Triển Chiêu vào rạng sáng vẫn phát sốt, cũng may nhiệt độ không quá cao. Người xưa để ý nam nữ thụ thụ bất thân, Hứa Hướng Dương chỉ có thể dùng nước ấm lau hai tay giúp hắn hạ nhiệt độ, ở địa phương khác đều không dám đυ.ng chạm. Trời rất nhanh liền sáng, Công Tôn tiên sinh rất sớm liền tới xem xét thương thế cho Triển Chiêu. Nghe nói đêm qua hắn ăn được, rạng sáng mới bắt đầu nóng lên, được chăm sóc chu đáo thì rất vừa lòng mà gật đầu.
Hứa Hướng Dương cả một đêm không chợp mắt, nhìn ánh mặt trời bên ngoài dần sáng, thầm nghĩ Đinh Nguyệt Hoa quan tâm Triển Chiêu như vậy, chắc sáng sớm sẽ đến thăm hắn, nàng không tiện ở lâu nên về nghỉ ngơi trước. Công Tôn tiên sinh bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối còn muốn phiền nàng nữa. Đáy lòng Hứa Hướng Dương cảm thấy Công Tôn tiên sinh cơ trí lại khoan dung, hướng hắn cười cảm kích, lui ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền gặp được Đinh Nguyệt Hoa mang theo hộp đựng thức ăn đến. Trên mặt Đinh Nguyệt Hoa thoáng hiện lên oán hận, lập tức thu liễm thần sắc, nhàn nhạt nói:" Đêm qua Triển đại ca có tốt không?"
Hứa Hướng Dương vừa mới từ chỗ Công Tôn tiên sinh nhận được chút thiện ý cùng ấm áp thoáng chốc bị gió lạnh mùa thu đánh tan, tâm không khỏi hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn, ngay cả nói chuyện đều lúng túng:" Triển đại nhân nóng lên một chút, Công Tôn tiên sinh đang ở bên trong chuẩn bệnh, cô nương vào xem chút đi."
Mặt Đinh Nguyệt Hoa không chút thay đổi lướt qua nàng, vội vàng bước vào phòng. Hứa Hướng Dương chà xát cánh tay, ở trong phòng không cảm nhận được, vừa ra bên ngoài cả người liền rét run. Khối thân thể này bị bệnh nặng mới khỏi, có hơi suy nhược, trải qua một đêm không ngủ thì có chút choáng váng, nàng cần mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Ban ngày nhiều người như vậy, căn bản không cần, cũng không tới phiên nàng đi quan tâm Triển Chiêu. Trong lòng nàng buông lỏng, từng đợt mỏi mệt kéo đến, mí mắt trầm xuống, một lúc sau liền ngủ rồi.
Khi Triển Chiêu tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rõ, hắn vừa mới động, Đinh Nguyệt Hoa đã đi đến mép giường:" Triển đại ca, huynh tỉnh rồi? Huynh cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước hay không?"
Đầu óc Triển Chiêu có chút hỗn loạn, ho hai tiếng, nói:"Nguyệt Hoa?" Trời đã sáng rồi sao? Lần này hắn tới phủ Ứng Thiên đuổi theo đào phạm, vô ý bị thương, nỗ lực đem người áp tải về nhưng chính mình cũng bị thương nặng.Chống đỡ một hơi trở về phủ Khai Phong, sau đó được mọi người vội vã đưa về nhà ở. Có lẽ vì bị mất máu nên cảm thấy trong đầu một mảnh lộn xộn. Uống một ngụm nước Đinh Nguyệt Hoa đưa cho, nói:" Ta không sao, muội không cần phải trông giữ bên cạnh như vậy."
"Triển đại ca, thương thế của huynh nặng như vậy, ta sao có thể không ở bên cạnh?" Đinh Nguyệt Hoa đối với hành vi liều mạng không màng tới thương tích của hắn rất là không tán thành. Nhưng tính cách hắn đã như vậy, có khuyên cũng vô dụng. Xoay người lấy từ trong hộp thức ăn bưng một bát canh ra, nói:" Công Tôn tiên sinh dặn huynh phải dưỡng thương cho tốt, bằng không về sau sẽ để lại di chứng."
