Triển Chiêu kiềm chế tức giận trong lòng, gần như là vọt tới chỗ của Quan Húc. Hắn không biết hiện tại Đinh Nguyệt Hoa đang ở đâu, nơi có thể nghĩ ra duy nhất chính là chỗ Quan Húc cùng Bảo Nhi. Gõ cửa, Quan Húc cười ha ha đi ra nghênh đón, Triển Chiêu cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh nhất có thể:" Quan đại ca, Đinh cô nương có ở đây không?"
Quan Húc thỉnh hắn vào cửa: " Đang chơi cùng Bảo Nhi ở bên trong. Ngươi có việc gấp sao, đã xảy ra chuyện gì?" Cho dù Triển Chiêu cố gắng áp chế cơn giận thì cũng khó khiến cho tâm trạng bình ổn được. Giờ phút này kêu hắn phải bình tĩnh thế nào? Hắn bất chấp Quan Húc, lập tức đi vào bên trong, nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa đang ngồi ở trong sân đùa Bảo Nhi.
"Đinh cô nương." Hắn đứng xa xa nhìn nàng, trong thoáng chốc lại phát hiện bản thân hình như đã quên mất bộ dáng của nàng ra sao. Nàng dường như chưa từng thay đổi, lại như đã hoàn toàn thay đổi. Lúc trước, hắn cảm thấy Đinh Nguyệt Hoa xinh đẹp đáng yêu, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng khiến hắn yêu thích. Nhưng ngày hôm nay, mọi thứ của nàng đều khiến hắn ngột ngạt. Hắn có chút mờ mịt, rốt cục là bản thân đã thay đổi, hay là chính nàng thay đổi, hoặc là cả hai bọn họ đều đã thay đổi rồi.
Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, nàng đoán rằng hắn sẽ tới tìm mình, quả nhiên hắn đã tới. Đã bao lâu rồi hắn không có đến tìm nàng? A, trong lòng hắn đã sớm không có nàng nữa rồi, thế thì làm sao có thể nhớ tới nàng cơ chứ? Tìm nàng sao? Giờ phút này, trong lòng nàng đã chẳng còn chờ mong, bàng hoàng hay bồn chồn gì nữa. Tự lừa mình dối người cho đến tận bây giờ đã là quá đủ. Nàng cười nhẹ, thanh âm giống như trước, thanh thúy đẹp đẽ:" Triển đại ca, huynh tới rồi."
Triển Chiêu nhướng mày:" Đinh cô nương, có thể mượn chút thời gian nói chuyện được không?"
"Quan đại ca không phải người ngoài, có gì thì cứ nói thẳng đi." Nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu trầm thêm vài phần, nàng cười khẽ ra tiếng:" Huynh còn muốn bảo vệ Hứa Hướng Dương đến khi nào? Huynh cho là mình nói dối như vậy thì có thể che giấu chuyện nàng đã làm sao? Có lẽ người khác sẽ che giấu cho các ngươi nhưng ta thì không thể!"
Quan Húc bước nhanh đến ôm lấy Bảo Nhi, không nói lời nào đi vào phòng. Khúc mắc giữa bọn họ không tiện để người ngoài xen vào, hắn vẫn nên tránh đi cho thỏa đáng. Nhưng mà, trong lòng hắn thật sự rất thất vọng, hắn nghĩ Đinh Nguyệt Hoa có thể nghe lời khuyên của mình, kết quả... Coi như hắn tự mình đa tình đi, nghĩ rằng bản thân có thể chậm rãi đánh tan oán hận, mất mát cùng ủy khuất trong lòng nàng, hóa ra đều là phí công vô ích. Thôi, chuyện cảm tình không thể cưỡng cầu, nàng muốn hãm mình trong vũng bùn, không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác thì hắn còn muốn tốn tâm tư làm gì?
Hắn dẫn Bảo Nhi tránh ở trong phòng, nhưng bên ngoài nói chuyện gì lại nghe không thiếu một chữ.
" Muội làm như vậy thì được lợi gì? Có oán hận gì thì hướng về phía ta là được, sao phải vạch trần vết sẹo của người khác?"
