Chương 10

Lúc Vu Dương quay lại cửa hàng, Triệu Tiểu Viên đang chờ ở cửa, vừa thấy anh về cô ta liền chạy ra đón.

Anh Dương, cô gái vừa rồi là ai vậy?.

Vu Dương dừng xe, vừa hạ mũ bảo hiểm xuống, vừa trả lời: Người thuê xe.

Triệu Tiểu Viên truy vấn: Thuê xe sao anh phải đặc biệt đi đón như vậy?.

Vu Dương vào trong cửa hàng, Triệu Tiểu Viên theo sát đằng sau: Có phải anh để ý chị ấy không?.

Vu Dương bỗng nhớ tới gương mặt của Khương Ninh. Anh cau mày, dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Tiểu Viên: Đừng đoán mò.

Triệu Tiểu Viên thấy thái độ lập lờ nước đôi của anh, cô ta không dám tỏ thái độ. Nhớ lại gương mặt xinh xắn của người phụ nữ kia, trong lòng cảm thấy bất an. Vì vậy, cô ta năn nỉ: Anh Dương, anh đừng làm việc cho chị ấy nữa được không?.

Vu Dương xoay người: Tiểu Viên, cô đừng làm loạn, tôi còn phải kiếm tiền.

Em.... Triệu Tiểu Viên nóng nảy: Anh muốn kiếm tiền, vậy chúng ta "lên núi" kiếm tiền cho nhanh, đâu cần phải khổ cực như vậy. Chúng ta kiếm được tiền là có thể về nhà rồi.

Tiểu Viên. Vu Dương kiên quyết cắt ngang lời cô ta, giọng anh trầm xuống: Đừng nghĩ tới những thứ không thể đạt được ấy, phải mất bao nhiêu bản lĩnh mới kiếm được số tiền như thế.

Triệu Tiểu Viên thấy anh lộ vẻ không vui, lại sợ làm anh khó chịu, cô ta không dám nói nhiều, chỉ đáp một câu: Em biết rồi.

Vu Dương đi vào trong cửa hàng, xốc rèm cửa lên. Anh sống phía sau cửa hàng, một phòng ngủ, một căn bếp và một nhà vệ sinh, chỗ sinh hoạt không được rộng lắm, có vẻ hơi chật chội.

Triệu Tiểu Viên theo Vu Dương vào, cô ta thấy anh đi vào phòng ngủ liền dừng bước bảo anh: Để em đi nấu cơm cho anh.

Vu Dương không trả lời, tựa cửa sổ phòng ngủ hút thuốc. Lát sau, anh thấy điện thoại trong túi rung lên, liền ngậm điếu thuốc vào miệng, thò tay lấy điện thoại ra, anh ấn nhìn, là một tin nhắn.

Đến từ Khương Ninh: Ngày mai tôi được nghỉ, không cần tới đón.

Chỉ một câu nhưng Vu Dương đọc đi đọc lại mấy lần mới rời mắt khỏi màn hình. Anh rít mạnh mấy hơi thuốc rồi tắt đi, sau đó ra khỏi phòng ngủ, cầm đồ nghề chuẩn bị làm cho xong công việc còn dang dở.

+++

Chủ nhật, Khương Ninh và Từ Giai Tú vào thành phố chơi. Bọn cô bắt xe trong nhà ga của thị trấn, lúc lên xe không có ai, đến giờ xuất phát, trên xe ngoại trừ lái xe và người bán vé, thêm Khương Ninh và Từ Giai Tú, tổng cộng cũng chỉ có năm người.

Khương Ninh thấy hơi lạ, lẽ ra chủ nhật, người vào trong thành phố sẽ phải đông hơn ngày thường mới đúng. Cô quay đầu hỏi Từ Giai Tú: Sao hôm nay ít người đi xe vậy nhỉ?.

Từ Giai Tú ung dung thở dài: Giờ ở trấn Thanh Vân có nhiều người mua được xe, ngoại trừ chúng ta ra thì ai cũng sở hữu một chiếc xe, không còn ai tình nguyện bắt xe theo tuyến nữa.

Đúng đấy, đi xuống như vậy nên chúng tôi sắp thất nghiệp cả rồi. Tài xế ngồi phía trước cảm thán theo lời Từ Giai Tú.

Khương Ninh mấp máy môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trấn Thanh Vân đã thay đổi, nhanh hơn trong tưởng tượng của cô.

Có người bắt xe ở giao lộ, lái xe dừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, Khương Ninh quay sang nhìn theo phản xạ, chạm mặt với người vừa bước lên.

