*bà tử - 婆子 : cách gọi người phụ nữ lớn tuổi
Có lẽ sức chống đỡ của cơ thể Triển Chiêu khá tốt, một đêm này hắn ngủ rất an ổn, không có sốt lên. Hứa Hướng Dương vẫn ở chỗ cũ đợi Công Tôn tiên sinh đến thì rời đi. Hôm nay Đinh Nguyệt Hoa hình như đến muộn một chút, vẫn chưa tới thăm Triển Chiêu. Nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thực sự rất sợ phải chạm mặt.
Hôm nay Hứa Hướng Dương muốn đem đồ đã thêu đến Cẩm Tú phường báo cáo kết quả công tác. Bởi vì ban đêm phải chăm sóc Triển Chiêu, việc nghỉ ngơi bị quấy rầy, nàng thêu mất bảy tám ngày mới xong, ước chừng có thể thu vào ba trăm văn. Đem canh và bánh bao còn dư ngày hôm qua hâm nóng lại, ăn qua loa, lại nấu một nồi nước ấm cho Triển Chiêu, sau đó nàng mới vội vàng ra cửa.
Hứa Hướng Dương ra ngoài liền phát hiện mình đi quá sớm, chỉ nghĩ nhanh chóng đem đồ qua lại quên tú phường sẽ không mở cửa sớm như vậy. Nếu đã ra ngoài, nàng liền đi dạo một vòng chợ, thuận đường mua chút đồ ăn mang về. Nàng vốn ăn ít, vài ngày mới mua thức ăn một lần, nhưng cũng phát hiện rau xanh càng ngày càng ít, thế mới giật mình nhận ra mùa đông khó có rau xanh để ăn. Hiện tại trên chợ chủ yếu là cây cải củ và rau cải trắng, chắc là thực phẩm chủ yếu vào ngày đông. Nàng cũng không lựa nhiều, mua một chút về để muối ăn.
Trong lòng tính toán mua bao nhiêu cho thích hợp, hôm nay ra ngoài là vừa muốn giao đồ thêu cùng mua một ít vật phẩm cần dùng. Trên người chỉ có mười cái tiền đồng, nhất thời có chút khó khăn, thật sự là lười phải đi về một chuyến. Đột nhiên, một chiếc xe cút kít xiêu xiêu vẹo vẹo hướng bên này lao đến, người đẩy xe là một lão phụ nhân, liên tục sợ hãi kêu:" Mau tránh ra, mau mau tránh ra cho!"
Hứa Hướng Dương cả kinh, đã không kịp chạy đi, chỉ có thể nỗ lực tránh ra. Xe cút kít lật nhào ở ngay bên cạnh, may mắn không bị thương, bất quá nàng bị đậu hũ đổ hết lên người, biến thành một thân hỗn độn. Lão phụ nhân đẩy xe cũng ngã theo, không biết có bị thương gì không.
Những quán xa chung quanh đều là người quen biết, vội vã giúp nâng lão phụ nhân dậy, thân thiết hỏi:" Lâm bà tử, ngươi không sao chứ?" Lâm bà tử loạng choạng đứng vững, trước cảm tạ mọi người, nhìn đống đậu hũ, nặng nề thở dài:" Đáng tiếc cả xe đậu hũ...Ai..." Than một tiếng, nâng tay áo đè khóe mắt.
Mọi người ba chân bốn cẳng nâng xe cút kít lên, nhặt lại những dụng cụ rơi tán loạn xung quanh, chính là hơn phân nửa đậu hũ đều bị rơi nát nhừ, số còn lại dù không quá nát cũng khó có thể bán. Lâm bà tử nhìn đậu hũ mà hồng đôi mắt, thở dài. Bỗng nhiên nhìn đến Hứa Hướng Dương một thân hỗn độn, áy náy lại hèn mọn hướng nàng nói:" Cô nương, xin lỗi, đều do lão bà tử vô dụng, đẩy cái xe cũng không xong, hại cô nương ra nông nỗi này."
Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Bà bà nói quá lời, ta không sao."
