Chương 57: Xấu hổ

Hứa Hướng Dương gần như chạy nhanh một đoạn đường mới hoãn bước chân, ý cười trên mặt làm thế nào cũng không đình chỉ được, cố gắng bình ổn lại nhịp tim, đi về hướng cửa nách. Đến nơi, mấy người Vương tẩu tử đã chờ ở đó. Nàng vừa thấy, vội vàng bước nhanh hơn:" Ta đến muộn rồi."

Vương tẩu tử nhìn nàng, hôm nay trông cứ như đóa hoa đào mới nở, không khỏi mỉm cười, đây mới là bộ dáng ở độ tuổi của nàng nên có, như châu như ngọc, xinh đẹp dịu dàng. Không thể không nói, sau khi mối quan hệ với Triển đại nhân tốt lên, Hứa Hướng Dương ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người. Hai gò má hồng nhuận, mái tóc đen láy, cài thêm mấy món trang sức làm đẹp, có một nét thanh nhã rất khác biệt, thật là một cô nương thanh tú. Nữ nhân như vậy, quả nhiên dành để yêu thương, chỉ nhìn một cái cũng thấy thoải mái dễ chịu. Vương tẩu tử cười:" Chúng ta cũng vừa mới đến."

Hứa Hướng Dương cười nhẹ:" Vậy giờ đi thôi."

Trần thẩm làm trong viện thêu thùa, nói:" Mùng mười đến mười lăm hàng năm, cao tăng ở đại Tướng Quốc tự sẽ phát bùa bình an đã khai quang. Hướng Dương, ngươi nhớ cầu một cái cho Triển đại nhân."

Bùa bình an? Hứa Hướng Dương ngẩn người, nàng chưa từng biết về việc này. Nghe Trần thẩm đề nghị, nhất thời thấy nên cầu một cái. Cười nói:" Ân, đa tạ Trần thẩm đã nhắc nhở."

Một người khác nói:" Tốt nhất là phải có ngày sinh tháng đẻ của đại nhân."

Cái này... Ngày sinh tháng đẻ? Ngay cả sinh nhật của Triển Chiêu là bao giờ nàng cũng không biết, nói chi đến bát tự? Làm sao bây giờ? Có nên trở về hỏi một chút? Thấy nàng hơi chần chờ, Vương tẩu tử hiểu nàng không rõ ngày sinh tháng đẻ của Triển Chiêu, vội giục:" Ngươi trở lại hỏi một chút, chúng ta ở đây đợi một lát, không vội."

"Ân, ta đây trở về một chuyến." Nàng áy náy cười, vội vàng vòng vèo theo đường cũ về.

Nhìn bóng dáng nàng dần dần xa, Trần thẩm nói:" Thật đúng là, nàng vừa mất trí nhớ liền như thoát thai hoán cốt. Nói chuyện, làm việc cẩn thận chu đáo, đối xử với mọi người đều tốt, nếu không biết, lại cứ nghĩ là hai người khác nhau."

" Còn không phải sao? Triển đại nhân quả thật được chăm sóc tốt ghê. Gần đây ta nhìn Triển đại nhân mà sững sờ, sao có thể lại đẹp đến mức như vậy? Lúc trước, ta cảm thấy Triển đại nhân mặc quan phục đỏ thẫm giống như tân lang, tuy không thể chê chỗ nào được nhưng so với hiện tại, cả người cứ như phát ra ánh hào quang. Mặc y phục nàng làm, thân hình kia a, vai ra vai, thắt lưng ra thắt lưng, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể rời mắt."

"Chậc chậc, không phải ngươi từng nói, nếu như có thể trẻ lại hai mươi tuổi, không phải Triển đại nhân thì không lấy chồng sao?"

"Thì sao a, ta hiện tại vẫn nghĩ nếu không phải ngài đấy thì không lấy chồng đấy!"

Đoàn người cười rộn lên, không khí lễ mừng năm mới vốn là náo nhiệt, mọi người tụ một chỗ nói cười vui vẻ. Không biết ai nói:" Ai, lại nói Hứa cô nương đúng là có phúc, làm ra chuyện như vậy vẫn còn có được ngày hôm nay. Đinh cô nương thật oan uổng a, đang êm đang đẹp thì bị mất vị hôn phu."