Đinh Nguyệt Hoa lạnh lùng cười, cảm thấy những thứ nùng tình mật ý ngày xưa cùng sự cố chấp níu kéo của mình đối với hắn trong giờ khắc này đều vô cùng hoang đường, buồn cười:" Vạch trần vết sẹo? Chẳng lẽ không phải do Hứa Hướng Dương làm? Ta đã làm sai cái gì? Những việc làm của nàng ta giống như đâm đao vào lòng ta! Nàng ta được con người huynh, lại chiếm lấy tâm của huynh! Nàng ta đã hoàn toàn thắng rồi! Vậy mà còn muốn ta thay nàng giả tạo mọi thứ? Không phải khinh người quá đáng sao!"
Triển Chiêu biết trong lòng nàng oán hắn hận hắn, nàng nghĩ như vậy, hắn cũng không bất ngờ, đều là lẽ thường cả. Chính là, hắn vẫn cho rằng mình có thể thừa nhận oán hận của nàng. Nhưng khi vì một câu của nàng mà Hứa Hướng Dương không được đại ca đại tẩu chấp nhận, hắn mới phát hiện, việc thừa nhận oán hận của một người có bao nhiêu gian nan. Nói nàng sai rồi sao? Theo góc độ của nàng thì có gì sai? Cái tư vị cầu mà không được, dù là ai thì một khi lún vào cũng sẽ phải chịu đựng khốn đốn. Hắn hít một hơi, tóm lại là không thể chỉ trích gì nàng, dù sao, sai là ở hắn.
Trong mắt Đinh Nguyệt Hoa đều là bi thương, vì sao lại như vậy? Từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ giằng co vì một nữ nhân khác. Cho dù nàng có lí hay vô lí, ủy khuất hay mạnh mẽ, hắn vẫn ngày càng rời xa, khiến nàng không cách nào đuổi kịp. Triển Chiêu nhìn nàng, tức giận trong mắt đã tiêu tan, chậm rãi nói:" Nguyệt Hoa, ta xin lỗi muội. Muội vẫn cứ trầm luân như vậy cũng là do ta không quyết đoán. Ta không nên cùng muội chia tay rồi còn lưu luyến, cho muội hi vọng không nên có. Không những chậm trễ muội còn làm tổn thương Hướng Dương."
" Quả thật, ta nghe nói muội nói hết sự thật với đại tẩu, trong lòng rất phẫn nộ. Nhưng muội nói sự thật thì đâu có gì sai? Hướng Dương phạm lỗi thì tất nhiên phải tự mình gánh vác hậu quả, nhưng không chỉ có nàng sai, mà ta cũng sai. Cho nên, chuyện này coi như là chúng ta bị báo ứng đi." Thanh âm Triển Chiêu thản nhiên chậm chạp, giống như nói chuyện gì đó không liên quan đến mình:" Ngày mai đại ca và đại tẩu sẽ lên đường về Thường Châu, bọn họ không chấp nhận Hướng Dương, cũng không đồng ý việc thành thân của chúng ta. Đã mời khách đến ăn tiệc mừng nhưng bây giờ đều bị hủy bỏ, đợi khi nào bọn họ tiếp nhận Hướng Dương sẽ bàn bạc lại sau. Có khi cả đời này chúng ta cũng không thể nhận được sự tha thứ của đại ca đại tẩu."
Đinh Nguyệt Hoa ngơ ngác nhìn hắn, hắn nói như vậy là có ý gì? Triển Chiêu hướng nàng cười:" Đinh cô nương, kết cục như vậy, ngươi cảm thấy thế nào? Có tiêu tan đi phần nào oán khí trong lòng ngươi không?"
"Triển đại ca! Huynh rõ ràng biết! Ta chưa bao giờ muốn làm gì nàng, ta chỉ không bỏ xuống được huynh mà thôi!" Nàng hận Hứa Hướng Dương, nhưng chưa bao giờ nghĩ đi thương tổn nàng a! Nàng chỉ muốn hắn có thể một lần nữa trở lại bên cạnh mình, vì cái gì mà trong mắt hắn lại thành cố ý gây chuyện xấu cơ chứ?
Triển Chiêu lắc đầu:" Cô nương vẫn nên gọi ta là Triển đại nhân đi. Ngươi và ta đã không còn là quan hệ lúc trước nữa rồi, xa cách chút vẫn tốt hơn. Ta không hi vọng phu nhân của mình bởi vậy mà thương tâm khổ sở. Ta đã bỏ qua một lần, không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa."
"Triển đại nhân?" Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy trái tim như bị đao cắt, bọn họ đã xa lạ đến tận mức này sao?