Lâm bà tử lại nói vài tiếng xin lỗi, sau đó mượn một cái chậu từ người quen, run rẩy đem những cái đậu hũ còn nguyên vẹn để vào trong. Lão bản nương quán đồ ăn đồng tình nói:" Lâm bà tử cũng thật đáng thương, một quả phụ tự mình nuôi con lớn khôn, con lại đi tòng quân, nhiều năm rồi chưa có tin tức truyền về, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nay tuổi tác đã lớn, đi đứng không tiện vẫn phải ra ngoài bán đậu hũ kiếm sống, thật không dễ dàng gì."
Một hồi nói chuyện, Lâm bà tử đã đem số đậu hũ không bị nát lượm hết lên, lại nhờ người tìm hai phiến lá rộng, để vào một ít đưa cho Hứa Hướng Dương:" Cô nương, đậu hũ này đều là nhà ta tự làm, tuy rằng rơi khó coi chút nhưng gột rửa vẫn có thể ăn. Nếu ngươi không chê liền mang chút về đi."
Hứa Hướng Dương tiếp nhận, lấy hai cái tiền đồng đưa cho Lâm bà tử:" Đậu hũ đều vẫn còn tốt, ta sao có thể nhận không được, số tiền này ngài thu vào đi."
Lâm bà tử vội vàng từ chối, bản thân suýt nữa đâm phải người ta, còn khiến nàng bị đổ một thân đậu hũ, dùng số đậu hũ này bồi tội đã muốn thất lễ, sao có thể còn lấy tiền? Hứa Hướng Dương cứng rắn nhét tiền đồng vào tay Lâm bà tử:" Vốn buôn bán nhỏ đã không dễ dàng, làm sao có đạo lí không lấy tiền. Ta cùng lắm trở về đổi bộ y phục là được."
Lão bản nương quán đồ ăn thấy thế, cũng lấy hai cái tiền đồng đặt vào tay Lâm bà tử, cao giọng nói:" Hồ tử nhà ta hôm qua còn ầm ĩ đòi ăn đậu hũ nhà ngươi đâu, bề ngoài tuy kém chút nhưng nấu lên rồi thì như nhau cả thôi? Cũng cho ta hai khối."
Người xung quanh đều biết hoàn cảnh của Lâm bà tử, không đành lòng nhìn một người lớn tuổi vất vả như vậy, đã có người đi đầu giơ tay giúp đỡ, một chậu đậu hũ một lát liền bán hết. Lâm bà tử thiên ân vạn tạ, cảm động không thôi, tuy rằng nhi tử không có ở đây, có thể được bà con láng giềng chiếu cố, vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Đậu phụ bán xong, Lâm bà tử lại run rẩy đẩy xe cút kít trở về. Hứa Hướng Dương mới vừa nghe lão bản nương quán ăn nói, trong lòng đối Lâm bà tử tràn đầy đồng tình, giúp đỡ nàng đem xe đẩy về nhà. Nơi ở của Lâm bà tử cũng không xa, trong một ngõ nhỏ. Phòng ở cũ nát, nhưng có một cái sân nho nhỏ, nàng nói là do trượng phu đã mất để lại. Dọc theo đường đi, Lâm bà tử đứt quãng kể lại chuyện đã qua, trượng phu mất, nhi tử sống chết không rõ, còn có hàng xóm láng giềng đã giúp đỡ mình thế nào.
Hứa Hướng Dương theo lời kể của Lâm bà tử, có thể cảm nhận được sự bi thương, bất đắc dĩ cùng cô tịch, không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy chính mình cùng Lâm bà tử thật hợp ý. Có lẽ là vì tâm tình đồng cảm, đưa Lâm bà tử về đến nhà, nàng vội vàng chạy về Khai Phong phủ thay y phục. Vào tiểu viện, nhìn cửa phòng Triển Chiêu lại hơi ngẩn người, nghĩ hắn đã tỉnh hay chưa, có phải hay không đang đổi thuốc, vết thương như thế nào rồi... Nghĩ đến có chút xuất thần, thẳng đến cửa phòng đột nhiên bị mở ra, nàng mới giật mình hoảng hốt, thất thố trốn về phòng của mình.
Một ván cửa mỏng ngăn cách được tầm mắt nhưng lại không cản được âm thanh từ bên ngoài truyền vào. Nàng ở phía sau cửa nghe được Đinh Nguyệt Hoa cùng huynh trưởng khắc khẩu, cảm thấy có chút may mắn vì mình đã sớm tránh đi, lại thấy hơi phiền não vì sao không về muộn tí nữa, như vậy sẽ không phải đối mặt với tình huống xấu hổ này.
