Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Triển Chiêu] Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 73: Chân tướng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Hướng Dương cắn môi, trong lòng đều là ủy khuất. Tuy nói Triển Chiêu thay nàng cản trách cứ, nhưng sự tình thế nào thì mọi người cũng đều biết cả. Nàng có thể làm sao bây giờ? Nói chuyện đó không phải do mình làm? Ai có thể tin đây? Ánh mắt nhìn xuống vạt áo của hắn, không tiếng động thở dài, trong lòng lại thấy bất an lo sợ, nói dối như vậy, nếu bị vạch trần... Nàng quả thực không dám tưởng tượng tới.

Triển Chiêu cầm tay nàng, an ủi nói:"Yên tâm đi, ai cũng sẽ không nhiều chuyện nói với đại ca đại tẩu đâu, bọn họ sẽ không biết. Không phải nàng nói mình mất trí nhớ rồi sao? Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa." Làm sao Hứa Hướng Dương yên tâm cho được, nàng không biết vì sao mọi chuyện lại đến bước này. Lúc nàng mới đến đây cũng không có một ai nói cho nàng biết phải làm thế nào cho phải, ánh mắt bọn họ lạnh nhạt đã trở thành một vết nứt khắc sâu trong tâm trí của nàng. Vất vả lắm mới vượt qua, chỉ nghĩ có thể an ổn mà sống, kết quả chuyện cũ lại muốn bị đào ra lần nữa.

Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, cơ hồ muốn nói với hắn rằng Hứa Hướng Dương đã chết. Nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào, loại sự tình này nói được sao? Làm Triển Chiêu có thể tin tưởng? Nhìn bộ dáng nàng lã chã chực khóc, Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói:" Thực xin lỗi, đã ủy khuất nàng."

Nàng lắc đầu, cọ ở vạt áo hắn, thanh âm thật thấp:" Triển Chiêu, ta sợ."

"Sợ cái gì? Không phải có ta ở đây sao?" Ngực hắn hơi hơi chấn động, nàng nghe được hắn cười khẽ một tiếng:" Đại ca đã hung hung răn dạy ta một trận, việc này coi như bỏ qua, không cần nghĩ nhiều nữa, sẽ không có việc gì."

Nàng rúc vào trong ngực hắn:"Ủy khuất chàng ."

Triển Chiêu cười rộ lên:"Nếu ta đã thay nàng nghe mắng, nàng cũng đừng buồn bã nữa, như vậy không phải tốt hơn sao? Ta thấy đại ca và đại tẩu đều thích nàng."

Hứa Hướng Dương nghe thế mới nín khóc, lau nước mắt, mỉm cười, có chút xấu hổ nhìn hắn. Nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được, thấp thỏm nói:" Ta... mọi chuyện ta đều đã quên, vì sao lại xảy ra sự tình đó?" Triển Chiêu hít thán:" Ta mang nàng về Khai Phong phủ tìm kế mưu sinh, ngày thường nàng giúp người ta may vá giặt y phục. Ta không biết nàng nghĩ như thế nào, thế nhưng hạ mê dược ở trong trà của ta. Ta không có bố trí phòng vệ nàng nên..."

"Sau đó thì sao?" Thủ đoạn cũng không cao minh, vì Triển Chiêu không nghi ngờ nên nàng mới có cơ hội. Hứa Hướng Dương cắn môi, trên mặt có chút buồn bã, thật sự là tai bay vạ gió, khiến nàng phải hứng thay nguyên chủ tội danh xấu xa như vậy.

Triển Chiêu cười khổ:"Ta không biết, khi tỉnh lại thì nhìn thấy y phục của chúng ta không chỉnh tề." Đêm hôm đó có xảy ra quan hệ xá© ŧᏂịŧ với nàng hay không cũng không quan trọng, bọn họ ở chung một gian phòng, ngủ cùng một cái giường cả một đêm, y phục lại không chỉnh tề, có giải thích thế nào cũng không được. Hắn đã từng phẫn nộ, hối hận, bất đắc dĩ...

Nhìn hai mắt nàng ngập nước, hắn tựa trán mình vào trán của nàng, thấp giọng nói:" Sau khi nàng mất trí nhớ, dường như biến thành người khác, ta thường cảm thấy nàng dường như không phải Hứa Hướng Dương trước kia. Nàng thông minh, khiêm tốn lại dịu dàng an tĩnh như vậy thì sao có thể làm ra chuyện kia được?"