Vu Dương nhìn thấy cô cũng hết sức ngạc nhiên, anh đứng ở cửa xe sửng sốt một lúc, cho đến khi Triệu Tiểu Viên đứng đằng sau gọi một tiếng, anh mới phục hồi lại tinh thần. Anh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ngồi xuống hai chiếc ghế trống cạnh nhau, vừa vặn ngay phía sau Khương Ninh.

Xe chạy trong trấn được một lúc liền tăng tốc. Trên xe không có điều hòa, Khương Ninh không chịu được nóng, vươn tay đẩy cửa sổ xe lên hết nấc, tựa người hóng gió.

Vu Dương ngồi phía sau cô, gió từ cửa sổ thổi tạt vào người anh, mang theo một mùi thơm không biết tên. Anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía trước, cô ngồi dựa đó, mấy sợi tóc theo gió bay ra đằng sau. Vu Dương thoáng nhớ lại cảnh gặp cô lần đầu, khi ấy và hiện tại cách nhau không bao lâu.

Triệu Tiểu Viên thấy Vu Dương nhìn không chuyển mắt ra phía trước, trong lòng tức giận. Cô ta vừa lên xe liền nhận ngay ra người phụ nữ kia. Cơn tức chặn trong ngực ngày hôm qua vẫn chưa được giải trừ. Giờ lại tận mắt thấy Vu Dương vô thức nhìn cô ấy chằm chằm, nỗi bực bội càng thổi bùng lên. Cô ta đưa tay vỗ mạnh thành ghế trước mặt Vu Dương, giọng điệu hằn học: Có thể đóng cửa sổ lại được không? Bên ngoài nhiều bụi bặm, trên xe không chỉ có mình cô, đừng ích kỷ như vậy, phải nghĩ cho người khác nữa chứ.

Ê ê, tôi bảo này cô gái, cô nói không đúng đâu nhé. Từ Giai Tú xoay người cắt ngang lời cô ta: Chiếc xe này không phải của chúng tôi mà cũng không phải của cô, dựa vào đâu mà cô bắt người ta được mở hay không được mở cửa sổ? Hơn nữa, có chuyện gì thì nhẹ nhàng nói không được à? Miệng cô dùng để ăn hay để cãi nhau thế?.

Cô....

Tiểu Viên, đừng nói nữa. Vu Dương quát cô ta, sắc mặt trầm xuống. Triệu Tiểu Viên bị anh quát, thoáng cái đã không còn khí thế, rụt cổ lại, không cam lòng trừng mắt với Khương Ninh.

Thực xin lỗi. Vu Dương nhìn Khương Ninh nói.

Từ Giai Tú đang định nói tiếp, Khương Ninh đã giật gấu áo của cô lắc đầu: Thôi được rồi.

Khương Ninh nhìn Vu Dương, đóng bớt cửa sổ, chỉ để lại một khe hở nhỏ cho thoáng khí.

Từ Giai Tú ghé sát Khương Ninh, hỏi: Không sao chứ?.

Khương Ninh lắc đầu: Không sao.

Từ Giai Tú thấy trán Khương Ninh đổ mồ hôi, liền lấy chiếc khăn tay trong túi ra đưa cho cô, sau đó hỏi tài xế: Bác tài, anh bật điều hòa hay quạt gió lên được không? Nóng quá.

Tài xế nhìn gương chiếu hậu, lấy một chiếc quạt điện nhỏ, chuyển ra phía sau: Của tôi đấy, cho các cô mượn dùng.

Cảm ơn bác tài. Từ Giai Tú nhận lấy, bật công tắc đưa cho Khương Ninh: Cậu cầm lấy quạt một lúc cho dễ chịu, đừng để bị cảm đấy.

Ừ. Khương Ninh cầm chiếc quạt điện nhỏ chĩa vào cổ, sức gió không lớn, nhưng ít còn hơn không.

Phía sau, Triệu Tiểu Viên thấy thế lẩm bẩm: Nhõng nhẽo quá đấy.

Xe chạy trên đường cao tốc hơn nửa tiếng, trên xe ít người cộng thêm trời nóng, ngoại trừ tài xế và người bán vé thi thoảng trò chuyện với nhau đôi câu, gần như không còn ai nói chuyện.

Khương Ninh cầm quạt điện hết thổi lên mặt rồi chuyển trái chuyển phải, mới bắt đầu cảm thấy hơi mát mẻ một chút. Càng về sau, cô có cảm giác cơ thể mình dường như lại nóng lên, phát nhiệt, khí thở ra nóng rực. Gió từ chiếc quạt nhỏ vốn không xoa dịu được cơn nóng trong cơ thể, ngược lại giống như uống rượu giải khát, càng thổi càng nóng, mồ hôi đổ từng lớp, cô cảm giác lưng áo mình đã thấm ướt mồ hôi.

