Chương 54: Say rượu

Mưa dầm kéo dài đã nhiều ngày nay, thời điểm chạng vạng, trời nổi gió mạnh, lá khô bay lả tả, liên miên không dứt. Hứa Hướng Dương buông bút trong tay xuống, sửa sang này nọ, nói một tiếng cáo từ với Công Tôn tiên sinh rồi trở về. Sau khi thương thế lành hẳn, mỗi ngày nàng đều đến chỗ Công Tôn tiên sinh hỗ trợ một chút, nhân tiện nàng cũng biết chữ, ngẫu nhiên Công Tôn tiên sinh sẽ để cho nàng chép hộ sách thuốc. Thật ra, chép sách cũng học được không ít thứ.

Vài ngày trước Công Tôn tiên sinh bắt mạch cho Triển Chiêu, trên mặt lộ ra vui mừng, nói thân thể hắn tốt lên rất nhiều, tật cũ đã có chuyển biến tốt. Triển Chiêu cũng tự cảm giác được mỗi lần thời tiết thay đổi, đau đớn trên vết thương cũ đã giảm bớt rất nhiều. Trong lòng Hứa Hướng Dương cao hứng, quả thật là có cố gắng sẽ không uổng phí, hắn có thể tốt lên là ổn rồi.

Đảo mắt mùa thu đã qua, trời ngày càng lạnh, nàng lục tục mang quần áo mùa đông đi giặt sạch sau đó phơi nắng. Lúc sửa sang lại, phát hiện Triển Chiêu cần thêm y phục mùa đông. Cho nên, trừ thời gian ở chỗ Công Tôn tiên sinh ra, nàng cũng chuẩn bị ít y phục mới cho hắn. Cảm tình đối với Triển Chiêu mỗi ngày một sâu đậm, nàng đã hạ quyết tâm ở lại, tỉ mỉ cẩn thận lo lắng mọi chuyện, ngay cả Triển Chiêu, cũng có chút tham luyến phần an ổn hiện tại.

Trở lại sân, đầu tiên là cho gà ăn, sau đó đi nấu cơm. Mấy con gà mua ban đầu đều đã gϊếŧ để ăn, hiện tại lại mua thêm mấy con nữa để nuôi. Bộ lông xù màu vàng cuộn thành một đoàn, nàng nhìn mà tâm cũng nhuyễn ra. A Vượng lớn thêm rất nhiều, đã biết trông nhà. Vừa nhóm được bếp, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng A Vượng kêu to. Vừa đi ra liền thấy, là một nha dịch đến truyền lời, nói buổi tối Triển Chiêu không trở lại ăn cơm.

Nàng nghe xong sửng sốt, hỏi:"Lại có án mạng sao?" Nàng sợ nhất là nghe thấy xảy ra án mạng. Chỉ sợ giống như lần trước, hắn đi ra ngoài lại mang thương trở về.

"Là Bạch đại hiệp tìm Triển đại nhân đi uống rượu."

Bạch Ngọc Đường? Vì sao hắn lại tới nữa? Trong lòng nàng có chút bất an, Bạch Ngọc Đường là thuận đường đến thăm Triển Chiêu hay là cố ý đến tìm? Không có tâm tình nấu cơm, tùy tiện nấu chút mì ăn qua loa. Lại hầm ít canh cho Triển Chiêu, hắn đi ra ngoài uống rượu, có lẽ ăn không được bao nhiêu, lúc về uống chút canh cũng tốt.

Hạt mưa tí tách rơi không ngừng, Hứa Hướng Dương ngồi thêu thùa ở trong nhà chính, A Vượng ghé vào bên chân nàng gặm một cục xương lớn. Nàng thi thoảng lại nhìn ra cửa, rồi nhìn xem A Vượng vẫn nằm yên một chỗ, tự dưng thấy mình buồn cười, nếu Triển Chiêu trở về, A Vượng chắc chắn sẽ chạy ra trước. Một lát sau, A Vượng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn ra bên ngoài, nhảy mạnh lên chạy đi, kêu to một tiếng hướng phía cổng lớn. Hứa Hướng Dương vội vàng bung dù đi ra xem xét.