Đinh Thiệu Lan không muốn khiến Triển Chiêu quá mức khó xử, ban đầu vẫn còn có thể hạ giọng nhẹ nhàng nói chuyện với muội muội, khuyên nàng trở lại Mạt Hoa thôn. Lúc trước Đinh Nguyệt Hoa và Triển Chiêu có hôn ước, lưu lại Biện Kinh cũng không sao. Nay xảy ra sự việc kia, Triển Chiêu đã cùng nàng giải trừ hôn ước, nàng còn chịu khó đến Khai Phong phủ làm cái gì? Không phải sẽ khiến người ta bàn tán ra vào. Nhưng khuyên thế nào cũng không nghe, chẳng nhẽ nàng không cần thanh danh gì nữa? Người bên ngoài ai rảnh đi quản chuyện khúc mắc ở bên trong, người ta chỉ nhìn thấy ngươi cùng một người đã có thê tử đi lại gần gũi mà thôi!
Đinh Nguyệt Hoa quan tâm Triển Chiêu, tự nhiên sẽ không muốn về Mạt Hoa thôn. Trong lòng tràn đầy ủy khuất:" Triển đại ca thương nặng như vậy, muội sao có thể giận hắn mà không thèm quan tâm?" Nàng vì sao không thể tới? Cho dù là bằng hữu cũng có thể đến thăm hỏi mà? Lại nói có ai coi Hứa Hướng Dương là Triển phu nhân đâu? Sau này... cũng không phải không cơ hội lay chuyển, hiện tại nàng mà tức giận, về sau phải tính sao?
" Cái gì kêu giận hắn không thèm để ý? Chẳng lẽ người trong Khai Phong Phủ không còn một ai? Muốn muội tới chiếu cố hắn? Nếu không hắn còn có thê tử! Như thế nào cũng không tới phiên muội! Muội có chừng có mực cho ta!" Đinh Thiệu Lan cũng tức giận quát lên.
"Đại ca!" Nàng không cam lòng! Bọn họ không một ai lo lắng cho tâm tình của nàng sao? Hiện tại nàng chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng nhìn hắn, như vậy cũng đều không được hay sao?
"Theo ta trở về!" Trải qua chuyện này, Đinh gia cùng Triển gia cơ hồ đã không có khả năng kết thân nữa! Đinh Nguyệt Hoa chắn chắn không làm thϊếp người ta, mặc dù Triển Chiêu hòa ly, chuyện hôn nhân này cũng không được. Triển Chiêu là người cố chấp, làm sao có khả năng dễ dàng hòa ly? Tổng không thể để cho muội muội vẫn cứ khăng khăng một mực trầm luân, đau dài không bằng đau ngắn, sớm chặt đứt hi vọng xa vời của nàng mới được!
Đinh Nguyệt Hoa thấy đại ca thật sự tức giận, ủy khuất trong lòng không chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn răng kiềm chế nước mắt. Làm sao nàng lại không hiểu đạo lí đại ca nói? Triển Chiêu cũng đã khuyên nàng, đáy lòng không khỏi tự hỏi, vì sao bản thân không thể chấp nhận sự thật hắn đã thú Hứa Hướng Dương. Rõ ràng đó là một biện pháp thật tốt!
Bỗng nhiên, cửa lại mở, Triển Chiêu được Công Tôn tiên sinh gian nan nâng đến cửa, vẻ mặt lo lắng cùng khó xử:" Nguyệt Hoa, muội trở về đi. Đinh đại ca nói rất đúng, như vậy đối muội không tốt. Tâm ý của muội Triển Chiêu ta sẽ khắc sâu tận đáy lòng, không bao giờ dám quên... Trở về đi thôi."
"Triển đại ca!" Đinh Nguyệt Hoa kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn:"Sao huynh lại xuống giường? Miệng vết thương nứt ra thì sao?"
