Bởi vì vô tình gặp được Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng Hứa Hướng Dương vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu không ngừng nghĩ phải làm thế nào mở miệng nói với Triển Chiêu về chuyện hòa ly. Nàng sợ Triển Chiêu, không chỉ vì trên lưng đeo cái tội danh bò giường, càng nhiều là vì tự ti. Kiếp trước nàng từng thầm mến vị cấp trên tuổi trẻ tài cao lại anh tuấn, sau khi tâm tư bị hắn phát hiện thì bị chuyển dời công tác. Những đồng nghiệp ở sau lưng nàng bắt đầu nghị luận, đủ loại cười chê, nói được nhiều nhất chính là nàng không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng.
Quãng thời gian đó nàng trải qua cực kì áp lực, bản thân chỉ thầm mến mà thôi, chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng cả, chỉ bởi vì nàng quá tầm thường cho nên ngay cả tư cách thầm mến cũng không có sao? Sau đó đối với những nam nhân quá ưu tú nàng không hiểu vì sao lại sợ hãi, đáy lòng luôn nói cho chính mình không đủ tư cách, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Triển Chiêu xuất sắc đến nhường nào, thực sự không phải là người nàng có thể nhúng chàm, nhất định phải nghĩ ra biện pháp sớm rời đi.
Tâm thần không yên, việc thêu thùa cũng không làm được bao nhiêu. Nàng khe khẽ thở dài, dù rối rắm thế nào đi nữa, việc vẫn cần phải làm, nếu là không nuôi nổi chính mình, sau khi hòa ly thì phải làm sao bây giờ? Sắc trời có chút tối, nàng dọn ghế dựa đến gần cửa phòng tiếp tục thêu. Một lúc sau, cửa viện bị người đẩy ra, là Vương tẩu tử. Vương tẩu tử là tức phụ của Vương Triều, tuổi ngoài ba mươi, đã làm mẹ của hai đứa nhỏ.
Hứa Hướng Dương bỏ đồ trong tay xuống, nghênh đón:"Vương tẩu tử tới là có chuyện gì vậy?"
Vương tẩu tử nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu xa cách: "Ta tới đưa y phục cho Triển đại nhân."
Hứa Hướng Dương nhìn chồng y phục trong tay Vương tẩu tử, nghĩ thầm hiện tại mình là thê tử của Triển Chiêu, y phục của hắn có lẽ nên để chính mình giặt giũ may vá. Nhưng lại có chút không xác định, Triển Chiêu chán ghét nàng, có lẽ cũng không muốn nàng chạm vào đồ của hắn. Cẩn thận nói:" Vương tẩu tử, bệnh của ta cũng tốt rồi, sau này y phục của Triển đại nhân để cho ta giặt đi." Có lẽ hắn không hiếm lạ, nhưng xem như bày tỏ một chút thái độ, nàng không phải muốn tham gia vào cuộc sống của hắn, nàng chỉ thầm nghĩ làm chút chuyện mà bản thân có thể làm, xem như... xem như bù lại lỗi lầm của nguyên chủ trước kia.
Vương tẩu tử hừ lạnh một tiếng vòng qua nàng, khinh thường nói:"Triển đại nhân có lẽ không có phúc mà hưởng, ai biết được ngươi lại làm ra chuyện xấu xa gì? Ngươi cứ an phận thủ thường đã xem như là đại ân đại phúc rồi!"
Hứa Hướng Dương xấu hổ đứng ở tại chỗ, Vương tẩu tử đem y phục đưa đến phòng Triển Chiêu liền rời khỏi. Lúc này nàng mới chậm rãi trở về phòng của mình, yên lặng cầm khung thêu tiếp tục thêu hoa. Trong lòng cười khổ, an ủi chính mình, dù sao nàng cũng sẽ không ở lại đây lâu, bọn họ không thể tha thứ liền... không tha thứ đi. Loại sự tình này quả thật khó có thể khiến người khác chấp nhận được.
Sắc trời ngày càng tối, bên ngoài bắt đầu nổi gió, y phục trên người nàng đơn bạc, đã khó chống đỡ nổi cái lạnh cuối thu. Nhìn xem chiếc khăn trên tay mới thêu được hai đóa hoa, trong miệng đắng chát, cứ với tốc độ như vậy, nàng không phải lạnh chết cũng chính là bị đói chết.