Cửa vừa mở, nhìn thấy Triển Chiêu say khướt được Bạch Ngọc Đường nâng về. Nàng không biết tửu lượng của Triển Chiêu như thế nào, nhưng say như vậy, hẳn là uống không ít. Chuyện gì đã khiến hắn uống rượu? Lúc này không phải thời điểm băn khoăn, có một số việc chỉ sợ hắn cũng không nguyện ý nói với nàng. Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu trở về phòng, lúc đối mặt với Hứa Hướng Dương thì ánh mắt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu, hắn cũng không nói cái gì, chỉ thở dài một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Triển Chiêu tựa hồ đang ngủ, mày nhíu chặt, mí mắt từ từ nhắm lại. Nàng khe khẽ thở dài, giúp hắn cởi giày, bỏ áo khoác ra, để cho hắn có thể ngủ thoải mái hơn. Hắn mặc quan phục ra ngoài uống say đến nỗi không biết gì, nếu bị người có ý không tốt chú ý đến, không biết có rước lấy phiền toái gì không? Bưng nước ấm tới, vắt khăn lau mặt cho hắn. Triển Chiêu mơ mơ màng màng phát ra một tiếng than nhẹ, quay đầu tránh đi.

Hứa Hướng Dương không khỏi bật cười, sao lại giống trẻ con như thế này? Đắp chăn lại, nhẹ giọng nói:" Ngài chờ một chút, ta đi lấy chén nước cho ngài uống." Còn chưa kịp xoay người, cổ tay bỗng nhiên bị hắn bắt lấy, nàng nghi hoặc quay đầu lại, thấy hắn đã mở mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng. Nàng cảm thấy hắn có chút không thích hợp, không phải là say sao? Vì sao ánh mắt lại như vậy?

"Ta, ta đi rót nước cho ngài." Nàng bị hắn giữ chặt thì thấy hơi hoảng.

Nhưng mà Triển Chiêu vẫn chưa buông tay, nàng muốn tránh, ngược lại càng bị hắn nắm chặt hơn. Nàng không khỏi nhìn về phía hắn, đây là muốn làm gì? Đột nhiên thân mình bị một luồng sức mạnh từ phía hắn đánh tới, kinh hô một tiếng, đã bị hắn đặt dưới thân. Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu, nàng tựa hồ cảm thấy chính mình cũng muốn say theo. Trái tim đập cực kì nhanh, mang theo cảm giác khẩn trương chưa từng có, ánh mắt hắn nhìn như tỉnh táo, lại mang theo mê mang, hai tay nàng đỡ trước ngực hắn hơi hơi đẩy:" Ngài say rồi..."

Không biết Triển Chiêu có nghe thấy gì không, hắn dường như khàn khàn đáp tiếng, lại tựa như thở dài. Nàng còn không kịp phân biệt, liền nghe thấy một tiếng nổ mạnh ở trong đầu.

Hắn... hôn nàng!

Theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, hơi thở nồng đậm mùi rượu khiến thần trí nàng hỗn độn, say sưa. Nàng như thế nào có thể cự tuyệt? Như thế nào chấp nhận cự tuyệt? Nàng thương hắn, nàng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, chẳng sợ hiện tại là hắn say, nàng vẫn sẽ nguyện ý.

Triển Chiêu hôn cũng không ôn nhu, hắn vội vàng xâm chiếm, chẳng kiêng nể gì, dường như không bao giờ thấy đủ. Hắn ngẩng lên, chăm chú nhìn đôi môi hồng nhuận của nàng, ánh mắt lóe sáng, khiến nàng vừa hoảng hốt lại có chút chờ mong. Ở trong mắt Triển Chiêu, cảnh vật có phần mờ ảo, Hứa Hướng Dương diễm lệ động lòng người. Ánh nến ấm áp dừng ở trên người nàng, từng sợi tóc cùng đôi môi đỏ mọng kia đều bị nhiễm sắc vàng óng ánh.

Hắn si mê, ý thức có chút không rõ, nhưng giờ phút này, hắn vẫn biết bản thân đang làm cái gì. Có lẽ bọn họ cần một cơ hội để đột phá cục diện bế tắc hiện tại. Bọn họ phải trở thành phu thê, trở thành phu thê chân chính! Trong lòng nghĩ như vậy, thân mình liền áp lên, y phục bị rút đi, tràn ra trăm đóa hồng mai. Phía bên trong màn phát ra những tiếng thở dốc cùng than nhẹ, tình triều hoàn toàn xa lạ dâng lên, dành cho Triển Chiêu, cũng là cho Hứa Hướng Dương! Sự tình hoang đường lúc trước, Triển Chiêu cũng không có mấy ấn tượng, đối với hắn, đây chính là lần đầu tiên.