Triển Chiêu cười cười, trong lòng hiểu rõ nhưng lại khó làm được, chỉ gật đầu đáp lời. Đinh Nguyệt Hoa sao không biết tâm tư của hắn, thở dài:" Có khuyên huynh cũng không nghe, những ngày này huynh nhất định phải dưỡng thương thật tốt. Muội đã hầm canh ba ba, thừa lúc còn nóng huynh mau uống đi." Triển Chiêu tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nói:" Nguyệt Hoa, ta biết ý tốt của muội. Nhưng hiện ta đã thành thân, chúng ta lại như vậy..."
Ý tứ của hắn nàng đều biết. Hắn đã thành thân, mặc kệ là xuất phát từ loại nguyên do nào cưới Hứa Hướng Dương, cũng không thay đổi sự thật rằng hắn đã thành thân. Có làm sao cũng không tới phiên nàng chiếu cố hắn, lại thêm quan hệ trước kia của bọn họ, truyền ra ngoài khó tránh người khác phỏng đoán lung tung. Hắn là vì muốn tốt cho nàng mà thôi...
Vành mắt Đinh Nguyệt Hoa đỏ lên, không muốn Triển Chiêu bởi vì nàng rơi lệ mà áy náy, nàng vội xoay người sang chỗ khác, một hồi lâu lấy lại thần sắc như thường mới quay đầu :"Chẳng lẽ huynh thành thân thì chúng ta ngay cả làm bằng hữu cũng không được hay sao?"
Triển Chiêu than một tiếng, không biết nên nói như thế nào cho phải. Buồn bã một hồi lâu, Đinh Nguyệt Hoa nhớ tới lời nói của Hứa Hướng Dương, tuy rằng cảm thấy quá như một trò đùa, nhưng không phải nàng chưa từng thấy động tâm. Nếu có thể hòa ly, vậy nàng và Triển đại ca vẫn còn hi vọng, chẳng sợ phải đợi một năm, hai năm nàng cũng nguyện ý. Nhưng Triển Chiêu là một người cố chấp, muốn hắn hưu thê hoặc hòa ly, chỉ sợ so với việc lên trời còn khó hơn.
Đợi Triển Chiêu uống xong thuốc, nàng đỡ hắn nằm xuống, suy nghĩ hồi lâu, nói:" Hứa Hướng Dương thực sự mất trí nhớ sao? Sẽ không lại đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì đi?" Nhắc tới Hứa Hướng Dương, mày Triển Chiêu liền gắt gao nhíu lại, phiền muộn lắc đầu:" Ta không rõ, Công Tôn tiên sinh cũng chuẩn đoán không ra cái gì."
"Vậy, giờ huynh tính thế nào? Cứ sống cùng nàng như vậy hay sao?"
Miệng Triển Chiêu đắng chát, không muốn trả lời vấn đề này. Hứa Hướng Dương từng thời từng khắc đều nhắc nhở hắn chuyện mình đã làm sai, đã cô phụ Đinh Nguyệt Hoa, hắn thực sự không muốn đối mặt nàng ta. Cho nên hắn chỉ than một tiếng, cũng không muốn nói chuyện.
Đinh Nguyệt Hoa chớp chớp mắt, cúi đầu, nhỏ giọng nói:" Hứa Hướng Dương nói với muội không nhớ chuyện quá khứ, bảo là muốn hòa ly, nàng nói qua chuyện này với huynh chưa?" Lời vừa dứt tim liền đập mạnh lên, Triển đại ca sẽ trả lời ra sao?
Ý tứ của Đinh Nguyệt Hoa hắn hiểu, nhưng hắn không làm được. Cho dù là vì nguyên nhân gì, hắn và Hứa Hướng Dương đã có quan hệ xá© ŧᏂịŧ là sự thật, cũng đã tạo thành thương tổn cho Nguyệt Hoa, nay bảo hắn hòa ly rồi lại cùng Nguyệt Hoa bên nhau? Vậy lúc trước hắn việc gì phải cưới Hứa Hướng Dương? Hắn lại thở dài, trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt:" Nguyệt Hoa, ta mệt mỏi. Hôm nay không nói chuyện này nữa."
"Triển đại ca..." Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy vô vàn ủy khuất ép tới khiến sống mũi cay nồng, vành mắt nóng lên. Vì sao? Vì sao chứ! Chính Hứa Hướng Dương đều nguyện ý hòa ly, hắn vì sao lại không nguyện ý? Vì sao người phạm sai là nàng ta lại muốn hai người bọn họ đến gánh vác nỗi đau đớn xé nát tâm can này? Nay tốt rồi, một câu mất trí nhớ của nàng ta liền đem việc trước kia gạt bỏ, tiếp tục giả bộ nhu nhược đáng thương tranh thủ đồng tình!