" Những lời này vẫn đừng nhắc lại nữa, Triển đại nhân đã không để ý, chúng ta băn khoăn làm gì? Hiện tại người ta đã là phu thê, tình cảm ngọt ngào, ân ân ái ái, khiến người ta nhìn mà đỏ mắt. Chuyện trên đời, ai có thể nói chắc chắn được?"

" Đúng vậy, đúng vậy, Đinh cô nương cũng tốt. Bất quá, ta xem nha, một cô nương làm nữ hiệp thì có gì tốt? Triển đại nhân về nhà mà ngay cả một ngụm nước ấm đều không có để uống, không phải đáng thương lắm sao?"

" Nghe ngươi nói kìa, Đinh cô nương là thân phận nào? Loại sự tình như đun nước ấm làm sao đến phiên nàng tự động thủ?"

Mọi người lại là cười một trận, Đinh cô nương là tiểu thư Đinh gia, tất nhiên là chưa từng làm những chuyện như vậy. Vương tẩu tử nói:" Mỗi người đều có cái số của mình, có lẽ Triển đại nhân và Đinh cô nương không có duyên phận. Ngày trôi qua như thế nào cũng chỉ có tự mình biết, người ngoài ngồi xem náo nhiệt là được rồi."

Bên đầu này cực kì náo nhiệt, nhưng Triển Chiêu ở nơi đó lại lặng ngắt như tờ, không khí khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nhìn Đinh Nguyệt Hoa đứng ở cửa viện, tay cầm kiếm không khỏi siết chặt một chút. Nàng gầy đi không ít, có chút tiều tụy, có lẽ những ngày này sống không được tốt cho lắm. Bỗng nhiên, hắn tự cười chính mình, xảy ra chuyện như vậy, nàng có thể sống tốt hay sao?

"Triển đại ca." Đinh Nguyệt Hoa gọi một tiếng, chậm rãi tiến đến:" Đã lâu không gặp."

Triển Chiêu thu kiếm, mỉm cười, trừ bỏ lúc đầu có kinh ngạc, giờ phút này lại thấy vô cùng bình tĩnh. Rõ ràng chưa được bao lâu, lại có cảm giác vật đã đổi sao đã rời, cảnh còn nhưng người đã mất, dường như đã cách cả một thập kỉ. Ánh mắt hắn trong veo, ngữ điệu bằng phẳng, tâm tình thản nhiên:" Đã lâu không thấy, nghe nói muội đính hôn. Ta nên chúc mừng muội." Từng đã khiến tâm hắn đau đớn muốn ngạt thở, mượn rượu giải sầu, hiện nay lại vân đạm phong khinh (Mây gió điềm nhiên) như vậy. Hắn nghĩ, bản thân hẳn là đã thay đổi, bị Hứa Hướng Dương lấp đầy mất rồi.

Đinh Nguyệt Hoa cười đến chua xót, thanh âm rất nhỏ:"Ta... Mặc dù ta không muốn, nhưng trong nhà vẫn... Hôn kì định vào tháng năm. Đại khái cuối cùng ta vẫn phải thành thân."

Triển Chiêu nhìn nàng, một bộ dáng thụ tĩnh phong chỉ (cây lặng gió ngừng), ánh mắt không gợn sóng:" Cô nương nào trưởng thành chẳng phải lấy chồng? Người mà cha mẹ muội ngàn chọn vạn tuyển, chắc chắn sẽ không thua kém."

Đinh Nguyệt Hoa giật mình, nàng cứ tưởng hắn sẽ có cảm giác, Bạch Ngọc Đường đã nói với nàng về chuyện sau khi nghe tin hắn uống say đến nỗi không biết gì. Nàng cho rằng bọn họ vẫn tâm ý tương thông, không ngờ đến lúc gặp mặt, lại có một loại cảm giác xa cách không thôi. Hắn giống như chỉ là thuật lại một sự kiện bình thường. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại không tiếng động chặt đứt đoạn tình cảm của bọn họ, mài nhỏ, thổi tan không còn dấu vết nào hay sao? Nhưng, hiện nàng còn có thể làm gì? Muốn trong lòng hắn không thể quên được nàng, hắn đã có thê tử, nàng sắp gả cho người ta, còn có thể như thế nào? Nếu như đã không có duyên phận, vậy nàng chỉ có thể tái nhợt cười:" Ta đến... Là muốn thăm mọi người một chuyến. Bảo Nhi, Quan đại ca, còn có... huynh."

