Chương 53: Nhận thông gia

Không biết có phải thuốc có hiệu quả an thần hay không, Hứa Hướng Dương ngủ rất trầm, cơ hồ không thể phân rõ ngày và đêm. Chỉ cảm thấy tỉnh thì ăn cơm uống thuốc, chốc lát sau lại buồn ngủ. Như thế qua ba bốn ngày, thương thế tốt lên rất nhiều, tinh thần rốt cục cũng tỉnh táo hơn. Nàng không biết vụ án đã tiến triển như thế nào, Triển Chiêu vội vã đi đi lại lại, dường như ban ngày đều không có ở nhà, nhưng mỗi buổi tối đều trở về giúp nàng thay thuốc.

Qua vài ngày đổi thuốc đã thiếu đi mấy phần xấu hổ. Triển Chiêu thường ra ngoài từ sớm nên buổi sáng là nhờ Vương tẩu tử đổi thuốc. Nàng phát hiện để lộ thân thể ở trước Vương tẩu tử còn mất tự nhiên hơn khi đối mặt với Triển Chiêu. Không hiểu vì sao, Vương tẩu tử luôn cười vô cùng ái muội, cứ như chuyện Triển Chiêu thay thuốc cho nàng sẽ phát sinh cái gì không bằng.

Hình như vụ án gϊếŧ người đã kết thúc, hôm nay Triển Chiêu không đi ra ngoài. Hắn ở nhà, Vương tẩu tử chỉ qua nhìn xem một cái liền đi. Vương tẩu tử không ở đây, nàng miễn cưỡng ngượng ngùng nói với hắn muốn tắm rửa. Theo Triển Chiêu thì nàng bị thương thành như vậy vẫn nên nhẫn một chút, nhưng có lẽ mấy cô nương luôn thích sạch sẽ, nếu nàng nhịn được thì đã không nhắc tới chuyện này với hắn.

Hắn giúp nàng lấy nước ấm. Hứa Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, từ ngày bị thương đến nay đều chỉ lau qua loa mấy cái, thật muốn hôi chết. Bất quá, lần tắm rửa này cũng không được sảng khoái cho lắm, lúc cúi đầu xuống gội động đến vết thương, thật lâu sau cơn đau mới dịu đi, trong lòng thầm nghĩ không tốt, có lẽ miệng vết thương đã bị xé rách, cuối cùng đành nhanh chóng tắm rửa cho xong.

Quả nhiên, Triển Chiêu vừa nhìn thấy liền nhíu mày:" Miệng vết thương bị nứt ra rồi." Nghe ngữ khí của hắn có chút hờn giận, nàng hơi chột dạ cúi đầu:" Lúc gội đầu không cẩn thận động đến."

Triển Chiêu giúp nàng mặc xong y phục, lại lấy khăn lau tóc cho nàng. Ước chừng là vì vừa nãy khiến vết thương nứt ra, lần này nàng không dám động đậy quá nhiều, tóc vẫn còn nước, phía sau lưng bị ướt một mảnh. Hắn nhẹ nhàng lau mái tóc của nàng, nói:" Gắng chịu đựng một chút, miệng vết thương mà vỡ lần nữa sẽ lâu lành." Thân thể của nàng không thể so với hắn, thi thoảng còn sốt, tốc độ khép lại miệng vết thương cũng chậm, càng cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Mặc dù nói như vậy, nhưng khi thay thuốc vẫn giúp nàng lau cẩn thận sau lưng, bởi vì chỗ bị thương không nên dính nước, mà nàng cũng lau không đến.

Sau khi tắm rửa, người nàng mang theo mùi hương nhè nhẹ làm cho tâm hắn có chút nhộn nhạo. Nàng cởi y phục ra, không biết là do ngượng ngùng hay bởi vì mới tắm rửa, làn da phiếm hồng. Quấn băng vải, hắn thấp giọng hỏi:" Có chật không?" Nàng vội vàng lắc đầu, hắn nhẹ nhàng thở ra, hơi thở phả vào cổ gợi lên cảm giác khác thường, nàng không nhịn được ôm thân mình, ý đồ che đi phản ứng mẫn cảm.

"Làm sao vậy?"

