Biển người bắt đầu tuôn ra khỏi bến xe quê. Đủ loại xe buýt, xe khách, xe tải đỗ la liệt, tiếng còi xe không ngớt, phụ xe hét to kêu mọi người nhanh chóng lên xe. Một đám hành khách vừa xuống xe, một nhóm người mới liền ồ ạt tiến đến. Vì thế, người trong bến lúc nào cũng đông, đâu đâu cũng có người tay xách nách mang vào thành phố hoặc trở về quê nhà. Bởi vậy, đẩy theo một chiếc va li màu đen đậm như Khương Ninh lại thành ra khác lạ so với mọi người, không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Nóng chết mất, sao hôm nay nắng thế không biết?.
Sao xe còn chưa tới nhỉ? Chờ cũng đã lâu, mọi người sắp bốc hơi cả rồi.
Đợi lát nữa xem sao. Không được thì ra ngoài kiếm xe tư mà về thôi.
Thấy đám người bên cạnh trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, Khương Ninh không khỏi lắng nghe cẩn thận. Giọng quê trọ trẹ mà cô từng cảm thấy buồn nôn, sau bao năm lưu lạc xứ khác, lúc này lọt vào tai có cảm giác quen thuộc thân thiết hơn nhiều.
Hôm nay mặt trời lên rất cao, lọt xuống trần nhựa của nhà ga. Ánh nắng chói chang xuyên qua lỗ thủng chiếu thẳng vào mái che trong bãi đỗ. Mấy tia nắng chiếu trên người Khương Ninh, cô đẩy chiếc va li sang bên cạnh, sau đó ngồi lên, làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Khói xe cùng mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau không nơi tản ra chui vào chóp mũi. Khương Ninh bất giác cảm thấy khó chịu. Cô hơi hối hận, hối hận vì đã mua vé trong bến. Cô nên tìm đại một chiếc xe tư để về. Cũng hối hận vì đã trang điểm trước khi ra khỏi khách sạn, giờ đây toàn bộ gương mặt không thể thoát khí dưới lớp phấn lót.
Anh Dương, này. Trần Kiến Văn rút lần lượt từng điếu thuốc.
Vu Dương nhận lấy ngậm vào miệng, móc chiếc bật lửa trong túi ra châm, hít một hơi.
Trần Kiến Văn nhìn anh, hỏi: Anh Dương, anh thật sự không có ý định tìm việc trong thành phố à?.
Vu Dương lắc đầu: Không.
Trần Kiến Văn há hốc mồm định nói thêm, nhưng nghĩ tới anh ta đã từng hỏi tới hỏi lui vấn đề này nhiều lần, lần nào Vu Dương cũng có đáp án như nhau, cho nên không nói thêm gì nữa, chuyển chủ đề: Tiểu Viên đâu rồi? Dạo này cô ấy thế nào?.
Vu Dương nhả một vòng khói, đáp: Rất tốt.
Sao hôm nay cô ấy không theo anh ra đây?.
Cô ấy phải đi làm.
Lúc nào được nghỉ em sẽ tới tìm hai người.
Ừ.
Khương Ninh đứng bên trái Vu Dương, ngay chiều gió, ngửi thấy mùi thuốc lá, cô lập tức khó chịu cau mày quay đầu tránh khói.
Vu Dương liếc xéo sang bên cạnh, ngắt điếu thuốc trong tay ném thẳng vào ống cống trước cửa.
Đến trấn Thanh Vân đây, trấn Thanh Vân lên xe đi...
Phụ xe gào to, đám người bên cạnh Khương Ninh lập tức cầm theo hành lý lớn nhỏ chen lên. Khương Ninh cũng đứng dậy, kéo va li của mình đi về phía chiếc xe.
Xe đến trấn Thanh Vân là một chiếc xe khách nhỏ, Khương Ninh cúi thấp người cầm va li lên xe để tránh đυ.ng đầu, chân không cẩn thận lảo đảo suýt té xuống, may có người đứng sau đỡ lấy cô.
Khương Ninh đưa mắt ra sau, nhìn Vu Dương một cái không nói gì, cầm hành lý đi thẳng ra phía sau. Thu xếp xong hành lý, cô ngồi xuống vị trí ngay gần cửa sổ.
Vu Dương nhanh chóng quét mắt tìm chỗ trên xe, chỉ còn một chỗ trống, không do dự, anh đi tới ngồi xuống.
Khương Ninh đưa đuôi mắt nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh rồi liếc ra ngoài cửa sổ.
Phụ xe hô to: Bỏ hết vé ra cho tôi kiểm tra.
Phụ xe đi từ đuôi xe tiến lên phía trước: Hai người này, lấy vé ra cho tôi kiểm tra.
Khương Ninh chìa chiếc vé trong túi ra, phụ xe thuần thục xé cuống đưa lại cho Khương Ninh, sau đó nhìn tấm vé của Vu Dương. Anh ta trả vé cho Vu Dương, nói: Ây dà, anh mua vé quốc lộ rồi, chúng ta đi cao tốc cơ mà.