"Muội có thể mạnh khỏe ta liền an tâm."

"Triển đại ca..." Đinh Nguyệt Hoa bị một câu này của hắn khiến cảm xúc trong lòng trào dâng, mang theo đau khổ cùng bi thống nhào vào trong ngực hắn:" Triển đại ca, ta không muốn gả, không muốn gả cho ai khác!"

Triển Chiêu ngẩn người, vội vàng muốn bứt ra, đang trong lúc giằng co bỗng dưng nhìn thấy người đã sớm ra ngoài, Hứa Hướng Dương lại xuất hiện ở cửa viện, vẻ mặt mang theo luống cuống cùng khϊếp sợ. Trong lòng Triển Chiêu cả kinh, tay dùng thêm lực, đẩy Đinh Nguyệt Hoa ra. Vội vàng kêu một tiếng:" Hướng Dương!" Tâm tư nàng mẫn cảm, từ trước tới nay vẫn luôn vô cùng cẩn thận, bất chợt bị nàng bắt gặp tình trạng như vậy, không biết trong lòng sẽ nghĩ thế nào.

Hứa Hướng Dương giật mình bừng tỉnh, nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Đinh Nguyệt Hoa, lui từng bước, thanh âm run rẩy:" Ta, ta... ta không cố ý... Vương tẩu tử còn đang chờ, ta đi trước..." Nói xong quay đầu bỏ chạy. Trong lòng Triển Chiêu gấp gáp, vội vàng đuổi theo. Đinh Nguyệt Hoa bị hoảng trong giây lát, không nghĩ hành động nhất thời xúc động của bản thân lại bị Hứa Hướng Dương bắt gặp, thấy Triển Chiêu lo lắng tìm kiếm, nàng đột nhiên giữ chặt hắn:" Việc này do ta gây nên, để ta đi giải thích với nàng."

Triển Chiêu hơi chần chờ, nàng đi? Dừng một chút, Đinh Nguyệt Hoa đã đi xa. Nhìn cửa viện khép một nửa, hắn thở dài một tiếng, có chút khó chịu, đang êm đẹp, tại sao lại nháo ra hiểu lầm thế này?

Đinh Nguyệt Hoa rất nhanh đã đuổi kịp Hứa Hướng Dương. Sắc mặt Hứa Hướng Dương có chút trắng bệch, tay chân luống cuống nhìn Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa yên lặng đánh giá nàng, nàng chải kiểu tóc phụ nhân. Trong lòng đắng chát, bọn họ đã trở thành phu thê chân chính rồi sao? Ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi, Triển Chiêu đã gọi thẳng tên của nàng. Nhìn Hứa Hướng Dương, khí sắc tốt lắm, thanh tú động lòng người, nếu không phải do Triển đại ca đối với nàng tốt, nàng có thể được như vậy hay không? Nói cái gì mà muốn trả lại Triển Chiêu cho mình, đều là gạt người!

Đinh Nguyệt Hoa càng xem càng thấy chói mắt, càng nghĩ trong lòng càng không cam lòng, như nghẹn ở cổ họng, như đâm vào tim. Nàng không cam lòng, nàng tức giận, oán trách Hứa Hướng Dương đã nói lời lừa dối, nàng hận Hứa Hướng Dương! Hận nàng! Cực kì hận nàng!

Nếu không có Hứa Hướng Dương, Triển đại ca sẽ không rời khỏi nàng! Nàng cũng sẽ không bị bắt gả cho người mình không yêu! Vì sao Hứa Hướng Dương còn có thể bày ra bộ dáng người bị hại? Người bị hại phải là nàng mới đúng!

Hứa Hướng Dương bị ánh mắt ngày càng hung ác của Đinh Nguyệt Hoa dọa sợ:" Đinh cô nương, ta còn muốn đi đại Tướng Quốc tự, không tiện ở lâu."