Trong mắt Triển Chiêu toát ra đau đớn kịch liệt, khàn khàn nói:" Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, vì sao ngươi cứ mãi không chịu đối mặt với sự thật? Ngươi từng hỏi ta có thích Hứa Hướng Dương hay không, vậy thì đáp án là có. Ta không muốn tổn thương ngươi, nhưng ngược lại càng khiến ngươi trầm luân thêm."
"Đủ! Huynh đừng nói nữa!" Đinh Nguyệt Hoa che lỗ tai, nước mắt rơi như mưa. Nàng đã có đáp án, đã sớm có đáp án. Trong lòng nàng luôn nghĩ hắn sẽ không tuyệt tình vạch trần sự thật như vậy cho nên mới lừa mình dối người! Hứa Hướng Dương mất đứa nhỏ, nàng không có trách nhiệm gì sao? Nàng biểu hiện trước mặt Hứa Hướng Dương đều là cố tình cả! Biết rõ không thể vãn hồi lại cái gì, nhưng vẫn không muốn dễ dàng buông tay. Là ai đang giãy dụa đây? Hủy hoại chính mình, gián tiếp hại Hứa Hướng Dương mất đi đứa nhỏ, bắt buộc phải chặt đứt tình cảm kiên quyết rời đi. Nàng luôn miệng nói chưa từng nghĩ hại Hứa Hướng Dương, nhưng trong lòng nàng lại thời khắc ngóng trông tin tức của Hứa Hướng Dương! Nàng tin tưởng, không có Hứa Hướng Dương, Triển đại ca nhất định sẽ quay lại!
Triển Chiêu rũ mắt xuống, từng chữ nói ra đều tràn đầy nhàn nhạt ưu thương:" Xin lỗi, Triển Chiêu phụ ngươi. Như vậy là kết thúc, bảo trọng."
Trong làn nước mắt, thân ảnh của hắn vặn vẹo, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ. Nháy mắt, nước mắt rơi xuống, người cũng đi rồi. Đinh Nguyệt Hoa không biết bản thân đứng bao lâu, trong đầu trống rỗng. Ánh mắt trời dừng ở trên người, gió nhẹ thổi qua, hong khô đi nước trong hốc mắt, hư ảo trở nên chân thật. Nàng nghĩ sẽ không bao giờ có chuyện nào khổ sở hơn việc Triển Chiêu quyết định thú Hứa Hướng Dương, hóa ra, thời khắc đó mới chỉ là bắt đầu.
Khi bọn hắn bắt đầu hiểu nhau, gần nhau, yêu nhau, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, nàng mới phát hiện, bọn họ đã dựng lên từng bức tường một ngăn cản nàng lại. Bọn họ có nhà, có đứa nhỏ, nàng mới giật mình hiểu ra, người phản bội nàng là Triển Chiêu. Nàng nên sớm biết mới phải!
Quan Húc nhìn thân ảnh đơn bạc của nàng, hít thán một tiếng, nói:" Đinh cô nương, ngươi nên về nhà đi."
"Ta không muốn về." Về làm gì? Để lập gia đình sao? Ở trong mắt bọn họ, đường lui duy nhất của nàng chỉ có thể là lập gia đình, có người nguyện ý thú nàng thì có khi nàng nên biết ơn. Bản thân đã lưu lạc đến tận mức này rồi sao?
"Ngươi đã hại Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương như thế, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Giống như tìm được chỗ để phát tiết, Đinh Nguyệt Hoa quay đầu, lớn tiếng nói:" Chính nàng làm ra chuyện xấu xa đó thì phải gánh vác hậu quả, sao lại biến thành ta hại nàng? Nếu nói hại, chẳng lẽ nàng không hại ta cái gì sao? Ta có được như ngày hôm nay, đều là nhờ nàng ta ban tặng!"
Quan Húc cũng giận nhướng mày:" Đủ! Ngươi còn muốn khăng khăng một mực đến khi nào? Nàng làm ra chuyện đó, nhưng người kiên trì muốn thành thân với nàng là Triển Chiêu! Không muốn hòa ly cũng là Triển Chiêu! Triển Chiêu đối xử với nàng như thế nào, nàng đối xử với người ra sao, ta đều nhìn được rõ ràng. Ngươi biết rõ bọn họ đã tâm ý tương thông cũng không chịu buông tay, bị đâm cho đầu rơi máu chảy xong quay ra trách người khác. Nếu ngươi sớm quay đầu thì làm sao đến nông nỗi này?"
