Sau khi Triển Chiêu trở về, Hứa Hướng Dương lo lắng đề phòng qua mấy ngày, nàng thực sự không hi vọng tiếp xúc nhiều với Triển Chiêu. Phải nói là đối với bất luận người nào ở phủ Khai Phong nàng đều không mong tiếp xúc quá nhiều, tự giam mình ở trong phòng, làm quen với đồ thêu nguyên chủ để lại. Nàng không hề hay biết hành vi của mình trong mắt người ngoài chính là đóng cửa tự ăn năn, nhưng chuyện mà nguyên chủ đã gây ra không phải chỉ cần đóng cửa ăn năn vài ngày là có thể được tha thứ.
Né tránh mấy ngày. Hứa Hướng Dương dần dần hiểu biết đôi chút về thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Triển Chiêu. Hiện tại trời vừa tối nàng liền đi ngủ, thứ nhất vì tiết kiệm ngọn nến, thứ hai là thêu thùa dưới ánh nến tối tăm sẽ hại mắt. Ngủ sớm nên cũng tỉnh cũng sớm. Như thế nàng mới biết được, khi trời tờ mờ sáng thì Triển Chiêu đã thức dậy ở trong sân luyện kiếm. Nàng tò mò tránh ở cửa sổ vụиɠ ŧяộʍ xem.
Mọi người đều nói võ công của Triển Chiêu rất lợi hại, nàng xem không hiểu sự tinh túy trong đó, chỉ cảm thấy kiếm phong ào ào, bóng kiếm quỷ dị, thân hình biến ảo liên tục, oai hùng phi phàm. Xuất sắc như vậy nhưng nàng lại tìm không thấy từ để hình dung đến, giật mình hoàn hồn, ánh mặt trời đã sáng rõ. Hắn cũng thu kiếm rồi trở về phòng, nàng giật mình hoàn hồn, nàng lúc này mới phát giác bản thân lại ngắm nhìn đến si mê như thế.
Luyện xong kiếm, hắn sẽ thay quan phục ra cửa. Bộ y phục đỏ ấy thật xinh đẹp, cũng rất hợp với hắn. Mũ tuệ (dây tua rua trên mũ) lắc nhẹ, góc áo tung bay, kiếm tuệ (dây tua rua buộc ở chuôi kiếm) lay động, giơ tay nhấc chân đều là cương nghị chính khí. Đáng tiếc, mỗi khi đối mặt nàng, cho tới bây giờ vẫn luôn là một bộ mặt lạnh như băng, nghiêm túc cùng với... chán ghét.
Nàng không rõ ban ngày hắn bận việc gì, hắn ban ngày cũng chưa từng về qua nhà, buổi tối cũng mãi muộn mới trở về. Bọn họ tuy sống chung một cái sân lại tựa như hai người thuê nhà xa lạ, mỗi người có cuộc sống của riêng mình. Lo lắng đề phòng một thời gian, nàng chậm rãi an tâm, hiển nhiên, Triển Chiêu cũng không muốn cùng nàng có gì tiếp xúc. Nàng nghĩ, nếu cứ như vậy bình an vô sự, ngày trôi qua cũng không phải quá khó khăn.
Gạo trong nhà không còn nhiều lắm cần đi mua thêm một ít. Hứa Hướng Dương vừa mở ra tráp liền nặng nề mà thở dài, chỉ còn lại duy nhất một khối bạc vụn, dù nàng đã tiết kiệm hết sức việc ăn mặc, nhưng... Hôm nay nàng đi tú phường (nơi chuyên làm đồ thêu thùa) nhìn xem mình có thể tiếp tục thêu thùa kiếm sống hay không. Trước kia nàng cũng từng đọc qua tiểu thuyết xuyên không, trong truyện có nhắc đến tình tiết tới cửa hàng dệt vải mua vải lẻ làm túi tiền hoặc là một số đồ chơi gì đó, có lẽ nàng cũng có thể noi theo. Nàng không có gì yêu thích, chỉ thích làm chút đồ thủ công bằng vải, chắc là có thể kiếm ít tiền lấp đầy bụng.