Vu Dương sửng sốt cúi nhìn, ngay lập tức hiểu vấn đề, có lẽ Trần Kiến Văn đã mua nhầm vé.
Phụ xe hỏi anh: Đến trấn Thanh Vân à?.
Đúng vậy.
Mua vé bổ sung đi, hai đồng.
Vu Dương rút tờ tiền màu hồng ở trong ví ra.
Phụ xe nhìn, không nhận: Không có tiền lẻ à? Tiền to thế này tôi không có tiền lẻ trả đâu.
Vu Dương nhìn phụ xe mím môi lắc đầu.
Rõ là, anh tìm tiếp xem có đồng lẻ nào không.
Vu Dương đang định mở miệng, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn, trên ngón tay kẹp hai tờ tiền chìa về phía phụ xe.
Phụ xe hớn hở, thò tay nhận lấy: Chẳng phải có đây à?.
Sau khi phụ xe rời đi, Vu Dương mới quay đầu nhìn cô gái trả tiền giúp anh. Lúc này, cô gái đó đang nhắm mắt nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, dáng dấp người lạ chớ lại gần. Vu Dương im lặng nhìn cô mấy giây, cuối cùng không nói gì, thu hồi ánh mắt tựa lưng vào thành ghế.
Xe khởi động, hòa vào dòng xe đang di chuyển, chạy hết sức chậm chạp, gặp đèn đỏ còn dừng lại chờ.
Khương Ninh hơi bực bội vì lần dừng lại này, đúng lúc ấy điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy di động ra nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng. Điện thoại rung trong chốc lát rồi dừng, vài giây sau lại bắt đầu rung.
Khương Ninh nối máy, chậm rãi đưa di động lên tai.
Lý Hoằng Huy: Alo!.
Khương Ninh không đáp.
Lý Hoằng Huy xuống nước, dụ dỗ: Ninh Ninh, em đang ở đâu?.
Khương Ninh vẫn không nói câu nào.
Em về đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.
Lần này, Khương Ninh đã có phản ứng, cười lạnh, giọng nói lộ vẻ khinh bỉ: Sao? Chuyện trong nhà chưa giải quyết xong mà vẫn có ý định lừa tôi bao năm thế à?.
Lý Hoằng Huy tạm thời im lặng, thái độ vẫn mềm mỏng, nói: Ninh Ninh, chúng ta gặp nhau, anh sẽ giải thích cho em nghe.
Khương Ninh lãnh đạm trả lời: Khỏi cần.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, ném di động như trút căm tức vào trong túi. Làm xong cô mới nhớ bên cạnh còn có người. Vì vậy, cô liền liếc sang bên, thấy anh vẫn đang nhắm mắt ngồi tựa lưng vào ghế.
Khương Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đi đến đầu đường cao tốc.
Trên xe không bật điều hòa, thêm khí trời hôm nay nóng như thiêu đốt, Khương Ninh cảm giác mình và chiếc xe như hòa tan vào nhau.
Cô gắng sức mở cửa sổ, lập tức một cơn gió ùa vào trong xe, cho dù trong gió mang theo cát bụi và hơi nóng nhưng vẫn khiến cho Khương Ninh thấy sảng khoái, nỗi bức bối trong lòng như được giải tỏa.
Cô lại nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi xe đi vào đường cao tốc liền tăng tốc, chạy một mạch tiến về phía trước, gió thổi khiến Khương Ninh buồn ngủ.
Vu Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng cảm giác như có thứ gì đó thi thoảng chạm vào mặt anh, ngứa ngáy. Tròng mắt anh giật giật sau đó mở ra, đập vào mắt là mấy sợi tóc đen nhánh đang tung bay theo gió.
Cuối cùng, anh đã biết cái gì chạm vào mặt mình.
Vu Dương quay đầu nhìn, cô gái kia đang dựa vào bệ cửa sổ ngủ say sưa, mấy sợi tóc đen không bị buộc bay theo gió về phía anh nhưng cô không hề phát hiện ra.
Vu Dương xoay người dịch sang bên cạnh, rốt cuộc tóc của cô không còn chạm vào mặt anh nữa.
Sau khi xe đi hết đường cao tốc, liên tục có người xuống xe. Giữa lúc xe dừng, Khương Ninh thức dậy, nhanh chóng khôi phục vẻ tỉnh táo.
Vịn cửa sổ nhìn ra, cô hô to về phía tài xế: Bác tài, đến giao lộ phía trước dừng xe nhé.
Xe giảm tốc độ, từ từ dừng lại.
Xe dừng hẳn, Khương Ninh chuẩn bị xuống xe, Vu Dương lui người về phía sau, chừa một khoảng trống phía trước để cô đi.