"Không, không có..." Nàng chậm rãi buông tay ra. Băng gạc lại vòng qua trước ngực, cảm giác hơi chật khiến nàng ảo não than nhẹ một tiếng, hi vọng hắn không để ý đến. Nhưng làm sao Triển Chiêu lại không nhìn ra? Mỗi cảm xúc nho nhỏ của nàng đều dừng hết ở trong mắt hắn, băng gạc hơi hơi bị đỉnh lên bởi hai điểm hồng nhuận khéo léo, hắn tất nhiên là biết. Ánh mắt lặng lẽ dạo qua trên người nàng một vòng, nàng có chút gầy yếu, toàn bộ cơ thể mảnh khảnh đều bị thân ảnh của hắn bao phủ. Thản nhiên nói:" Nghe Vương tẩu tử nói ngươi ăn rất ít. Không cố gắng ăn thì làm sao mau lành thương được? Ngươi nói ta phải bồi bổ, còn chính mình lại gầy như vậy."

Nghe hắn nói gầy, lại trong tình huống hiện tại, theo bản năng nàng vội vàng lấy hai tay che lại ngực, ý của hắn không phải như vậy đi? Kì thật, dáng vẻ thân thể này không tồi, khung xương tinh tế, tuy rằng hơi gầy yếu, nhưng coi như bề ngoài cũng thuận mắt. Triển Chiêu cũng phát hiện phản ứng khác thường của nàng. Bộ dáng ngày thường của nàng luôn là an tĩnh lạnh nhạt, hiếm khi thấy nàng có vẻ kiều mị như vậy. Tựa hồ như bị quấy nhiễu, hoảng hốt, bất an co quắp, lại thẹn không chịu nổi. Hắn chưa từng nhìn thấy nàng như vậy bao giờ, cũng chưa từng nghĩ sẽ thấy được một mặt này của nàng.

Hắn thấp giọng cười khẽ, ngữ điệu nhẹ nhàng lên:"Ta không có ý đó."

Đột nhiên Hứa Hướng Dương cảm thấy Triển Chiêu có chút lưu manh, sao hắn có thể nói như vậy? Không có ý đó, rốt cục là ý tứ gì? Muốn mở miệng truy vấn lại không nói lên lời. Tự dưng nói mấy lời khiến người khác có suy nghĩ kì quái. Mỗi lần đổi thuốc, vất vả lắm mới bình tĩnh một chút, hắn còn nói những lời này, khiến cả người nàng như bị hỏa thiêu, mắc cỡ chết người.

Tay hắn lại tiếp tục quấn băng gạc vòng qua trước ngực, không nhanh không chậm. Nàng không nhịn được nghiêng đầu nhìn, trong mắt hắn là một mảnh lạnh nhạt. Thấy nàng quay đầu, tầm mắt hai người chạm vào nhau, tựa hồ biết được chút ảo não của nàng, cười nói:" Chỉ cần miệng vết thương không bị vỡ ra, hai ba ngày nữa sẽ không cần băng bó."

Hứa Hướng Dương không biết phải tiếp lời thế nào, một người như Triển Chiêu, vì sao cũng có loại thời điểm nói những chuyện không đâu? Nàng hơi mím môi, bỗng nhiên thả lỏng thân thể, cảm xúc quẫn bách cũng nhạt đi, nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ không nói chuyện với nàng như vậy. Khóe miệng hơi hơi vểnh lên:" Ta sẽ chú ý dưỡng thương cho tốt, cũng sẽ cố gắng ăn nhiều cơm."

Lúc này đổi thành Triển Chiêu á khẩu không trả lời được, nàng là có ý gì? Kì thật, đâu có nhỏ...

Nam nữ trong lúc nói chuyện có đôi khi thực vi diệu, không rõ là bắt đầu như thế nào, chỉ tự nhiên mà bị đối phương hấp dẫn, tiến tới gần nhau hơn. Hứa Hướng Dương và Triển Chiêu cũng không ngoại lệ, một lần bị thương, kéo hai người tới gần một khoảng cách chưa từng có. Miệng vết thương dần dần khép lại, cảm tình của hai người cũng theo đó chậm rãi tăng, không nóng bỏng nhưng lại ôn hòa triền miên.