Hứa Hướng Dương mang theo khăn tay mà mấy ngày nay thêu được ra cửa, trước đi tú phường. Nơi này gọi là Cẩm Tú phường, bà chủ là một vị mỹ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tên Lý Dao, mọi người đều gọi nàng là Dao chưởng quầy. Hứa Hướng Dương trình bày mục đích đến, đưa Dao chưởng quầy xem sản phẩm thêu của mình. Dao chưởng quầy nhìn nhìn, cười nói:" Hứa cô nương, tay nghề của ngươi không tồi, hoa văn phức tạp, ngụ ý cũng tốt, mười lăm văn ta sẽ thu." Dứt lời liền đếm 15 đồng tiền đưa cho nàng.
Hứa cô nương? Hứa Hướng Dương nghe xong sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới thời cổ đại nữ nhân đã kết hôn sẽ chải đầu phụ nhân. Nàng căn bản không hiểu, dựa vào cảm giác của nguyên chủ tùy tiện chải đầu, nên là mới bị hiểu lầm. Nhưng ngẫm lại, Triển Chiêu nhất định là không muốn sự việc gièm pha ấy bị người khác biết đến, dưới tình huống đó, việc thành hôn chắc là chỉ xử lý qua loa mà thôi. Nàng nhớ rõ Vương tẩu tử cũng xưng hô với nàng là Hứa cô nương, bọn họ cũng chưa từng cho rằng nàng là thê tử của Triển Chiêu. Hứa Hướng Dương không khỏi cười khổ, nói là kết thân không bằng nói kết thù. Không sao cả, nàng không nghĩ làm Triển phu nhân gì đó, như vậy cũng tốt.
Dao chưởng quầy lấy vài hoa văn khác mang ra tới, đều thêu những đóa hoa thanh tú xinh đẹp:" Khăn thêu như này là tám văn, cô nương trước cầm về xem thử."
Hứa Hướng Dương gật đầu, giá tuy rằng so những đồ kia của nàng rẻ một nửa nhưng lại đa dạng mà đơn giản, giảm bớt sức lực. Với lại, nàng là người mới, người ta cũng không yên tâm giao đồ quan trọng cho nàng, chắc chắn muốn nhìn xem có hợp ý hay không đã. Nàng cầm năm miếng vải dệt cùng chỉ thêu, dùng mười văn tiền thế chấp, xong rồi mới rời đi.
Ra khỏi tú phường, Hứa Hướng Dương không khỏi co rúm lại một chút. Đã cuối thu rồi, thời tiết ngày một lạnh hơn, nàng đã tìm kiếm một lượt hòm xiểng cũng không thấy một bộ quần áo mùa đông. Ai, nguyên chủ rốt cuộc sao thế này? Đến cả quần áo mùa đông đều không có, trước kia vượt qua mùa đông thế nào? May mà đa số thời gian nàng ở trong phòng không ra ngoài, trời cũng không phải quá lạnh. Nhưng quần áo mùa đông và chăn bông đều là đồ không thể thiếu, không chừng còn cần than nữa, những thứ này đều cần tiền, nàng cần ngẫm lại biện pháp giải quyết.
Chợ náo nhiệt, rộn ràng nhốn nháo, Hứa Hướng Dương nhìn những điểm tâm trên các sạp mà nuốt nước miếng. Sau khi xuyên đến đây nàng vẫn luôn ăn đồ nhạt nhẽo, đầu tiên là uống vài ngày thuốc, miệng phát đắng. Dừng thuốc xong, bởi vì kinh tế túng quẫn chỉ có thể suốt ngày uống cháo, cảm giác đi đường đều lơ lửng không sức. Nhìn sạp vằn thắn nhìn đến mê người, nước canh trong suốt bên trong là vằn thắn trắng trẻo mập mạp, nàng khẽ cắn môi gọi một bát. Tăng thu giảm chi, hiện tại nàng muốn tiết kiệm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, không đáng khiến cho thân xác tiều tụy suy sụp.