Trong đầu hắn quay cuồng, có rất nhiều hình ảnh như sóng triều đánh úp lại. Có Đinh Nguyệt Hoa bi thống cùng không cam lòng, có Hứa Hướng Dương kiếp nhược cùng cẩn thận, cũng có chính mình oán hận cùng bất đắc dĩ. Mọi thứ hỗn độn xen lẫn những tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, ánh mắt toàn bộ là dáng vẻ kiều mị của nàng, trong lòng đột nhiên hiện lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Đinh Nguyệt Hoa. Hắn bất giác gọi một tiếng Nguyệt Hoa, động thân vùi vào trong cơ thể nàng.

Hứa Hướng Dương sửng sốt, Nguyệt Hoa? Cùng với đó là cảm giác xé rách đau đớn trên thân thể, nàng tức thì hoảng hốt, trái tim cùng ý nghĩ đều rối loạn. Vì cái gì lại cảm thấy đau? Chút đau đớn dưới thân cũng đâu bằng đau đớn ở trong lòng. Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa...

Hắn là vì nàng mà say, hắn vì say lại xem bản thân thành Đinh Nguyệt Hoa hay sao? Nàng cứ nghĩ bọn họ sẽ có thể bình thản dắt tay nhau đến cuối đời, kết quả thì sao... Vô luận như thế nào, ở trong lòng hắn chỉ có mình Đinh Nguyệt Hoa mà thôi. Có phải hôm nay Bạch Ngọc Đường đã nói gì đó mới khiến cho hắn mượn rượu giải sầu? Đinh Nguyệt Hoa đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nàng cho rằng chính mình có thể tiếp nhận trong lòng hắn cất chứa một người khác, cố gắng nghĩ thật thoáng, cảm thấy chỉ cần có được một nơi để an thân, những thứ khác không cần phải so đo. Nhưng đối mặt với hoàn cảnh trước mắt mới hiểu ra, tất cả đều thật buồn cười, nàng làm sao lại không thèm để ý? Nàng tham lam, nàng vọng tưởng, nàng muốn có được một tình yêu trọn vẹn, không muốn trở thành gánh nặng hay trách nhiệm của bất kì ai!

Đau đớn tột cùng khuếch tán từ tim đến từng đầu ngón tay, bị nàng cố ý che giấu theo mỗi một lần va chạm của hắn, xé rách da thịt mà thoát ra, nguyên lai, toàn bộ đều là giả! Toàn bộ đều là giả... Không phải của nàng, sẽ vĩnh viễn không thể là của nàng.

Hôm sau.

Khi Triển Chiêu tỉnh lại thì thấy đầu vô cùng đau, xoa nhẹ mi tâm một hồi lâu mới từ từ mở mắt ra. Ngơ ngác nhìn đỉnh màn, trong lòng trống rỗng. Hôm qua Bạch Ngọc Đường tới chơi, tìm hắn cùng đi uống rượu, thuận tiện nói cho hắn biết, Đinh Nguyệt Hoa đã đính hôn. Hắn sửng sốt, rất lâu sau đó mới hoàn hồn, kết quả này không phải là điều hắn hi vọng hay sao? Hi vọng nàng có thể tìm được một người thật tốt để dựa vào. Nhưng khi chính tai nghe được tin tức này, hắn lại không giống như suy đoán lúc trước, có thể an tâm thoải mái tiếp nhận, ngược lại, ngực cảm thấy bị đè nén không thở nổi. Biết rõ say rượu cũng không thể giúp hắn giải sầu, nhưng vẫn cứ uống một chén lại một chén. Hiện tại đã tỉnh rượu, giấc mộng cũng tan biến, cái gì đã mất thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.

Vén chăn lên định dứng dậy, lại phát hiện bản thân trần chuồng lõa thể, kí ức hôm qua vô cùng lộn xộn, hắn bị choáng váng một lúc lâu mới chậm rãi nhớ lại. Hắn mượn men say muốn Hứa Hướng Dương!