Hôm nay ăn xong cơm chiều nàng không có đi ngủ sớm mà ở trong phòng vừa thêu hoa vừa chờ Triển Chiêu trở về. Tuy rằng biết là dưới ánh nến thêu hoa sẽ hại mắt, nhưng nàng thiếu tiền, mà ngồi đợi cũng có chút buồn chán chi bằng làm chút việc. Cõ lẽ là gần đây ngủ sớm, đợi trong chốc lát nàng liền bắt đầu mệt rã rời. Nghĩ đến trên bếp còn đang đun nước, nàng đứng dậy đi đổ, cũng hoạt động chân tay một chút.
Mở cửa, vừa lúc gặp được Triển Chiêu trở về. Triển Chiêu hơi hơi ngạc nhiên, mấy ngày nay khi hắn về, đèn trong phòng nàng đều đã tắt, từ ngày vô tình gặp ở quán vằn thắn thì bọn họ chưa có chạm mặt lần nào nữa. Đêm nay nàng là cố ý chờ hắn? Nghĩ đến, sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm. Hứa Hướng Dương nhìn thấy mặt Triển Chiêu đột nhiên trầm xuống thì toàn bộ chút dũng khí vất vả tích góp được, từng giọt từng giọt tiêu tán, chân như bị chôn chặt tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn hắn về phòng. Ở khoảnh khắc hắn bước vào phòng, miệng khô khốc phát ra tiếng:" Triển đại nhân!"
Triển Chiêu dừng lại bước chân, mắt lạnh nhìn qua: "Chuyện gì?"
Nàng nuốt nuốt nước miếng:"Ta... có việc muốn cùng ngài nói."
Triển Chiêu thu hồi cánh tay định mở cửa:" Ngươi muốn nói chuyện gì?" Nhìn xung quanh, đi đến ghế đá đặt trong sân, căn bản không có ý tứ muốn vào nhà nói chuyện. Hứa Hướng Dương co rúm lại một chút, gió ban đêm lạnh giá, nhưng hắn không để nàng vào trong phòng nói chuyện tự nhiên cũng sẽ không đến phòng của nàng, chỉ có thể kiên trì theo hắn ngồi xuống.
Ghế đá lạnh lẽo thấm vào người khiến nàng bất giác run lên. Dừng ở trong mắt của Triển Chiêu là một bộ cố tỏ vẻ nói không nên lời, ra vẻ đáng thương, mày hắn nhíu lại càng sâu, tức giận trướng trong l*иg ngực lại không chỗ phát tiết. Hứa Hướng Dương bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lo lắng bất an vặn ngón tay, nói:"Triển đại nhân, ta đã suy nghĩ mấy ngày nay, chúng ta cứ như vậy đối ai cũng không tốt, nhất là đối với Đinh cô nương. Ta đã làm sai chuyện, không dám cầu hai người tha thứ, chỉ muốn tận lực bù đắp. Ngài, ngài hưu ta đi. Như vậy ngài có thể lại cùng Đinh cô nương ở bên nhau."
"Nói xong?"
Hứa Hướng Dương ngơ ngác chưa hồi thần, hắn có ý gì? Triển Chiêu hoắc mắt đứng dậy:"Ta đã nói qua, nếu ta đã cưới ngươi, sẽ không hưu thê!" Dứt lời cũng không quay đầu lại rời đi. Hứa Hướng Dương vội vàng đuổi theo:"Triển đại nhân! Ngài không cảm thấy làm như vậy đối Đinh cô nương không công bằng sao? Trong chuyện này nàng là người chịu tổn thương nhất, nàng không làm sai cái gì lại phải chịu kết quả như vậy."
Triển Chiêu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén. Nàng ta nghĩ cục diện hiện tại là do ai tạo thành? Ngược lại còn tới thuyết giáo hắn? Buồn cười!
Hứa Hướng Dương bị hắn khí thế bức cho lùi lại hai bước, cắn răng chịu đựng áp lực tiếp tục nói:" Là ta sai, ta bị ma quỷ ám mới làm ra loại chuyện hèn hạ đó! Hiện tại ta không nhớ rõ cái gì, cũng không nghĩ cản trở hai người. Nếu ngài cảm thấy vừa thành thân liền hưu thê không tốt, có thể hoãn lại, nửa năm, hay một năm ta cũng không có một câu oán hận!"
Lời nói xong, trong sân một mảnh yên lặng. Triển Triêu liền lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng. Hứa Hướng Dương chột dạ dời ánh mắt, hắn giống như muốn nhìn rõ đến tận sâu linh hồn của nàng vậy, khiến nàng hoảng hốt không thôi. Đợi hồi lâu cũng không có lên tiếng, nàng khϊếp đảm nhìn về phía hắn:" Triển đại nhân, cầu ngài thành toàn..."