Có lẽ là thật lâu rồi chưa ăn thịt, Hứa Hướng Dương cảm thấy vằn thắn đặc biệt thơm ngon. Nghe những hét to rao hàng trong chợ, nàng thế nhưng sinh ra một loại ảo giác năm tháng thật thanh bình. Bỗng nhiên, nghe được chủ quán nhiệt tình chào hỏi:" Triển đại nhân, ngài có muốn một bát vằn thắn hay không?"
Hứa Hướng Dương tức khắc cả người cứng đờ, tay cầm thìa có chút phát run, không tự giác rụt lui thân mình, cực lực thu hồi cảm giác tồn tại. Vị trí của nàng ở trong góc, ngồi cùng bàn còn có một vị khách khác, Triển Chiêu hẳn sẽ không lưu ý đến nàng. Triển Chiêu đưa lưng về phía nàng khách khí hàn huyên với chủ quán:"Triển mỗ còn phải tuần phố, ngày khác lại đến."
"Ha ha, Triển đại nhân vất vả ."
Tuy rằng trong lòng đối Triển Chiêu có chút sợ sệt, nhưng nàng lại không tự giác mà chú ý đến hắn, dù sao người nam nhân này chính là người duy nhất trên đời cùng nàng có quan hệ. Nàng từng nghĩ tiếp tục hướng hắn muốn hưu thư, sau lại phát hiện chính mình quá mức ngây thơ. Trước không nói thời đại này nữ nhân là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, tu tử tòng tử. Mà nàng còn không có tiền, lại không chỗ mưu sinh, chỉ vậy thôi cũng đủ để nàng chết mấy lần rồi, cho dù muốn hưu thư cũng phải chờ bản thân có thể tự lực cánh sinh hãn nói sau.
Triển Chiêu hàn huyên vài câu với chủ quán liền rời đi, Hứa Hướng Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi, trên lưng thậm chí thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt đuổi theo bóng dáng của hắn, đột nhiên, hắn quay đầu lại hướng nàng bên này nhìn, ánh mắt dường như tìm kiếm gì đó. Hứa Hướng Dương vội vàng cúi đầu, hắn phát hiện nàng? Trái tim hoảng loạn nhảy lên, chỉ sợ bị người bên cạnh nghe thấy tiếng trái tim đập từng hồi bang bang . Hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, có cái gì phải trốn? Nàng chẳng nhẽ không thể ra ngoài ăn một bát vằn thắn?
Lại nhìn về phía hắn, thấy hắn cùng một cô nương đang nói chuyện. Hắn đưa lưng về phía nàng, nàng không thể nhìn đến vẻ mặt của hắn, nhưng trên mặt cô nương kia mỉm cười, dường như trò chuyện rất vui vẻ. Bỗng nhiên, cô nương kia nhìn về phía nàng, biểu tình cứng lại, cười hướng nàng gật đầu. Hứa Hướng Dương nhận ra nàng ta cười thực miễn cưỡng, sau khi cười xong ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, trong đó bao hàm quá nhiều thứ, nàng chột dạ chuyển mắt, không dám đi giải đọc.
Triển Chiêu theo ánh mắt cô nương kia trông lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Hứa Hướng Dương, hoang mang trong ánh mắt bỗng chốc hóa thành lạnh như băng cùng chán ghét, hắn chỉ liếc nhìn thoáng qua một cái liền thu hồi, quay đầu đi. Hứa Hướng Dương ngẩn ra, trong lòng một mảnh thê lương, vằn thắn cũng trở nên vô vị. Bất kì ai cũng không mong muốn chính mình bị người khác ghét bỏ đến mức như vậy, huống chi người kia còn là phu quân của mình. Khẽ cắn môi, nàng tiếp tục ăn vằn thắn. Hắn không hi vọng thấy nàng, nàng cũng không thể lại muốn da mặt dày ăn vạ, phải nhanh một chút tự lập, thoát ly vũng bùn này!