Một ngày này, Triển Chiêu mang một con chó nhỏ về, làm Hứa Hướng Dương vui mừng không thôi. Cái cổ mập mạp, bốn cái chân ngắn nhủn, khi chạy nhìn giống như quả cầu bằng lông, mỗi lần nàng ôm vào lòng đều luyến tiếc buông xuống. Triển Chiêu nhấc con chó nhỏ từ trong lòng nàng ra:" Nó chạy nhảy khắp nơi, tắm rửa cho nó rồi lại ôm."

Hứa Hướng Dương luyến tiếc, đi theo bên cạnh Triển Chiêu, nhìn chằm chằm con chó nhỏ:" Trước đặt cái tên đã. Ôi chao, nó là tiểu tử hay tiểu cô nương?"

Tiểu tử hay tiểu cô nương? Triển Chiêu nhìn nhìn, cười nói:"Là tiểu tử"

"Ân... Vậy kêu A Vượng đi." Một con chó nhỏ mà thôi, đặt tên gì cho dễ gọi là được:" A Vượng, A Vượng a."

Triển Chiêu từ chối cho ý kiến, múc một gáo nước đổ lên đầu A Vượng. Hứa Hướng Dương kinh hô một tiếng, đoạt gáo nước trong tay hắn:" Sao lại dùng nước lạnh?" Vẻ mặt Triển Chiêu hết sức vô tội, tắm cho chó cũng cần nước ấm nữa sao? Gì mà quý giá như vậy? Lại nói thời tiết hiện tại cũng không lạnh a. Ngay cả hắn còn rửa bằng nước lạnh, chẳng nhẽ chó lại không được?

Chỉ thấy Hứa Hướng Dương lấy một gáo nước ấm, mang xà phòng thơm tới, nhẹ nhàng xoa lên người A Vượng, tẩy rửa sạch sẽ mới đổ nước cho trôi bọt. Tắm xong lại dùng khăn cẩn thận lau khô. Triển Chiêu nghĩ, chiếu cố đứa nhỏ bất quá cũng như vậy. Tay vỗ vỗ lên đầu nó:" A Vượng, nhanh lớn để báo hiếu nương ngươi."

Con chó nhỏ ưa nghịch ngợm, nghĩ là Triển Chiêu chơi cùng nó, chồm lên cắn ống tay áo của hắn kéo kéo. miệng còn phát ra thanh âm ô ô thị uy. Hứa Hướng Dương liếc nhìn Triển Chiêu một cái:" A Vượng, mau trưởng thành còn theo cha ngươi học võ." Triển Chiêu bị trêu, thoáng nhìn ánh mắt nàng lóe lên chút nghịch ngợm, cúi đầu bật cười. Lúc trước không thể nhận nuôi Bảo Nhi, hiện tại cũng có con chó nhỏ bên cạnh đỡ buồn.

Trong nhà có thêm một con chó nhỏ, ngày tháng trôi qua cũng thêm phần náo nhiệt. Ngôn Chân theo Vương tẩu tử đến chơi, sau khi nhìn thấy A Vượng thì suốt ngày ríu rít quanh Vương tẩu tử đòi nuôi một con. Quan Húc cũng mang Bảo Nhi đến vài lần, Bảo Nhi rất thích A Vượng nên lúc trở về Quan Húc nhờ người tìm một con chó mới sinh để làm bạn với Bảo Nhi. Triển Chiêu thành cha A Vượng, Quan Húc liền đùa, nói chó nhỏ nhà hắn là một cô nương, chi bằng cho nó với A Vượng đính ước với nhau. Triển Chiêu mỉm cười, nói đối với chuyện chung thân đại sự của đứa nhỏ hắn còn phải thương lượng cùng Hứa Hướng Dương.

Quan Húc còn chưa đợi hắn thương lượng xong liền đã kêu thông gia này nọ, khiến đoàn người không hiểu gì cả. Triển đại nhân còn chưa có đứa nhỏ, sao lại trở thành thông gia với Quan Húc? Nghe nói là đính ước cho hai con chó nhỏ, Vương Triều trêu ghẹo nói có phải làm hai bàn tiệc để ăn mừng việc vui hay không. Mọi người cũng ồn ào theo, cuối cùng, thật sự tập trung lại ăn một bữa cơm. Đến lúc này, việc hôn nhân của A Vượng coi như đã được định rồi.