Vội vàng vén chăn lên, trên giường còn đọng lại một chút vết máu khô, mày nhăn lại, trong lòng trầm xuống. Bọn họ đã trở thành phu thê, chuyện viên phòng cũng chỉ là sớm hay muộn, chẳng qua, hắn mơ hồ nhớ ra mình từng gọi tên Đinh Nguyệt Hoa. Đêm qua quá say, cũng không biết bản thân đã gọi ra hay vẫn là do đầu óc nhớ lầm, nếu thật sự như vậy...

Đẩy cửa bước ra ngoài, hôm nay mưa đã tạm ngừng, nhưng trời vẫn còn khá âm u. Hứa Hướng Dương đang ở trong viện phơi y phục. Triển Chiêu nhìn bóng dáng của nàng, có phần không biết phải đối mặt như thế nào. Hắn không thể hỏi nàng về chuyện tối qua, mặc dù hắn thật sự gọi tên Đinh Nguyệt Hoa, nàng cũng sẽ không nói. Có gì ủy khuất, cho đến bây giờ nàng đều cất giấu ở trong lòng, một mình chịu đựng. Hơn nữa, đối với loại sự tình như vậy, bảo nàng nên nói thế nào cho phải?

Hứa Hướng Dương đang cố hết sức vắt y phục, bỗng nhiên, một đôi bàn tay to tiếp lấy y phục trong tay nàng, dùng sức vắt, lại giũ ra phơi lên dây. Không cần xem nàng cũng biết là Triển Chiêu, nàng cúi thấp đầu nói tiếng cảm tạ. Triển Chiêu giúp nàng vắt hết chỗ y phục còn lại, thấy nàng vẫn luôn cúi đầu, trong lòng không biết là tư vị gì. Tối hôm qua... là hắn không đúng.

Hai bên đều im lặng, Hứa Hướng Dương nhỏ giọng nói:" Nhanh đi ăn cơm thôi." Nói xong xoay người đi vào phòng bếp, lưu lại bóng lưng cho hắn. Triển Chiêu dừng một chút, đuổi theo sau.

"Hướng Dương." Hắn thấy thân mình nàng rõ ràng cứng đờ lại, muốn nói với nàng lại không biết nên mở lời như thế nào, trầm mặc một lát, vẫn tiếp tục:" Tối hôm qua... Là ta không đúng, ta không nên thừa dịp say rượu mà đối với ngươi..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nàng lắc đầu:" Không phải, ngươi không có sai." Sao có thể nói chuyện phát sinh giữa bọn họ là sai lầm được? Nếu không phải một câu "Nguyệt Hoa" kia, hết thảy đều tốt đẹp. Nàng cũng tự ngẫm lại, khuyên nhủ chính mình, đã sớm biết hắn không có khả năng hoàn toàn buông xuống phần tình cảm với Đinh Nguyệt Hoa, nàng cũng không thể bắt buộc hắn. Nếu đã sớm biết, vì cái gì còn thương tâm khổ sở? Vương tẩu tử đã sớm nói với nàng đạo lý này, nàng biết, đều biết hết.

Triển Chiêu hít một hơi, hai tay khoát lên đầu vai nàng, xoay người nàng lại. Hứa Hướng Dương vẫn cúi đầu không muốn đối mặt với hắn. Hắn gỡ hai tay đang nắm chặt của nàng ra, thanh âm khàn khàn:" Xin lỗi, đêm qua là ta thất thố. Nguyệt Hoa... nàng đính hôn."

Hứa Hướng Dương cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn, cho nên, hắn mới mượn rượu giải sầu sao? Nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, Triển Chiêu vô cùng áy náy, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói:" Hướng Dương, ta không muốn lừa ngươi, ta không thể hoàn toàn quên đi Nguyệt Hoa. Trong lòng ta, vẫn sẽ dành một vị trí nhất định cho muội ấy, nhưng không liên quan đến tình yêu. Ngươi, có hiểu không?"

"Ta... Ta biết, Đinh cô nương nàng..." Nàng biết, nàng đều biết tất cả! Nếu nói quên liền quên ngay, chính là quá mức vô tình. Nhưng cho dù biết, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu:" Là ta có lỗi với Đinh cô nương..."

Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng:" Không phải lỗi của ngươi." Nói như vậy tựa hồ cũng không đúng, chẳng lẽ nàng không sai hay sao? Hắn cảm thấy bản thân dường như là đang giải vây giúp nàng:" Có đôi khi, thậm chí ta đã hoài nghi ngươi không phải Hứa Hướng Dương. Ngươi làm sao có thể là nàng? Chỉ mất trí nhớ một trận mà như thoát thai hoán cốt?"

Nàng kinh ngạc, giương hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hắn thực sự nghĩ như vậy sao? Không khỏi thử thăm dò:" Ta... nếu ta nói ta không phải nàng, ngươi có tin không?"

Triển Chiêu cười cười,"Không phải nàng thì là ai? Ta nói rồi, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi." Bỗng nhiên, hắn kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, thấp giọng nói ở bên tai nàng:" Tất cả đều trôi qua rồi, Nguyệt Hoa... cũng đã là quá khứ. Tối hôm qua... Ta nhớ rõ mình đã nói cái gì. Là ta vô liêm sỉ. Ngươi chớ để trong lòng..." Ôm thê tử của mình lại kêu tên nữ nhân khác, không phải kẻ vô liêm sỉ thì là gì?

Mũi Hứa Hướng Dương đau xót, ủy khuất đến cực điểm, tuyệt vọng tối hôm qua đã khiến nàng đau đớn đến tận xương tủy. Nhưng, nhưng hắn đã thẳng thắn thành khẩn nhận sai như vậy, nàng còn có thể nói cái gì? Thương tâm, ủy khuất, hạnh phúc, xen lẫn nước mắt phát tiết ra. Nghe tiếng khóc của nàng từ kìm nén đến khi khóc to ra tiếng, tâm tình hắn cũng phập phồng theo. Đây là thê tử của hắn, hắn muốn che chở người thân của mình, nhưng lại luôn khiến nàng chịu đủ loại ủy khuất. Bất giác càng ôm nàng thật chặt, yên lặng lắng nghe, để nàng tùy ý phát tiết.

Không biết qua bao lâu, Hứa Hướng Dương dần dần ngừng khóc, nhìn chằm chằm trước ngực hắn, lúng túng nói:" Ách, thực xin lỗi, đã làm dơ quần áo của ngươi..."

Triển Chiêu sửng sốt, nở nụ cười. Vì sao khóc xong lại nói ra lời này? Nên nói là nàng ngốc hay gì đây? Cầm tay nàng đi vào trong phòng:" Ngươi chọn giúp ta xem hôm nay nên mặc y phục gì." Nhờ sự quan tâm của nàng mà y phục của hắn phong phú hơn nhiều, mặc dù kiểu dáng đơn giản, phần lớn là màu lam, nhưng những chỗ chi tiết lại lộ ra nàng đã có bao nhiêu dụng tâm.

Hứa Hướng Dương ngơ ngác theo sát hắn:"Không phải muốn mặc quan phục sao?"

Triển Chiêu đã đẩy cửa phòng ra, nghe nàng nói như vậy thì ngẩn người, thật sự là khiến hắn á khẩu không trả lời được. Hứa Hướng Dương thoáng nhìn trên giường một mảnh lộn xộn, bỗng dưng nhớ tới đêm hôm qua, nhất thời đỏ mặt. Đột nhiên, nàng dường như nhớ tới cái gì, vội vàng đi vào trong lột đệm ra, cuốn thành một đoàn. Thấy Triển Chiêu nhìn mình, tùy tiện nói:"Ách, ta, ta mang đi giặt..." Kì thật trong lòng nàng đang vô cùng hoang mang, không phải nguyên chủ leo lên giường Triển Chiêu rồi sao? Thế nào vẫn là xử nữ?

"Vào thời tiết này?" Bên ngoài lại bắt đầu mưa.

Nàng có chút quẫn bách, ôm đệm không biết nói thế nào, hơn nửa ngày mới thấp giọng đáp:" Hong một lúc sẽ khô..." Dứt lời, cơ hồ là chạy trối chết khỏi phòng.

Triển Chiêu bất giác bật cười, hôm nay nàng luôn lưu lại bóng lưng cho hắn. Sửa sang giường cho gọn gàng, đêm qua đột nhiên nghe tin Đinh Nguyệt Hoa đính hôn. Từ nay về sau, bọn họ đã không thể nào quay lại được nữa. Hi vọng cả đời này, nàng có thể sống hòa thuận, an khang hạnh phúc.