Mũi Hứa Hướng Dương đau xót, nghẹn ngào:" Ta không phải nàng, thật ra Hứa Hướng Dương đã chết rồi."

"Phải, Hứa Hướng Dương đã chết, chết ở trong đám lửa kia. Hiện tại nàng đã dục hỏa trùng sinh, cùng với trước kia không có quan hệ gì cả."

"Không phải, không phải như thế! Triển Chiêu, chàng không hiểu..." Nàng nên nói thế nào mới phải?

"Ta sao lại không hiểu? Ta đã thú nàng, thì cả đời này không hòa ly."

Phu thê hai người nói chuyện trong chốc lát rồi cùng nhau đi vào phòng bếp. Hứa Hướng Dương thấy hắn muốn giúp, vội vàng ngăn lại:" Chàng đi bồi đại ca nói chuyện đi, chỗ này ta tự làm là được."

Triển Chiêu nói:"Vừa mới bị đại ca răn dạy, suýt nữa là động đến gia pháp, để cho ta tránh ở đây một lát." Hứa Hướng Dương bật cười, thật sự là khó xử hắn, nhưng vẫn đuổi hắn ra bên ngoài:" Ngày thường thì không sao, hiện tại đại ca đại tẩu đang ở đây, nếu nhìn thấy chàng ở trong bếp có khi trong lòng sẽ trách ta không hiểu chuyện. Sao lại để nam nhân tiến vào phòng bếp được?" Cái chuyện mẹ chồng nàng dâu nàng cũng có biết chút ít, ở trong mắt bà bà, nhi tử nhà mình đều tốt nhất, có gì không tốt thì cũng là do tức phụ không tốt. Mặc dù Triển đại tẩu không phải bà bà, nhưng trưởng tẩu cũng gần như mẫu thân. Ở loại thời điểm này, có thế nào cũng phải cắn răng chống đỡ. Lại nói, chỉ là nấu cơm mà thôi, không việc gì.

Triển Chiêu nghĩ cũng thấy phải, lúc này mà đi hỗ trợ sẽ làm cho đại ca đại tẩu nghĩ nhiều, khiến nàng càng thêm khó xử. Nhưng mà, hắn cũng không có khoanh tay đứng nhìn, vẫn đi giúp đổ đầy vại nước trong bếp mới rời khỏi.

Đại ca đại tẩu đi đường xa đến, Hứa Hướng Dương làm một bàn đồ ăn phong phú. Một bàn đều là những món ăn bình thường nhưng cách làm lại mới mẻ độc đáo. Triển đại tẩu cảm thấy Hứa Hướng Dương rất biết cách chăm nom gia đình. Gia phong Triển gia vốn nghiêm cẩn, nên thích kiểu cô nương an phận thủ thường, khiêm tốn dịu dàng, biết quản gia như vậy.

Trên bàn cơm mọi người nói nói cười cười, rất là hòa hợp, nói một hồi liền chuyển đến chuyện tổ chức hôn sự. Triển Bằng nhìn hai người, nói:" Việc vui của các ngươi kéo dài lâu như vậy, không nên tiếp tục để đó nữa, chi bằng thừa dịp chúng ta ở đây, tổ chức tiệc mừng luôn đi." Hứa Hướng Dương nhìn về phía Triển Chiêu, việc này nghe hắn quyết định. Triển Chiêu cười nói:" Cũng tốt, tổ chức tiệc mừng trước."

Triển đại tẩu tủm tỉm cười:" Ai u, đã lâu rồi trong nhà không có việc vui. Đợi lát nữa chọn ngày lành, nhất định phải tổ chức thật náo nhiệt mới được, không thể ủy khuất Hướng Dương." Mặt Hứa Hướng Dương đỏ lên, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Triển Chiêu, trong lòng dâng lên hạnh phúc khó nói thành lời.

