Không có gì ngoài một cuộc quở trách. Khương Ninh mệt mỏi nhưng không thể không trở vào phòng khách.
Hôm nay có chuyện gì vậy? Không thấy Tiền Cường cố ý đến tìm cô sao? Cô tỏ thái độ gì thế?. Khương An gõ ngón tay xuống bàn.
Đúng đấy Khương Ninh. Không phải chị nói em đâu. Em hơi quá rồi đấy. Hoàng Ngọc Dung tiếp lời: Vừa nhìn đã biết hôm nay Tiền Cường đến đây là vì em. Rùa vàng như vậy người khác nịnh nọt không kịp. Em nể mặt mọi người với chứ.
Khương Ninh cười giễu cợt, trả lời một cách mỉa mai: Chị họ à, không phải chị hối hận vì đã lấy anh họ của tôi sớm đấy chứ?.
Tôi.... Hoàng Ngọc Dung nghẹn họng bởi lời Khương Ninh. Cô ta bực bội nhưng chỉ có thể hung hăng lườm cô: Mà có phải dạo này cô hay đi lại với tên thợ sửa xe ở trên trấn không?.
Khương An nhíu mày: Thợ sửa xe nào?.
Chính là tên thợ sửa xe ở cửa hàng sửa xe đấy. Khương Ninh thân thiết với anh ta lắm. Hoàng Ngọc Dung hừ một tiếng coi thường: Tiền Cường bảo, anh ta thường xuyên nhìn thấy tên thợ sửa xe chở cô từ trên trấn về. Không biết quan hệ của hai người như thế nào. Anh ta không muốn hoành đao đoạt ái. (Làm kẻ thứ ba đoạt người yêu của kẻ khác).
Có chuyện này nữa à?. Khương An gầm giọng: Đừng nói với tôi thằng đó là đối tượng của cô đấy nhé. Tôi sẽ không đồng ý đâu.
Khương Ninh không trả lời.
Thợ sửa xe thì có gì hay? Một tháng kiếm được mấy đồng? Cô qua lại với loại người đó cũng chả tốt đẹp gì đâu. Khuyên An dụ dỗ: Tiền Cường tốt hơn, là đứa có tiền, con người cũng hào phóng. Con đi theo cậu ấy sẽ có được cuộc sống khá giả. Bố đây cũng là muốn tốt cho con.
Khương Ninh nghe mấy câu tẩy não của Khương An, cô cảm thấy quả thực rất quen tai. Hình ảnh này dường như lâu rồi đã từng xảy ra.
Kỳ thi đại học năm đó, điểm thi của Khương Ninh rất cao. Cô rất tự tin ghi danh vào một trường đại học luật nổi tiếng, tin tưởng sẽ nhận được thông báo trúng tuyển của trường. Sau đó được học khoa luật mình yêu thích, cuối cùng trở thành một luật sư xuất sắc.
Nhưng mọi mong ước tốt đẹp ấy đều bị Khương An lén cô sửa chữa nguyện vọng mà tan thành mây khói.
Học luật thì có tiền đồ gì? Sau không tìm được việc kiếm tiền. Tài chính mới là tốt nhất. Dễ xin việc, dễ kiếm tiền. Bố đây cũng là muốn tốt cho con.
Cuộc đời cô cứ như vậy bị thay đổi hoàn toàn.
Bố. Khương Ninh lên tiếng cắt ngang lời ông ta. Cô nhìn ông ta bằng đôi mắt điềm tĩnh không gợn sóng, tựa như bầu trời ngoài cửa sổ lúc này, sắp sửa nổi trận gió to.
Bố còn nhớ ngày trước đã sửa nguyện vọng của con như thế nào không?. Khương Ninh bình tĩnh hỏi.
Khương An sững sờ, không hiểu vì sao tại thời điểm này cô lại nhắc tới chuyện đó.
Khương Ninh mỉm cười, nụ cười có chút bất lực nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn: Ông cho rằng khống chế được tôi một lần thì sẽ khống chế tôi cả đời ư?.
Nằm mơ đi. Khương Ninh nổi nóng.
Nói xong, cô đứng phắt dậy, ngẩng đầu đi ra ngoài. Đi đến cửa nhà, cô dừng bước nhìn trời, sắp có mưa to.
Cô bắt đầu chạy trốn.
Bao năm qua cô chưa từng chạy gấp như vậy, chạy một hơi như để phân cao thấp với ông trời, để tranh đua với gió bão trong tương lai sắp tới, và để so bì với những người tưởng bở mình đã nắm chắc vận mệnh của cô trong tay.
Khương An, Lý Hoằng Huy... Còn có cả cô nữa.
Sắc trời tối sầm, mây đen ùn ùn, có tiếng sấm vang lên, cơn mưa to sắp sửa trút xuống.
Khương Ninh chạy nhanh về phía trước.
Cô dừng lại trong tiếng sấm rền.
Vu Dương vén rèm cửa đi ra, bắt gặp Khương Ninh mặt mũi rịn đầy mồ hôi thở hổn hển, anh kinh ngạc hỏi: Cô... sao lại tới đây?.
Khương Ninh há miệng thở dốc, cong người ho dữ dội.
Vu Dương không suy nghĩ nhiều, đưa tay khẽ vuốt sau lưng giúp cô lấy hơi. Thấy cô đã thở lại được, anh nói: Để tôi lấy cho cô cốc nước.
Anh vừa quay người, liền có cảm giác có một bàn tay lạnh run đang kéo tay mình lại. Anh sửng sốt quay đầu, thấy Khương Ninh đang dùng ánh mắt không hề che đậy nhìn thẳng vào mình.
Vu Dương, anh có ý với tôi, tôi không nhầm chứ?. Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề.
Trái tim Vu Dương nhảy dựng, vô thức mím chặt môi, lưng vì căng thẳng mà cứng đờ.
Khương Ninh hiểu mũi tên bắn đi đã không thể quay trở lại. Cô nói tiếp: Nếu đúng như thế, chúng ta sống với nhau đi. Cô dừng một chút rồi nói: Nếu như tôi hiểu sai thì xin lỗi anh, anh hãy coi như tôi chưa từng nói gì.
Không khí nhất thời ngưng tụ, khí trời vốn khô nóng dường như nặng nề hơn, ép mọi người thở không ra hơi.
Trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Khương Ninh chuẩn bị buông tay thì Vu Dương nắm chặt lấy tay cô.
Khương Ninh đang cúi đầu liền ngước mắt lên nhìn anh. Cô thấy trong mắt anh lóe lên một tia thành thật và nghiêm túc.
Ánh mắt anh thu trọn lấy cô, chậm rãi mở miệng: Khương Ninh, em không hiểu sai đâu.
Cơn mưa to, cuối cùng cũng trút xuống.