Thành toàn? Triển Chiêu bật cười:"Hứa Hướng Dương, ngươi nghĩ đây là trò đùa sao?"
Hứa Hướng Dương liên tục lắc đầu, vì sao nàng nói lời thật tình lại không có một ai chịu tin? Bỗng nhiên, sắc mặt Triển Chiêu trở nên dữ tợn: "Ngươi sai rồi? Ngươi cho là chuyện này chỉ đơn giản hưu thê là có thể giải quyết?" Cằm bị hắn khống chế nâng lên:" Ta, Triển Chiêu sẽ không bao giờ hưu thê, ngươi hãy chết tâm tư này đi!"
Thân thể đột nhiên nhoáng lên một cái, bị hắn đẩy ra, bóng dáng màu đỏ bước nhanh rời đi. Hứa Hướng Dương toàn thân rét run, tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, đánh vào trong hốc mắt chua xót, từng giọt nước mắt rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt...
Tiếng khóc áp lực, đè nén không thể hòa tan nổi, chứa đựng bi thống của nàng, cũng giống như một con dao rỉ sắt, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim hắn. Khi Nguyệt Hoa biết quyết định của hắn cũng đã ở trong lòng ngực hắn khóc đến đứt ruột đứt gan như vậy.
Hắn vây hãm nàng, chẳng nhẽ không phải là vây khốn lấy chính mình? Hôn nhân là một trò đùa sao? Có thể nói cưới liền cưới, nói hưu liền hưu. Hưu nàng, có thể cùng Nguyệt Hoa gương vỡ lại lành hay sao? Hắn cưới Hứa Hướng Dương là vì hắn đã phạm sai lầm, không thể vãn hồi! Nguyệt Hoa nói đem nàng ta đuổi đi hoặc nạp làm thϊếp. Nhưng Hứa Hướng Dương tựa như một cái đinh ở trong lòng hắn, đào không được, khoét không ra. Cảm giác đau đớn đến muốn chết lúc ban đầu đã qua đi, nhưng nỗi đau buồn dai dẳng lại không biết điểm tận cùng ở đâu.
Mặc kệ là nàng hay là Nguyệt Hoa, hắn đều không biết nên đối mặt như thế nào.
Ngày thứ hai, Hứa Hướng Dương dậy muộn. Nhìn hai con mắt sưng đỏ trong gương đồng, nàng giật nhẹ khóe miệng, cho rằng sẽ kéo ra một nụ cười khổ, nhưng phát hiện khóe miệng chỉ có thể khẽ nhúc nhích. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cảm thấy con đường phía trước mờ mịt vô vọng.
Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh. Nàng không có y phục dày, chỉ có thể mặc nhiều thêm hai kiện áo mỏng, nhưng vẫn không ổn lắm. Thu thập qua loa một chút tâm tình bắt đầu thêu hoa, nay nàng chỉ có thể làm cho chính mình bận rộn một chút mới không rảnh suy nghĩ miên man.
Ngày lại khôi phục bình tĩnh, Hứa Hướng Dương ước chừng không ra khỏi cửa, ở trong phòng thêu hoa, Triển Chiêu thì đi sớm về muộn. Cứ như thế qua mấy ngày, nàng lại phát hiện hắn không có trở về. Quy luật hàng ngày bị gián đoạn làm cho nàng có chút không thích ứng. Mỗi sáng sớm nàng sẽ ở sau cửa sổ nhìn hắn luyện kiếm, đột nhiên người không còn, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, trong lòng trống trải.
Cuộc sống của nàng đơn điệu đến cực điểm, thiếu đi Triển Chiêu, dường như ngay cả thanh âm của lá rụng cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Trong cái sân đơn độc này, hắn chính một gam màu sắc, hắn không ở, cái gì cũng đều trống không. Nàng yên lặng thêu hoa, thi thoảng sẽ nhìn về phía cánh cửa phòng chưa từng một lần đối nàng mở ra, hoặc là nhìn khoảng không hồi tưởng bóng dáng khi hắn luyện kiếm. Nàng cũng nghĩ đến, chẳng lẽ bản thân cứ muốn như vậy bị nhốt tại cái sân này, sống cô độc hết quãng đời còn lại sao?