"Ta chỉ muốn giải thích chuyện vừa rồi với cô nương, là tự ta ôm Triển đại ca, không có liên quan đến huynh ấy."

Lời giải thích như vậy nghe vào trong tai lại giống như thị uy đối với Hứa Hướng Dương. Trong lòng Hứa Hướng Dương có áy náy, lúc đầu, thật sự là muốn trả lại Triển Chiêu, nhưng sau này... Sau này lại không biết như thế nào dần dần không thể bỏ xuống được. Rõ ràng là nàng đã đoạt mất Triển Chiêu, giờ phút này đối mặt với Đinh Nguyệt Hoa, không biết nên nói gì để chống đỡ.

Ngay tại lúc Hứa Hướng Dương nghĩ Đinh Nguyệt Hoa sẽ hung hung trách cứ nàng một phen, bỗng nhiên trên người Đinh Nguyệt Hoa tiêu tan lệ khí, thanh âm thấp xuống:" Nhìn ngươi hiện tại, chắc là Triển đại ca rất tốt với ngươi? A, không cần nói ta cũng biết, con người huynh ấy, ta thực sự hiểu rất rõ. Trước giờ vẫn đối xử với người khác tốt như vậy, ôn hòa, săn sóc. Ta đã cho rằng chúng ta có thể cùng nhau sống đến bạc đầu giai lão, lại không ngờ bị ngươi phá tan mọi thứ. Triển đại ca thú ngươi, rồi sau đó, từng chút từng chút một bị ngươi trộm đi. Ta thế mà vẫn cứ ngây ngốc tin tưởng một kẻ lừa lọc như ngươi, tin ngươi sẽ trả lại những gì đã trộm của ta! Nhưng ta sao có thể trách ngươi? Là ta ngu ngốc, chẳng trách được ai."

Không phải là không hận, mà có hận thì làm được gì? Chỉ trích Hứa Hướng Dương có thể vãn hồi mọi thứ được sao? Như vậy chỉ càng khiến một tia tình nghĩa cuối cùng của nàng và Triển Chiêu bị phá hư đến hầu như không còn. Lần này đến, cũng không phải là để khó xử Hứa Hướng Dương, nàng chỉ muốn nhìn lại con người cùng những chuyện từng xảy ra ở đây, muốn ở bên Triển Chiêu mấy ngày cuối cùng này mà thôi.

Trong lòng Hứa Hướng Dương cảm thấy không có tư vị gì, nếu Đinh Nguyệt Hoa lạnh lùng chỉ trích nàng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Đối mặt với thê lương không thể nói hết của Đinh Nguyệt Hoa, lòng ngập tràn áy náy. Đinh Nguyệt Hoa nhìn nàng, nói:" Ta nghĩ ngươi hẳn đã biết, ta đính hôn, hôn kì vào tháng năm, đây là lần cuối cùng đến đây. Vừa rồi là ta thất thố, không liên quan đến Triển đại ca, ngươi đừng hiểu lầm huynh ấy."

"Đinh cô nương..."

"Đã tới bước này, có nhắc lại quá khứ cũng vô ích, hi vọng ngươi có thể cùng Triển đại ca... bạc đầu giai lão." Hốc mắt Đinh Nguyệt Hoa ẩm ướt. Bạc đầu giai lão, bốn chữ này như đao đâm vào tim, đau đớn không chịu nổi. Thử hỏi, nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai có thể đem người trong lòng chắp tay đưa cho người khác?

"Đinh cô nương..."

Đinh Nguyệt Hoa chớp mắt mấy cái, kịp thu hồi lại nước mắt, hướng nàng phất phất tay, xoay người rời đi. Hứa Hướng Dương đứng bất động tại chỗ, thật lâu sau. Cho đến khi có một đôi bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng, nàng mới lấy lại tinh thần. Nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đặt trên vai mình, nhẹ giọng nói:" Là ta có lỗi với Đinh cô nương."

Triển Chiêu lắc đầu:"Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi. Tại một khắc quyết định thú nàng, thì ta đã nhận định kết quả sẽ như vậy. Nguyệt Hoa có thể sống mạnh khỏe, ta liền an tâm."