" Mặc kệ là một năm hay hai năm, cho dù là ba năm, bốn năm, năm năm! Muội đều nguyện ý chờ! Muội chỉ cần một câu của huynh!"
"Nguyệt Hoa, muội là cô nương tốt, Triển Chiêu đã phạm phải lỗi lầm như vậy, không xứng với muội." Triển Chiêu thống khổ nhắm mắt lại, hắn không biết trong lòng nàng có tồn khúc mắc hay không. Đối với hắn, đây là vết nhơ khó có thể gột rửa, mỗi khi nhớ lại lòng hắn lại ngập tràn áy náy. Nếu hắn đuổi Hứa Hướng Dương đi, thì hắn máu lạnh đến nhường nào mới làm thế? Còn nếu nạp Hứa Hướng Dương làm thϊếp, vậy đối với Nguyệt Hoa tàn nhẫn đến mức độ nào?
Đinh Nguyệt Hoa rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt, nức nở nói:"Không phải, Triển đại ca, người sai không phải huynh, là lỗi của Hứa Hướng Dương. Huynh sao lại ngốc như vậy, cái gì sai cũng đều nhận hết về mình?"
Triển Chiêu không có đáp lại, hai mắt gắt gao nhắm lại nghe Đinh Nguyệt Hoa kiềm nén nghẹn ngào, từng tiếng đâm vào vết thương trong lòng hắn, đau thấu tâm can, nhưng lại phải trơ mắt nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, không cách nào ngăn cản nổi. Bỗng nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, Công Tôn tiên sinh nhìn tình hình bên trong hơi hơi sửng sốt, đang muốn lui ra ngoài. Đinh Nguyệt Hoa lau qua loa nước mắt, nói:" Tiên sinh là đến đổi thuốc cho Triển đại ca phải không? Ta đi múc nước tới."
Công Tôn tiên sinh nhìn Đinh Nguyệt Hoa vội vã chạy lướt qua, không khỏi lắc đầu thở dài, Đinh cô nương cũng là đáng thương, đang êm đẹp lại bị người hoành đao đoạt ái (bị kẻ thứ ba vô duyên nhảy vào cướp đi tình yêu). Nhìn sắc mặt mệt mỏi của Triển Chiêu tràn đầy áy náy, trấn an nói:" Triển hộ vệ, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, dưỡng thương quan trọng hơn. Mặc kệ chuyện gì, chờ vết thương tốt lại nói sau."
Triển Chiêu thấp giọng đáp một tiếng liền nhắm mắt nghỉ ngơi, tinh thần hắn không đủ tỉnh táo, đầu óc cũng không hoạt động, thật sự vô tâm vô lực để ý đống hỗn loạn này, mọi chuyện đợi cho tinh thần tốt lên rồi tính.
Ban đêm vẫn như hôm trước là Hứa Hướng Dương tới chiếu cố Triển Chiêu, ban ngày hắn ngủ nhiều nên buổi tối coi như có chút tinh thần. Hứa Hướng Dương vừa vào nhà liền thấy Triển Chiêu tỉnh, tay chân tức khắc luống cuống lên, luôn cảm thấy như có áp lực vô hình bao phủ lấy chính mình. Từ lúc nàng bước vào mày Triển Chiêu liền nhăn lại, Hứa Hướng Dương bị nhìn chằm chằm, trong lòng hoảng hốt, cơ hồ muốn đạp cửa mà chạy ra ngoài. Triển Chiêu cũng cực kì không vui khi nhìn thấy nàng, lạnh lùng nói:" Chốc nữa ngươi bưng thuốc đến đây giúp ta rồi về phòng đi, không cần ở lại."
Hứa Hướng Dương bất giác gật đầu:"Được..." Đột nhiên ý thức được bản thân là chịu sự nhờ vả của Công Tôn tiên sinh, lại sửa lời:" Nhưng, Công Tôn tiên sinh bảo ta đến, ngài ấy lo lắng ban đêm đại nhân sẽ phát sốt." Nghe nói miệng thương của hắn rất sâu, mất rất nhiều máu, ngay cả xuống giường đều phải cố hết sức. Nếu như buổi tối đột nhiên xảy ra tình huống gì bất ngờ, không có ai ở đây thì phải làm sao? Thấy mày hắn nhíu càng chặt, nàng vội vàng nói:" Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh nói phải nhìn hai ba ngày, ngài nhẫn nại một chút. Ta sẽ an tĩnh, sẽ không làm ồn đến ngài."