Bởi vì xe khá thấp, Khương Ninh không thể không cúi khom người đi về phía cửa xe. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo mùa hè khá rộng, vừa xoay người cổ áo liền rủ xuống. Lúc đi qua mặt Vu Dương, anh dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh cùng một bên dây áσ ɭóŧ của cô lộ ra.
Liếc mắt một cái, anh liền tự giác quay đầu sang bên.
Lúc đi qua Khương Ninh nhìn anh, cầm va li của mình xuống xe.
Xe không dừng lại, nhả khí đen tiến lên phía trước.
Xuống xe, Khương Ninh đặt va li xuống dưới đất, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Hai năm rồi, tròn hai năm cô chưa trở về. Xung quanh, có rất nhiều căn nhà cũ kỹ trên trấn đã được xây dựng lại. Từng tòa nhà mới xây mọc lên như nấm, diện mạo mới toanh dưới ánh mặt trời. Đường trên trấn cũng bằng phẳng rộng rãi hơn so với trước khi cô đi. Tất cả đều vừa quen lại vừa lạ.
Từ Giai Tú nói cho cô biết, trấn Thanh Vân giàu, xem ra đúng là như thế.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn trở về, trở lại nơi cô từng gắng sức muốn rời đi.
Khương Ninh kéo va li, đi theo con đường nhỏ trong trí nhớ, trên đường đi gặp rất nhiều người nhìn cô chăm chú, hoặc hiếu kỳ hoặc tìm tòi nghiên cứu. Họ không biết cô gái có gương mặt được trang điểm kỹ càng kéo va li này là ai, có lẽ là cô dâu mới của nhà ai cũng không biết chừng.
Từ xa, Khương Ninh đã nhìn thấy ngôi nhà cũ của mình. Ngôi nhà đơn độc lộ vẻ tồi tàn giữa một đống nhà mới vây xung quanh.
Một năm trước, bà Khương bảo cần tu sửa lại nhà nên đã hỏi cô một khoản tiền, sau đó lấy đi 10 vạn. Khi đó, mặc dù đã có công việc ổn định, nhưng mười vạn đối với cô mà nói không ít ỏi gì. Số tiền cô gửi ngân hàng không đủ, cuối cùng, tiền kia vẫn là của Lý Hoằng Huy cho.
Ở cùng Lý Hoằng Huy một năm, Khương Ninh rất ít khi tiêu tiền của anh ta, chỉ sợ anh ta cho rằng mình muốn moi tiền nên mới ở bên anh ta. Anh ta chiều chuộng cô, cái gì cũng theo ý cô, mười vạn đối với anh ta không thấm vào đâu, nhưng lại khiến trong lòng Khương Ninh cảm thấy mắc nợ.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Khương Ninh hiện ý cười lạnh. Trước khi rời đi, cô đã xin thôi việc, cầm mười vạn cùng lá đơn xin từ chức ném hết lên bàn của anh ta. Chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta, trái tim cô thỏa mãn không sao kể xiết.
Mười vạn đó gần như là toàn bộ tiền cô tích cóp trong mấy năm làm việc, phiêu bạt bên ngoài, đến cùng không còn lại chút gì.
Đến cửa nhà, Khương Ninh nhìn cánh cổng mới màu đỏ, cầm hành lý đi vào, vượt qua mảnh sân lộ thiên tiến vào phòng khách. Ghế sofa trong phòng khách cũng đã được thay, vách tường gần như trát lại lần nữa. Ngoài trừ điều đó ra, trong nhà không có thay đổi gì khác.
Mười vạn sửa nhà cũng chỉ được có vậy, cô nghĩ.
Trong nhà không có ai, cô đặt va li cạnh sofa rồi nhìn đồng hồ, hai giờ chiều.
Buổi sáng cô đã gọi điện nói sẽ về nhà, nhưng hiện tại trong nhà trống trơn.
Trần Lệ Trân về đến nhà sửng sốt nhìn người trong phòng khách. Lúc Khương Ninh quay lại bà mới nhận ra, cho dù là con gái do mình nuôi lớn, hai năm không gặp, khó tránh khỏi cảm giác không thân mật. Bà chỉ hỏi đơn giản một câu: Về rồi đấy à?.
Vâng.
Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tự vào bếp hâm nóng thức ăn lên.
Khương Ninh im lặng chớp mắt một cái, hỏi: Bố và Tiểu Thành đâu ạ?.
Bố con ra ngoài chơi mạt chược rồi. Còn em con không biết chơi đâu.
Khương Ninh mím môi, cầm va li ra khỏi phòng khách: Con về phòng trước.
Trần Lệ Trân hỏi với theo cô: Không ăn cơm à?.
Không ạ. Cô thực sự không có tâm trạng để đối mặt với cơm thừa canh nguội.
Vừa rời khỏi phòng, một con chó trắng liền chạy xổ ra đi tới cọ vào ống quần cô. Khương Ninh dừng bước, cúi đầu nhìn, bất giác mỉm cười: Ồ, mày đã lớn thế này rồi cơ à?.