Mặc dù lời nói ngày ấy của Đinh Nguyệt Hoa vô cùng thành khẩn, nhưng Hứa Hướng Dương vẫn thấy bất an. Nhất là hai ngày sau, nàng và Triển Chiêu đi đến chỗ Quan Húc làm khách, lại gặp được Đinh Nguyệt Hoa ở đó. Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa thản nhiên như thường, thậm chí còn ôn hòa chào hỏi nàng. Đinh Nguyệt Hoa càng như vậy, trong lòng Hứa Hướng Dương càng không yên.

Bảo Nhi đã được hơn một tuổi, bắt đầu lúc la lúc lắc chạy loạn khắp nơi, hiện tại là thời điểm cần để ý nhất. Đinh Nguyệt Hoa đi theo phía sau Bảo Nhi, tiếng cười không dứt. Quan Húc nhìn mà mặt cũng tràn đầy ý cười:" Đinh cô nương, Bảo Nhi rất thích ngươi. Mấy ngày nữa ngươi đi rồi, nhất định sẽ khóc nháo đòi Đinh di cho coi."

Đinh Nguyệt Hoa ôm Bảo Nhi, thơm một cái lên má:" Bảo Nhi đi về với Đinh di được không? Không cần phụ thân nữa." Bảo Nhi nhìn Đinh Nguyệt Hoa, lại nhìn nhìn Quan Húc, âm thanh non nớt có phần giận dỗi:" Phụ thân, phụ thân." Quan Húc ha ha cười, ôm lấy Bảo Nhi từ trong lòng Đinh Nguyệt Hoa:" Bảo Nhi nhà ta là tốt nhất, dù thế nào cũng không bỏ phụ thân lại."

Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa chuyển từ trên người Bảo Nhi sang chỗ Hứa Hướng Dương:" Hứa cô nương, ta sẽ ở lại Khai Phong mấy ngày, mười lăm sẽ trở về. Ta nghĩ học ít trù nghệ từ ngươi, sau này về nhà chồng cũng có cơ hội bộc lộ tài năng."

Trong lòng Hứa Hướng Dương căng thẳng, có phần mất tự nhiên. Nàng và Đinh Nguyệt Hoa dù sao cũng là tình địch, hiện tại lại cứ như tỉ muội, làm sao nàng có thể thoải mái cho được? Nhưng nàng vẫn chỉ có thể đáp ứng. Mặt mày Đinh Nguyệt Hoa vui vẻ, lại nói:" Đợi đến Tết Nguyên Tiêu chúng ta cùng ra ngoài đi dạo được không, coi như là tiệc tiễn biệt ta."

Việc này tất nhiên cũng được mọi người đồng ý, Đinh Nguyệt hoa sắp xuất giá, còn có thể từ chối nàng điều gì?

Cách một ngày, Đinh Nguyệt Hoa đúng hẹn mà đến. Nàng tựa hồ như buông xuống khúc mắc trước kia, nhìn xem gà ở trong viện, lại nhìn nhìn giàn nho, cười hỏi Triển Chiêu có phải mỗi ngày sẽ có trứng, mùa hè lại có nho để ăn. Triển Chiêu nói nho rất chua, ăn không được bao nhiêu, nghe thấy nàng khanh khách cười không ngừng. Ở trong mắt nàng, tiểu viện này vô cùng thú vị, ngắm nhìn mãi, vây quanh Triển Chiêu nói không ngừng. Thậm chí còn hưng trí so chiêu với Triển Chiêu một hồi.

Trên mặt Hứa Hướng Dương mang theo ý cười, nhưng trong lòng chua xót không thôi, coi như mình là người vô hình, yên lặng làm chuyện của mình. Gần tới buổi trưa, dường như Đinh Nguyệt Hoa nhớ ra bản thân là muốn tới học trù nghệ từ Hứa Hướng Dương, đi vào phòng bếp muốn trợ giúp. Hứa Hướng Dương cũng không giấu diếm, Đinh Nguyệt Hoa muốn học cái gì, nàng ở một bên chỉ điểm, thi thoảng giúp một tay.