Nàng cho rằng trận gặp mặt vô tình này cứ như vậy kết thúc một cách xấu hổ, không nghĩ cô nương kia lại ngồi xuống đối diện nàng. Nàng ngạc nhiên, vị khách cùng bàn vừa vặn ăn xong rời đi, chiếc bàn vuông nhỏ thoáng chốc trở thành chiến trường giằng co, khiến nàng hoảng sợ muốn chạy trốn. Nàng không biết cô nương trước mặt là ai, nhưng hiển nhiên không có khả năng là khuê mật của nguyên chủ. Triển Chiêu đứng ở tại chỗ không có đi tới gần, hắn cau mày gọi một tiếng Nguyệt Hoa, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ cùng áy náy.
Một tiếng Nguyệt Hoa nói lên hết thảy, Đinh Nguyệt Hoa! Nàng là Đinh Nguyệt Hoa! Vị hôn thê của Triển Chiêu! Trong sự việc bò giường của nguyên chủ là người bị hại lớn nhất! Hứa Hướng Dương gần như ngồi không nổi nữa, nàng cho rằng mỗi ngày ở Khai Phong phủ đối mặt mọi người châm chọc khıêυ khí©h, yên lặng thừa nhận Triển Chiêu lạnh lùng đã muốn dày vò. Hiện tại mới biết được như thế đã khó khăn gì. Giờ khắc này đối mặt Đinh Nguyệt Hoa, nàng không có lấy một chỗ dung thân, xấu hổ vô cùng, tứ chi lạnh như băng, trong lòng lại giống như bị nướng trên ngọn lửa, giày vò thống khổ.
Rõ ràng không phải lỗi của mình nhưng nàng lại phải gánh vác hậu quả.
Hứa Hướng Dương gắt gao cắn môi, chịu đựng nước mắt khuất nhục, vì sao bắt nàng đến đây đối mặt với tất cả những điều này, nàng căn bản cái gì cũng không biết. Đinh Nguyệt Hoa thấy Hứa Hướng Dương như vậy, trong mắt có giận, có hận, còn có không cam lòng.
Nàng ta còn ủy khuất? Bày ra bộ nhu nhược đáng thương giống như nàng khi dễ nàng ta không bằng. Cưỡng chế trong lòng cáu giận, tận lực làm cho ngữ khí của bản thân bình tĩnh: "Hứa cô nương, biệt lai vô dạng*."
*Biệt lai vô dạng: kiểu như lời chào hỏi sau thời gian dài không gặp, giống như hỏi bạn vẫn khỏe chứ?
Hứa Hướng Dương lại sửng sốt, nàng cho rằng Đinh Nguyệt Hoa sẽ chỉ vào mặt nàng mắng nàng không biết xấu hổ, kết quả chỉ là một câu chào hỏi không liên quan. Đương nhiên, nàng sẽ không thật sự cho rằng Đinh Nguyệt Hoa rộng rãi như vậy, bị người đoạt nam nhân có thể vô bi vô hỉ (không đau buồn không vui vẻ) sao? Chỉ sợ trong lòng hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả *, nhưng sự đã thành, kết cục đã định, con nhà gia giáo có hàm dưỡng sẽ không cho phép nàng thất thố như vậy.
*Thiên đao vạn quả: từng đao từng đao cắt xuống từng miếng thịt trên người tội phạm, hình dung về tội ác nặng nề chết cũng không đền hết tội.