Triển Chiêu không thèm nhắc lại, trừng mắt nhìn đỉnh màn. Hứa Hướng Dương không dám thở mạnh, ngồi ngay ngắn trong chốc lát, thật sự nhàm chán, quyết định thêu hoa để gϊếŧ thời gian, bằng không thật sự sẽ bị khí tràng cường đại của Triển Chiêu ép đến không gượng nổi. Tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa lấy kim chỉ, lại thuận tay thu y phục giặt hôm qua vào. Triển Chiêu chỉ nhìn nàng một cái, lại xuất thần.
Hứa Hướng Dương biết hắn không thích mình, sợ hắn mất hứng vì bản thân tự đem y phục đi giặt, liền lặng lẽ không tiếng động đem y phục treo về chỗ cũ. Trong lúc vô ý phát hiện có chỗ bị bung chỉ, quay đầu thấy Triển Chiêu đang nhắm mắt, không biết là có ngủ hay chưa. Nàng nhanh chóng xe chỉ luồn kim, khâu mấy đường lên chỗ bị bung chỉ, sau khi làm xong thì trộm liếc một cái, may quá, mắt vẫn còn nhắm. Nàng giống như đứa trẻ nhỏ vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện xấu sau lưng người lớn, lặng yên không một tiếng động trở về ngồi ngay ngắn trước bàn, thở hắt ra một hơi mới bắt đầu thêu hoa.
Nàng nghĩ động tác của mình đã rất nhẹ nhàng, che giấu rất tốt, lại không biết Triển Chiêu thính giác tốt, dù nhắm hai mắt cũng biết nàng ở trong phòng đi qua đi lại, chẳng qua là không để ý đến thôi. Một khi bắt đầu tập trung tinh thần làm việc, thời gian qua rất nhanh, mãi đến khi Triển Chiêu mở miệng hỏi nàng có phải nên uống thuốc rồi không, nàng mới phát hiện bản thân thêu quá chăm chú, thiếu chút nữa quên thời gian. Thả đồ xuống, nàng đứng dậy đi phòng bếp lấy thuốc.
Sau khi Hứa Hướng Dương ra ngoài, ánh mắt Triển Chiêu dừng ở đồ thêu trên bàn, nàng thêu hoa? Hơi liếc mắt một cái liền thu hồi. Một lát sau Hứa Hướng Dương cầm theo hộp thức ăn trở về, nàng thấy hắn ngồi dậy khó khăn muốn tiến lên đỡ. Chung quy vì áp lực vô hình, nửa đường thu tay về, chỉ giúp hắn để một cái gối mềm sau lưng, không dám đυ.ng chạm gì.
Cũng giống như đêm qua, nàng chuẩn bị đồ ăn khuya cho hắn, trước khi uống thuốc ăn vào sẽ không làm đau dạ dày. Hôm nay là canh xương hầm cùng bánh bao. Triển Chiêu ăn nửa cái bánh bao, một chén canh nhỏ. Bởi vì sẽ uống thuốc cho nên nàng không dám để hắn uống nhiều canh, tránh vì uống nhiều canh lại uống không nổi thuốc nữa. Đến đêm, có lẽ do thành phần an thần trong thuốc, uống dược xong không bao lâu hắn lại bắt đầu buồn ngủ.
Mí mắt dần dần nặng nề, hắn liếc mắt về phía Hứa Hướng Dương, thanh âm có chút vô lực:" Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ gọi."
Hứa Hướng Dương vừa thấy ánh mắt hắn mê ly liền biết tác dụng của thuốc đã tới, đáp lời Triển Chiêu xong, lúc này hắn mới nhắm mắt lại ngủ. Nhìn hắn cơ hồ nháy mắt liền ngủ, khóe miệng không khỏi cong lên. Tuy rằng bộ dáng Triển Chiêu luôn là vẻ đã định liệu trước sự việc, thong dong bình tĩnh, nhưng lúc nháy mắt liền ngủ cũng có vài phần đáng yêu của trẻ con.