Mặc dù chỉ là mấy món ăn bình thường, nhưng Đinh Nguyệt Hoa làm vô cùng dụng tâm. Triển Chiêu nhìn một bàn đồ ăn, khen vài câu. Thời gian nhận thức Đinh Nguyệt Hoa không phải chỉ là ngày một ngày hai, tay nghề nấu nướng của nàng như thế nào, hắn đều biết rõ. Có thể vung kiếm nhưng xuống bếp lại không thành, có thể làm được như vậy, đã là đáng quý.

Đinh Nguyệt Hoa gắp một miếng thịt nướng vào bát hắn, cười:" Triển đại ca, huynh nếm thử món này xem, Hướng Dương cũng khen ăn ngon."

Hứa Hướng Dương cười:"Thật sự không tồi." Đinh Nguyệt Hoa không đợi Triển Chiêu ăn xong miếng thịt nướng, lại gắp mỗi món một đũa vào trong bát Triển Chiêu, khiến bát hắn chất đầy như núi. Hứa Hướng Dương vùi đầu ăn cơm, làm bộ như không thấy. Nói thật, trong nàng không hề thoải mái, thực sự không thoải mái. Đinh Nguyệt Hoa giống như dùng sự áy náy của nàng khiến nàng không thể bộc lộ một chút phản kháng nào, chỉ có thể tươi cười đón nhận. Càng nhìn Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa nói cười với nhau, nàng có thể tưởng tượng được lúc trước bọn họ tình đầu ý hợp như thế nào. Đinh Nguyệt Hoa có lẽ muốn tái hiện lại quá khứ, muốn nàng xem cho rõ ràng, nàng đã chia rẽ bọn họ ra sao!

Triển Chiêu tính từ chối, nhưng lại nhớ tới mấy ngày nữa Đinh Nguyệt Hoa phải về, nên cũng để mặc nàng tùy hứng. Cũng không nghĩ rằng, dừng ở trong mắt Hứa Hướng Dương chính chưa quên tình cũ, khiến lòng nàng càng thêm lạnh lẽo.

Sau khi thu thập bát đũa mang đến phòng bếp để rửa, nghe tiếng cười sang sảng của Đinh Nguyệt Hoa thi thoảng truyền đến từ phòng khách, hai mắt Hứa Hướng Dương không khỏi đỏ lên. Có lẽ lòng dạ nàng quá hẹp hòi, nàng luôn cảm thấy Đinh Nguyệt Hoa không phải buông xuống khúc mắc, mà là tới để thị uy. Nàng bỗng dưng nhớ tới đêm đó, Triển Chiêu gọi một tiếng Nguyệt Hoa mà muốn nàng, lại đến cảnh tượng Đinh Nguyệt Hoa ôm Triển Chiêu, ràng buộc giữa bọn họ, nói cắt đứt liền cắt đứt được hay sao? Chính miệng Triển Chiêu cũng từng nói với nàng, ở trong lòng hắn sẽ lưu lại một vị trí cho Đinh Nguyệt Hoa.

Ủy khuất xông lên đầu, Hứa Hướng Dương vẫn không nhịn được rơi nước mắt, nàng ở trong lòng Triển Chiêu thì tính là cái gì đây? Xoa xoa nước mắt, chậm rãi rửa sạch bát đũa. Là nàng tham lam, không phải ban đầu chỉ cầu một nơi để an thân hay sao? Như thế nào còn đòi hỏi Triển Chiêu phải yêu mình? Lau tay, xoa xoa bụng, thần sắc đau thương dần rút đi, mặt mày lộ ra vẻ nhu tình. Ở nơi này, có lẽ đã có một sinh mệnh nhỏ bé. Vì đứa nhỏ, nàng nhất định sẽ không chịu lùi bước. Bất luận Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa sẽ thế nào, nàng cũng không chấp nhận để con của mình phải chịu dù chỉ nửa điểm ủy khuất, càng không thể rời khỏi, đứa nhỏ của nàng sao có thể không có cha?

Thu hồi tâm tình, nàng đi ra phòng bếp. Tiếng cười của Đinh Nguyệt Hoa khanh khách vọng đến:" Hứa cô