Từ Giai Tú thấy mặt cô ửng hồng, người ngợm uể oải, có chút lo lắng: Vẫn ổn chứ?.

Đầu Khương Ninh hơi khó chịu, không biết có phải say xe hay không, tai ù ù, gắng gượng trả lời: Không sao.

Cậu chịu đựng thêm chút nữa, sắp đến rồi.

Ừ.

Hơn 10" sau, khi Khương Ninh sắp cảm thấy không thể chịu nổi thì lái xe hô một câu: Đến rồi. Từ Giai Tú xuống xe trước, Khương Ninh vịn thành ghế đứng dậy xuống theo cô. Vừa chạm đất, chân cô bỗng mềm nhũn, toàn bộ cơ thể không khống chế được ngã ngửa ra sau, người phía sau vội vã ôm lấy eo cô giúp cô khỏi bị ngã rạp xuống đất.

Khương Ninh?. Vu Dương ôm Khương Ninh, thử gọi.

Tiểu Ninh. Từ Giai Tú hoảng hốt, lập tức đỡ Khương Ninh.

Khương Ninh còn chút ý thức, mơ hồ nghe thấy có người gọi cô, muốn trả lời nhưng toàn thân vô lực, đầu không nhấc lên nổi, giương mí mắt cũng vô cùng khó khăn, toàn thân mất trọng lực, rũ xuống.

Từ Giai Tú đưa tay sờ má Khương Ninh, cả kinh: Chuyện gì xảy ra vậy? Sao như phải bỏng thế này?.

Vu Dương lo Từ Giai Tú không đỡ nổi Khương Ninh nên một tay anh vẫn ôm lấy eo cô, xuyên qua lớp quần áo mỏng, anh cũng có thể cảm nhận được làn da nóng ran của cô. Anh cẩn thận quan sát bệnh trạng của cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: Có thể bị cảm nắng rồi.

Từ Giai Tú cũng đoán ra, nhất thời không biết xử lý ra sao, cô lo lắng hỏi: Vậy làm sao bây giờ?.

Đưa vào viện trước đã.

Bệnh viện... Bệnh viện Đệ Nhất ngay gần đây, để tôi đi gọi xe.

Đúng là bệnh viện Đệ Nhất ngay gần đó, nhưng bắt xe phải đi qua mấy giao lộ đèn xanh đèn đỏ, không bằng đi đường tắt nhanh hơn.

Nghĩ vậy, anh bảo Từ Giai Tú: Đi đường tắt cho gần, để tôi cõng cô ấy.

Anh Dương. Triệu Tiểu Viên đứng bên không nhịn được lên tiếng.

Vu Dương và Từ Giai Tú nhìn sang.

Từ Giai Tú bảo: Hay là để tôi gọi xe đi, không làm phiền anh.

Vu Dương đỡ Khương Ninh, để tay cô khoác lên vai mình, nói với Từ Giai Tú: Đỡ cô ấy lên lưng tôi.

Từ Giai Tú thấy tình hình của Khương Ninh như vậy cũng không do dự nữa. Cô đỡ Khương Ninh lên lưng Vu Dương, Vu Dương ngồi xổm xuống, đợi cho đến lúc hai tay Khương Ninh đều khoác trên vai mình, toàn bộ cơ thể nằm sấp phía sau, mới xốc cô lên.

Khương Ninh, có nghe thấy gì không?. Vu Dương quay đầu hỏi.

Khương Ninh mơ màng trả lời.

Nằm yên đấy nhé.

Vu Dương xải bước tiến lên phía trước, còn Từ Giai Tú chạy sát theo sau, cô đỡ Khương Ninh phòng cô bị ngã xuống.

Triệu Tiểu Viên bị tảng lờ, đứng ngây một chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Một lúc sau cô ta mới phản ứng, hạ giọng mắng mấy câu cho hả giận. Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên, cô ta đưa mắt nhìn, càng tức giận hơn: Không có việc gì thì gọi điện làm gì?.

Trần Kiến Văn suýt sặc, không hiểu tình hình ra sao: Không phải hôm nay em và anh Dương vào thành phố à? Bây giờ hai người đang ở đâu? Có cần anh đi đón không?.

Đón cái chết tiệt ấy, mọi người vào bệnh viện cả rồi.