Phu thê Triển Bằng không thể ở lại Khai Phong quá lâu, cho nên chọn một ngày gần nhất vào nửa tháng sau. Ngày đã định rồi, sự tình liền phải chuẩn bị. Đầu tiên là phải hoàn thành cho xong hỉ phục, Triển đại tẩu vừa thấy liền lập tức muốn mang đến tú phường bên ngoài nhờ người thêu giúp để cho nàng nghỉ ngơi. Thấy nàng có chút không nỡ, Triển đại tẩu cười nói:" Ngươi và Hùng Phi đại hôn, còn rất nhiều việc cần làm, làm gì có thời gian để thêu thùa này nọ đâu?" Hứa Hướng Dương vuốt ve hỉ phục, trong lòng nghĩ đến Cẩm Tú phường, bất giác mỉm cười. Từ trước đến giờ đều là nàng đi nhận đồ thêu ở Cẩm Tú phường, hiện tại mình lại đưa đồ thêu qua đó.

Nói là công việc bận rộn nhưng thật ra Hứa Hướng Dương không cần quan tâm nhiều lắm. Có Triển đại tẩu cùng Vương tẩu tử giúp đỡ, nàng không phải làm bao nhiêu việc, thường thường là bị lệnh cưỡng chế đi ngủ, hoặc là bọn họ làm chút đồ ăn để cho nàng bồi bổ. Hứa Hướng Dương cảm thấy cứ như vậy nàng không bị dưỡng mập mới là lạ. Hai người đều đã từng nuôi đứa nhỏ, Hứa Hướng Dương với Triển Chiêu từ lâu đã là phu thê, cho nên các nàng cũng không cần kiêng kị nhiều. Sẽ thường truyền thụ cho Hứa Hướng Dương chút phương pháp sống chung giữa phu thê với nhau, gọi là cái gì mà bí phương sinh con, nàng nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Tháng tư nhiều mưa, Triển đại tẩu rất là chán ghét thời tiết hiện tại, tí ta tí tách khiến mọi người mốc meo. Tính tình Hứa Hướng Dương ổn trọng, không nóng không lạnh, Triển Chiêu lại bôn ba bên ngoài mỗi ngày nên trời mưa liên miên như hiện tại càng phải thay y phục nhiều hơn. Nàng mang từng cái từng cái y phục ra hong khô, xong ủi cho phẳng. Triển đại tẩu nhìn mà cảm thán Hứa Hướng Dương thật tỉ mỉ cẩn thận, ủi các mép đều phẳng lì.

Lần trở về trước, Triển Chiêu suốt ngày mặc lam sam, không phải là xấu mà cứ mãi như vậy cũng không thấy có gì xuất sắc. Nhưng hôm nay lại có khác biệt rất lớn, vật liệu may mặc tinh xảo, cắt vừa người, đường thêu tinh tế, mỗi một nơi đều thấy được dụng tâm của người làm. Trách không được nàng cảm thấy Triển Chiêu càng ngày càng tuấn lãng, không nhắc đến bộ dáng hắn tốt, mặc vào y phục tinh xảo đó đúng là dệt hoa trên gấm ( tô điểm cho nét đẹp sẵn có).

Cái này mới là chuyện y phục này nọ thôi, cách hai ba ngày lại thấy Hứa Hướng Dương chuẩn bị nước thuốc để cho Triển Chiêu tắm, đồ ăn dưỡng khẩu vị, thuốc bổ thì bữa nào cũng có. Có một tức phụ biết chăm lo cẩn thận như vậy thì ngày nào mà chẳng tốt, Triển đại tẩu đối với Hứa Hướng Dương lại càng thêm vừa lòng, luôn nói :" Nếu Hùng Phi dám bắt nạt ngươi, tẩu tử nhất định không tha cho hắn!" Triển Chiêu cười nói đại ca đại tẩu hắn đều đứng về phía nàng, về sau hắn phải nhờ dưới chướng nàng để kiếm ăn thôi.

Qua nửa tháng, hỉ phục đưa qua Cẩm Tú phường đã được thêu xong, Triển đại tẩu tự mình đi lấy. Nhìn y phục, tay nghề của Cẩm Tú phường tốt thật, nàng rất vừa lòng. Đi ra cửa hàng, nghĩ đi qua cửa hàng trang sức nhìn một chút nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Đinh Nguyệt Hoa. Nàng đang mua xâu mứt quả cho một đứa bé gái. Triển đại tẩu kinh ngạc, Đinh cô nương đã lập gia đình rồi sao? Ngay cả đứa nhỏ đều đã lớn như vậy? Nhìn một cái lại cảm thấy không đúng, nàng vẫn chải đầu cô nương mà.