" Quay đầu! Quay đầu! Ngươi bảo ta quay đầu thế nào? Ta thương hắn! Ta luyến tiếc hắn! Ta không buông hắn được! Nếu không có Hứa Hướng Dương, Triển đại ca cũng sẽ không đối xử với ta như vậy!"
Quan Húc nói lớn tiếng hơn:" Ngươi thương hắn như vậy sao? Ngươi chỉ nghĩ trong lòng mình khó chịu, nhưng có từng nghĩ thay hắn một chút không? Ngươi cũng biết cố chấp của bản thân sẽ mang đến bao nhiêu phức tạp cho hắn, người nhà của ngươi đã đối đãi với hắn thế nào? Khiến các ngươi ngày càng cách xa nhau, không phải do người khác, mà là do chính bản thân ngươi!"
Đinh Nguyệt Hoa nghe sửng sốt, là nàng đã đẩy Triển Chiêu ra xa? Quan Húc trầm giọng:" Nếu Hứa Hướng Dương không ở đây, các ngươi có thể hợp lại? Đoạn thời gian Hứa Hướng Dương mất tích, thái độ hắn với ngươi ra sao, bản thân ngươi cũng tự biết."
Trong viện lâm vào im lặng, Quan Húc ngẩng lên nhìn đám mây bị gió thổi chậm rãi trôi trên đỉnh đầu, suy nghĩ dường như phiêu xa, thản nhiên nói:" Chuyện giữa ngươi và Triển Chiêu, ta luôn không muốn nhiều lời. Gặp ngươi bàng hoàng bất lực, ta muốn giúp ngươi một phen, bất tri bất giác lại sinh ra chờ đợi, ngóng trông đến một ngày ngươi có thể tỉnh ngộ." Hắn hít một tiếng, quay đầu nhìn nàng:" Ngươi đối với ta, có lẽ cũng tựa như Triển Chiêu đối với ngươi vậy, cầu mà không thể."
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Đinh Nguyệt Hoa, hắn bỗng nhiên tự cười giễu:" Ta sống đến tuổi này, đã gặp bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, cũng đã nhìn thông thấu. Huống chi, ta còn có Bảo Nhi, ngươi thì sao? Đừng cho rằng mình giống như thú bị nhốt, thế gian này vẫn luôn là trời cao đất rộng. Có lẽ ngươi cũng đã phát hiện, tất cả chấp niệm này đều không đáng giá."
"Ngươi không phải ta, làm sao hiểu được cảm thụ của ta, vì sao biết là không đáng giá?"
"Ta không phải ngươi, quả thật không hiểu cảm thụ của ngươi. Ta chỉ biết, hiện tại trong lòng ta, ngươi đã không còn là cái cô nương dám yêu dám hận kia nữa. Việc làm của ngươi không thể nói là sai, chính là không phúc hậu. Ngươi ghi hận Hứa Hướng Dương đoạt đi Triển Chiêu, lại đã quên nàng từng cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm. Cục diện hiện tại chẳng lẽ không có một phần trách nhiệm nào của ngươi? Tất cả đều là lỗi của Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương? Đã đến nước này, truy cứu trách nhiệm của ai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ta cũng không có quyền xen vào."
"Quan đại ca..." Đinh Nguyệt Hoa ngơ ngác nhìn hắn, nàng biết hắn là người tốt, cũng biết hắn đối xử tốt với nàng. Mỗi khi nàng chịu tổn thương đều nhớ tới hắn đầu tiên, hắn gần như đã trở thành bến bờ tránh gió của nàng. Lúc này hắn thổ lộ hết tâm ý của mình với nàng, nhưng cũng nói cho nàng biết, bản thân đã không còn là cô nương thuở ban đầu trong lòng hắn nữa. Nàng thất bại như vậy sao? Bị tất cả mọi người xa lánh?
Quan Húc xoay người đi vào trong phòng, tới gần trước nhà lại quay đầu:" Hứa Hướng Dương có thể làm tiêu tan khúc mắc với Triển Chiêu, vì sao ngươi không thể bắt đầu một lần nữa? Chuyện gì đã qua liền để nó qua, chỉ có thể xem ngươi lựa chọn như thế nào."