Cho dù nàng nghĩ gì, người khác như thế nào nhìn nàng, ngày mặt trời vẫn lên, đêm trăng lại xuất hiện, một ngày rồi qua một ngày như dòng chảy không ngừng trôi. Nàng đến Cẩm Tú phường giao hai sản phẩm, Dao trưởng quầy rất thích đồ thêu của nàng, dần dần đưa một chút đồ thêu có giá tốt cho nàng. Tú phường còn bán cả vải dệt, nàng tính toán cẩn thận chọn mua một chút vải cùng một ít bông. Nàng mua từ Dao chưởng quầy ít vải vụn, Dao chưởng quầy lấy tiền còn cố ý chọn cho những cái có hoa văn và màu sắc đẹp mắt.
Có vải rồi nàng bắt đầu vội vàng làm y phục. Hiện tại mặc áo bông có hơi sớm chút nhưng trên người không có thừa tiền, cũng không có nhiều thời gian làm y phục, chỉ có thể làm kiện áo bông trước. Nói là áo bông, kì thật cũng chỉ là một lớp bông mỏng lót ở bên trong, phủ bên ngoài là áo khoác mỏng. Ai, tình cảnh hiện tại thật sự túng quẫn, trước cứ mặc như vậy đi, chờ sau này dư dả rồi làm lại. Nghĩ lại trong lòng càng thêm buồn rầu, áo bông đã có, nhưng chăn bông còn chưa có.
Nàng chưa từng làm y phục, cũng may y phục ở ở nơi này đơn giản, nàng tìm một bộ y phục cũ đối chiếu chậm rãi mày mò. Dù sao có đi nhờ người khác giúp, cũng không có ai phản ứng nàng. Đang muốn đặt kéo xuống, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng ồn ầm ĩ. Trong lòng nàng hoang mang, Triển Chiêu không ở đây, ai sẽ đến đây chứ? Tò mò đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy hai nha dịch đang đỡ Triển Chiêu vào sân, đi theo phía sau là Công Tôn tiên sinh cùng với... Đinh Nguyệt Hoa.
Nàng vốn dĩ muốn trốn tránh, nhưng thoáng nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, trên y phục một mảnh đậm sắc, trong lòng cả kinh, hắn bị thương? Triển Chiêu được người đỡ vào phòng, Công Tôn tiên sinh đi đến trước cửa liền dừng lại, nói với Đinh Nguyệt Hoa:" Đinh cô nương, làm phiền ngươi đi bê một chậu nước ấm đến đây." Đinh Nguyệt Hoa vội vàng đáp, xoay người đi phòng bếp.
"Đinh cô nương, phòng bếp nhỏ trong sân có nước ấm." Hứa Hướng Dương biết tình huống khẩn cấp cũng bấp chấp trốn tránh, vội vàng báo một tiếng. Nàng luôn đun nước ở phòng bếp để tùy thời uống.
Công Tôn tiên sinh sửng sốt, hiển nhiên giờ mới nhìn đến nàng, càng không ngờ nàng sẽ mở miệng. Đinh Nguyệt Hoa cũng sửng sốt, nhìn về phía Hứa Hướng Dương. Nàng mặc một bộ y phục đơn bạc màu trắng, làn váy bị gió thổi bay bay, thêm việc dáng người nàng mảnh khảnh, biểu tình cẩn thận mang theo vài phần sợ sệt, một bộ dáng nhu nhược đáng thương. Đinh Nguyệt Hoa âm thầm cắn răng, nhưng hiện tại không phải là thời điểm rối rắm chuyện ân oán. Triển Chiêu bị thương rất nặng, không thể chậm trễ.
Hứa Hướng Dương thấy nàng chậm chạp không hề có động tác, biết trong lòng nàng khó chịu, cũng không nhiều lời, chính mình đi vào phòng bếp bưng một chậu nước ấm đi ra. Đinh Nguyệt Hoa đã bình tĩnh lại, cầm lấy chậu nước trong tay Hứa Hướng Dương, thản nhiên nói cảm tạ rồi xoay người vào phòng ở của Triển Chiêu.
Hứa Hướng Dương trong tay trống không, không biết theo ai. Công Tôn tiên sinh đứng bên cạnh nhìn, nói:" Hứa cô nương, phiền ngươi nấu thêm chút nước nữa để dự phòng."
Hứa Hướng Dương nghe xong trên mặt mới có một ít thần thái, hướng Công Tôn tiên sinh gật đầu xoay người vào phòng bếp.