Đảo mắt đã đến tháng mười, thương thế của Hứa Hướng Dương cũng lành hẳn. Đối với vụ án kia, nàng chưa có hỏi chi tiết như thế nào, chỉ biết Lý Khánh Nguyên đã bị cẩu đầu trảm. Mấy ngày nay, Triển Chiêu nói muốn cùng nàng trở về bái tế cha mẹ, nàng bị kinh ngạc một phen, trong lòng lập tức vui vẻ. Hắn có thể theo nàng về bái tế cha mẹ, vậy chứng tỏ hắn đã tiếp nhận nàng. Đại khái ngày cứ như vậy trôi qua, bình thường thản nhiên, an an ổn ổn, nếu có thêm một đứa nhỏ nữa, vậy thì đã quá đủ rồi.

Tiết trời cuối thu mát mẻ, lần này đến đây, tâm tình hoàn toàn bất đồng, nhiều hơn một phần hạnh phúc. Cỏ lại mọc thêm một ít, có Triển Chiêu ở đây, việc giẫy cỏ không đến phiên nàng động tay, chỉ chốc lát sau, cỏ dại ở gần mộ phần đã được dọn sạch sẽ. Đốt hương nến, Triển Chiêu bái lạy, chậm rãi nói:" Cha, nương, ta sẽ chiếu cố Hướng Dương thật tốt, xin hai người hãy yên tâm."

Hứa Hướng Dương không nghĩ tới hắn sẽ nói nhưng lời này, ngẩn người, cũng mở miệng:" Đúng vậy, cha, nương, ta sống ở Khai Phong phủ tốt lắm, Triển đại nhân đối xử với ta cũng rất tốt, hai người không cần lo lắng cho ta."

Nói thật, cả hai người đều chưa từng gặp qua cha mẹ của Hứa Hướng Dương, tự nhiên là không có nhiều lời muốn nói, chỉ bái tế đơn giản liền xuống núi. Trên đường có một dòng suối, nước trong cơ hồ thấy đến tận đáy, có rất nhiều con cá nhỏ từ những kẽ đá nhảy lên, Hứa Hướng Dương có chút ngốc lăng. Chính ở nơi này nàng gặp Đinh Nguyệt Hoa bị hôn mê bất tỉnh, cũng bắt đầu từ thời điểm ấy, khoảng cách giữa nàng và Triển Chiêu chậm rãi thu hẹp lại. Hai người bọn họ có thể đi đến bước như ngày hôm nay, có lẽ cũng nhờ phúc của Đinh Nguyệt Hoa.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu thấy nàng dừng lại, thuận thế nhìn theo, cũng không có gì đặc biệt cả. Nàng lắc đầu, quay đầu lại, vẫn là không nhịn được nói:" Lần trước ta nhìn thấy Đinh cô nương là ở chỗ này." Nàng luôn phỉ nhổ tiểu tam, hiện nay, chính mình có phải đã thành tiểu tam rồi hay không? Từng nói đem Triển Chiêu trả lại, rốt cục nàng không thể nói, cũng không thực hiện được.

Triển Chiêu cũng quay đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:" Sau này ngươi chớ đi một mình lên núi." Nguyệt Hoa... Hắn tựa hồ không nghĩ quá nhiều nữa về chuyện nên buông tay hay là không. Bỗng nhiên, hắn nắm lấy tay nàng:" Đường nơi này khó đi, cẩn thận chút." Nàng và Đinh Nguyệt Hoa hoàn toàn bất đồng, ngay cả việc đi xuống núi, hắn cũng không tự giác quan tâm lo lắng. Nhưng nàng vẫn im lặng tiếp nhận để hắn có thể an tâm, nàng là người biết tiến biết lùi, giúp hắn không cần phải hậu cố chi ưu (lo lắng về gia đình).

Tay hắn vừa to lại ấm áp, truyền cho nàng vô vàn cảm giác an toàn. Nàng cười nhẹ, tùy ý để hắn nắm. Một đường này có thể cứ như vậy bước đi, thì thật tốt.