"Đinh cô nương."

Đinh Nguyệt Hoa quay đầu, thấy là Triển đại tẩu, trong lòng vừa vui mừng vừa hoang mang:" Triển đại tẩu? Sao tẩu lại ở đây?" Triển đại tẩu nhìn xem cũng nói:" Đinh cô nương, vì sao ngươi cũng ở Khai Phong vậy?"

Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa có phần mất tự nhiên, nàng đi về nhà một chuyến, người trong nhà không có mắng mỏ gì nhưng lại sốt ruột chuẩn bị hôn sự cho nàng. Nàng không muốn lập gia đình nên lại trốn đi ra ngoài. Triển đại tẩu nhìn sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa, chuyển đề tài:" Đứa bé này là con nhà ai? Nhìn rất thông minh lanh lợi, thực khiến người yêu thích."

Đinh Nguyệt Hoa sờ sờ đầu Bảo Nhi, cười nói:" Đây là Bảo Nhi, dưỡng nữ của một bằng hữu."

Triển đại tẩu nga một tiếng, dừng một chút, nói:"Đinh cô nương, có thể mượn chút thời gian nói chuyện được không?" Triển Chiêu đã làm sai chuyện, Triển gia lại không có trưởng bối tới cửa tạ lỗi người ta, thật sự là không chấp nhận được. Tuy rằng hiện tại đã qua một thời gian nhưng nàng vẫn muốn nói lời tạ lỗi với Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa hơi chần chờ, vẫn là gật đầu.

Hai người tìm một quán trà vào ngồi, Bảo Nhi nhu thuận ở bên cạnh ăn điểm tâm, cũng không nháo loạn. Triển đại tẩu hít thán, lòng tràn đầy áy náy:" Đinh cô nương, nửa tháng trước ta và đại ca Hùng Phi đến đây. Ai ngờ mới biết được các ngươi đã giải trừ hôn ước. Việc này Hùng Phi cũng không thèm nói một tiếng cho người trong nhà, dấu giếm không ai hay biết."

Đinh Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm chén trà, cứng ngắc cười một cái:"Đại tẩu, chuyện đều đã qua rồi."

"Là Hùng Phi có lỗi với ngươi, lại làm ra cái chuyện hoang đường như vậy! Rượu say loạn tính! Này... ta và đại ca hắn đã quở trách hắn một trận.Nhưng dù sao chuyện đã xảy ra rồi cũng không có cách nào cứu vãn được. Ta tại chỗ này hướng ngươi chịu tội, đã ủy khuất ngươi."

"Cái gì rượu sau loạn tính?" Đinh Nguyệt Hoa mờ mịt ngẩng đầu.

Triển đại tẩu sửng sốt, như thế nào? Còn có ẩn tình gì khác sao? Trong lòng nhảy dựng lên, đem những lời của Triển Chiêu nói cho Đinh Nguyệt Hoa nghe. Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt, tim như bị đao cắt, vì Hứa Hướng Dương, hắn đẩy hết trách nhiệm lên người mình sao? Quan Húc khuyên nàng buông tay, dạy nàng biết lấy lui vì tiến, nàng đã lui nhưng bọn họ lại được một tấc muốn tiến lên một thước! Cái gì rượu say loạn tính, quả thực buồn cười! Giờ trong lòng hắn chỉ có Hứa Hướng Dương, làm sao còn chút bóng dáng nào của nàng? Làm sao có thể nhớ tới ủy khuất cùng nan kham của nàng cơ chứ?

Nàng gắt gao nắm chén trà, đầu ngón tay trắng bệch, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảnh hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói:" Đại tẩu, bọn họ đã lừa ngươi!"

"Cái gì?" Triển đại tẩu nhìn ánh mắt nàng mà trong lòng sợ hãi, Đinh cô nương bị làm sao vậy?"

" Sự thật không phải Triển đại ca rượu say loạn tính, mà là Hứa Hướng Dương kê đơn huynh ấy!"
« Chương TrướcChương Tiếp »