Đinh Triệu Lan sắc mặt trầm xuống, nếu chỉ đơn giản là đến thăm hỏi vậy liền quên đi, nhưng cử chỉ như vậy bảo hắn làm sao yên tâm để nàng một mình ở lại Biện Kinh? Triển Chiêu lắc đầu, tránh khỏi nàng, thở dài, hướng Đinh Thiệu Lan nói:" Đinh đại ca, mang Nguyệt Hoa trở về đi, là do Triển Chiêu không phải, khiến huynh bận tâm."
"Triển đại ca..." Đinh Nguyệt Hoa đứng ở bên cạnh hắn, tựa hồ không thể tin hắn sẽ nói ra điều này. Triển Chiêu nhìn nàng cười suy yếu:" Nguyệt Hoa, là ta không đúng, nhưng lại tùy ý muội, như vậy sẽ gây bất lợi đến thanh danh của muội. Tình nghĩa của chúng ta không phải một sớm một chiều, muội đã gọi ta một tiếng Triển đại ca, vậy cả đời này muội chính là muội tử của ta. Trở về đi."
Đinh Nguyệt Hoa mặt xám như tro tàn, cái gì đại ca muội tử, bất quá chỉ là cái hư danh, ý tứ của hắn chính là nói bọn họ đã không thể trở lại như xưa được nữa? Cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt vặn vẹo giống như một khắc kia nàng biết được sự thật, trong một đêm cái gì cũng không như trước, hoàn toàn bị thay đổi. Nàng phảng phất như đang đặt mình giữa lốc xoáy, nhìn thời gian, cảnh vật không ngừng xoay tròn, biến hóa, bị hút đi, duy chỉ có nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, luống cuống mờ mịt không tìm được lối thoát.
Tương lai mà nàng nhận định đã không còn tồn tại! Nàng nghĩ Triển Chiêu sẽ cùng nàng cố gắng phá tan gông xiềng, làm cho mọi việc trở về quỹ đạo của nó, nhưng hắn lại nói với nàng, đây mới là kết quả, ngươi hãy mở to mắt ra mà thấy cho rõ ràng. Bất kì chuyện gì nàng đều có thể không quan tâm, chỉ cần có hắn! Nhưng ngay cả hắn đều khuyên nàng buông tay, nàng nên làm thế nào cho phải? Hắn tự tay hủy đi hi vọng của nàng, nàng nên đi nơi nào đây?
Trong lòng Triển Chiêu làm sao lại không đau, nước mắt nàng lung lay sắp đổ, hắn nhìn đến thân ảnh của mình phản chiếu trong đó, trong suốt run rẩy, vừa chạm vào liền vỡ vụn. Mím chặt môi, vô lực nhắm mắt, giọng nói khàn khàn:" Công Tôn tiên sinh, đỡ ta trở về đi."
Một tiếng đóng cửa đối với Đinh Nguyệt Hoa mà nói cũng chính là một đả kích thật lớn, hắn đóng không phải cánh cửa, mà là trái tim. Đinh Nguyệt Hoa ngồi xổm xuống, vùi đầu vào cánh tay thất thanh khóc lên, tiếng khóc thật lâu không dứt.
Hứa Hướng Dương biết trong lòng Triển Chiêu nhất định chịu khổ sở, nhưng nàng có thể làm cái gì? Đi ra ngoài nói với Đinh Thiệu Lan rằng nàng và Triển Chiêu sẽ hòa ly, làm cho Đinh Nguyệt Hoa ở lại? Nàng chỉ có thể gắt gao dựa vào ván cửa, thở dài một tiếng. Đột nhiên hiểu ra , việc này không phải hòa ly là có thể giải quyết. Nếu nói Đinh gia có thể lí giải trong sự việc leo giường của nguyên chủ, Triển Chiêu là người bị hại, nhưng khi hắn thú Hứa Hướng Dương thì ở trong mắt Đinh gia chính là lỗi của hắn. Thành thân rồi hòa ly, kia lại đối mặt với nhau như thế nào? Giữa hắn và Đinh Nguyệt Hoa...
Mặc kệ tương lai Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa sẽ ra sao, có quay lại với nhau hay không, vị trí Triển phu nhân này không phải người như nàng có thể chiếm giữ. Nàng đã nói đem Triển Chiêu trả lại cho Đinh Nguyệt Hoa liền nhất định sẽ làm được, còn về sau này, đó đều là chuyện của bọn họ.