Nếu đổi lại là mình, Hứa Hướng Dương cũng có thể lý giải tâm tình của Đinh Nguyệt Hoa, càng lý giải, càng cảm thấy áy náy. Nữ tử trước mắt đoan trang tú lệ, rực rỡ kiêu ngạo, cùng Triển Chiêu đứng chung một chỗ giống như nhật nguyệt giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, dù là ai cũng phải khen một câu xứng đôi. Nay lại bị chia rẽ, thật sự đáng tiếc. Hứa Hướng Dương trong lòng biết bản thân không thể nào cãi lý, chỉ có thể dùng hành động thực tế bày tỏ thành ý, bình ổn cảm xúc, rũ mắt xuống nhẹ giọng nói:" Đinh cô nương, việc trước kia thực sự xin lỗi..."
"Xin lỗi?" Đinh Nguyệt Hoa giống như nghe được cái gì chê cười, việc mà nàng ta đã làm, một câu xin lỗi liền xong?
Hứa Hướng Dương giương mắt đối diện ánh mắt của nàng, kiên định nói:"Nếu ta nói mình bị bệnh nặng một trận cháy hỏng đầu óc, không thể nhớ chuyện trong quá khứ, chắc là cô nương cũng không tin. Ta có nghe được một ít chuyện trước kia, đối với việc này... Ta nói nhiều cũng không thể bù lại hay vãn hồi cái gì, cô nương muốn tin hay không đều không sao cả, ta chỉ muốn nói, ta sẽ hướng Triển đại nhân lấy hưu thư, mau chóng đem trả hắn lại cho ngươi."
Đinh Nguyệt Hoa khóa chặt mày:"Ngươi coi đây là trò đùa sao? Nói cưới liền cưới, nói hưu liền hưu?" Hứa Hướng Dương làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, nàng từng bực, từng hận, đã khóc, đã từng náo loạn. Nàng ta biết tính cách của Triển Chiêu như thế nào, chắc chắn sẽ không thể thờ ơ trước chuyện đó, thậm chí còn nói đợi sau khi nàng và Triển Chiêu thành thân thì nạp nàng ta làm thϊếp cũng được. Nhưng Triển Chiêu lại cưới Hứa Hướng Dương làm thê tử. Nếu cưới nàng ta làm thê tử, hắn sẽ không bao giờ hưu thê.
Giờ phút này, lời nói của Hứa Hướng Dương khiến sự căm hận trong lòng Đinh Nguyệt Hoa lại dâng lên, nàng ta bỉ ổi bắt Triển Chiêu cưới mình, hiện lại muốn làm trò rời đi. Nàng ta coi Triển Chiêu là gì? Nàng ta đã muốn tìm cái chết thì sao không dứt khoát chết đi? Vì cái gì còn giữ lại một hơi gọi người đến cứu trở về? Nàng ta chết, Triển Chiêu sẽ không bao giờ phải đeo cái gánh nặng này lên trên lưng nữa!
Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Đinh cô nương, trước kia ta bị ma quỷ ám ảnh, nay đã nhìn rõ. Không phải của ta, bất chấp giữ cũng giữ không được." Dứt lời đứng dậy rời đi.
Ở trên đường trở về, nàng suy nghĩ rất nhiều, có một số việc nàng tự tính toán trong lòng cũng vô dụng, bất luận hưu thê hay hòa ly đều cần Triển Chiêu gật đầu đồng ý. Có lẽ nàng nên cùng hắn nói chuyện, bọn họ cứ cứng rắn cột vào một chỗ như vậy thì không bằng tách ra. Nếu hắn lo lắng vừa thành thân liền không thể hòa ly thì có thể đợi qua một thời gian cũng được. Chuyện giữa hắn cùng Đinh Nguyệt Hoa sau đó như thế nào, đến lúc đó hòa ly, nàng sẽ đi thật xa, không đặt chân đến Biện Kinh dù chỉ nửa bước.
Như vậy cũng coi như có được một cái kết cục tốt đẹp.