Quan Húc hơi né tránh không nhìn tới nàng:" Bảo Nhi không thấy ngươi, có chút nháo ầm ĩ nên ta mang nó ra ngoài đi dạo." Nghĩ nghĩ nói:" Đinh cô nương, tuy ta chỉ là người ngoài, về đạo lí, không nên phán xét chuyện của ngươi, ta cũng không rõ ràng nguyên do trong đó. Chỉ là, ngày ấy ta nghe Triển huynh đệ nói hắn và Hứa cô nương là phu thê, một khi đã như vậy, ngươi vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn."
Sắc mặt ủy khuất lập tức biến mất, Đinh Nguyệt Hoa tức giận nói:" Nhìn xem nhìn xem! Các ngươi luôn nói ta không biết giữ ý tứ! Tại sao không trách Hứa Hướng Dương đã làm ra cái chuyện xấu xa như vậy! Đoạt vị hôn phu của ta, diễn vai kẻ đáng thương mấy ngày liền giành được sự đồng tình từ mọi người, hiện tại ai cũng tới khuyên ta phải buông xuống, giống như người sai là ta chứ không phải nàng! Đây là cái đạo lí gì chứ? Chẳng nhẽ ta giống người như vậy sao? Bản thân ta đã phạm vào lỗi lầm gì?"
Quan Húc bị nàng quát sửng sốt, không nghĩ tới người như Hứa cô nương lại làm ra cái chuyện đoạt vị hôn phu người ta, quả thực không thể tưởng tượng được. Kinh ngạc một hồi không nói nên lời, Bảo Nhi bị bộ dáng tức giận của Đinh Nguyệt Hoa dọa sợ mếu máo, Quan Húc vội vàng dỗ. Có chút do dự, nói:" Hứa cô nương nhìn không giống loại người như vậy cho lắm, sự tình trong đó có hiểu lầm gì chăng?"
"Không giống? Ngươi mới biết nàng ta được mấy ngày? Ngươi làm sao biết nàng không phải loại người như vậy? Lúc trước Triển đại ca thấy nàng đáng thương cứu trở về cũng không ngờ được nàng sẽ là loại người như thế!" Nếu đã nói ra rồi, Đinh Nguyệt Hoa cũng chẳng còn cố kị gì nữa, đem hết sự tình từ đầu đến cuối kể cho Quan Húc. Dứt lời, yên lặng hồi lâu, nàng thật sâu thở dài:" Ai, nếu đã buông được, làm sao ta phải như thế này? Ta chính là không thể quên, cũng không buông tay được..."
Quan Húc rốt cục hiểu vì sao quan hệ giữa bọn họ lại không được tự nhiên, đối với ủy khuất của Đinh Nguyệt Hoa, hắn không biết nói an ủi ra sao, chỉ có thể khuyên chút một chút:" Triển huynh đệ cũng là muốn tốt cho ngươi, chớ nên trách hắn."
Đinh Nguyệt Hoa im lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm mũi chân. Vì tốt cho nàng, dùng phương thức tàn nhẫn như vậy là muốn tốt cho nàng... Nàng chấp nhận không cần hắn tốt với mình như vậy! Đứng trong chốc lát, Bảo Nhi có chút buồn chán, ồn ào muốn đi nơi khác.
Quan Húc nói:"Vào đi thôi." Đinh Nguyệt Hoa không lên tiếng lắc đầu, đi vào làm cái gì? Để khiến bản thân chướng mắt sao?
"Ngươi cảm thấy bị cả thế giới quay lưng lại, muốn đòi công đạo, nhưng lên trời xuống đất không ai đồng tình. Ngươi nghĩ như vậy không có sai, mà quả thật bản thân ngươi đã phải chịu tổn thương lớn. Nhưng, cảm giác ủy khuất và khổ sở chính là như vậy, không có chỗ kể rõ, mặc dù có nói, cũng chỉ phí công vô ích. Ngươi chỉ thấy được chính mình khốn khổ không chịu nổi, nhưng ngươi có từng nghĩ đến Triển huynh đệ? Buồn khổ của hắn thì nên giải quyết như thế nào?"
Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu, Quan Húc ôn hòa cười:"Ta phải trải qua thời gian mười năm mới hiểu được một cái đạo lí, con người, đều phải sống cho hiện tại. Việc đã đến nước này, nếu ngươi và Triển đại nhân không còn duyên phận kết làm phu thê, tội gì phải cưỡng cầu, không bằng lui từng bước, ở xa xa nhìn hắn, bảo vệ hắn, so với biện pháp cứng rắn ép buộc sẽ tốt hơn nhiều." Nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hắn lại nói:" Có một số việc không phải người khác khuyên thì có thể thông suốt, chính mình trải qua mới hiểu, ngươi cũng không sai, ai cũng không có quyền trách cứ ngươi nửa phần. Ta chỉ là nghĩ, ngươi cũng không dễ dàng gì, có thể đối xử với Hứa cô nương khách khí như vậy, trong lòng Triển huynh đệ nhất định rất cảm kích."
"Quan đại ca......" Đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy. Những người khác không phải mắng Triển Chiêu là đồ tồi thì cũng là khuyên nàng buông tay, người nhà lại càng không thể nguôi giận, còn muốn tìm cho nàng một mối hôn nhân thật tốt. Chỉ có Quan Húc nghĩ đến cảm xúc của nàng, khiến nàng có thể thổ lộ hết tiếng lòng.
Quan Húc không nói thêm gì nữa, quay sang nói với Bảo Nhi:" Bảo Nhi đói bụng rồi sao? Quan thúc mang ngươi đi ăn cơm thôi!"
Đinh Nguyệt Hoa đi theo phía sau Quan Húc trở về, hiển nhiên là vừa mới khóc qua, nhưng vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều. Ai cũng không hỏi rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ yên lặng ăn điểm tâm. Vẫn là Quan Húc đánh vỡ không khí nặng nề:" Chạng vạng hôm nay là đến Khai Phong, nghĩ lại mười ngày đồng hành cùng nhau, thật sự có chút luyến tiếc."
Triển Chiêu nói:" Quan đại ca tính đặt chân ở nơi nào?"
" Cửa hàng rèn ở phố Trương Hoài."
Triệu Hổ nói:" Ta biết phố Trương Hoài, chờ ngươi dàn xếp tốt sẽ cùng nhau đi uống rượu một bữa."
Nói chuyện vài ba câu, không khí xấu hổ cứ như vậy tiêu tán. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa cảm kích, Quan đại ca đã thay nàng giải vây.
Thời điểm chạng vạng liền đến Khai Phong, Quan Húc nói lời từ biệt với mọi người, trước khi đi còn lưu luyến không rời ôm Bảo Nhi thêm một cái mới rời khỏi. Đinh Nguyệt Hoa tạm thời ở trong Khai Phong phủ chăm sóc cho Bảo Nhi, nàng nói muốn ở cạnh Bảo Nhi chờ đến khi nó được nhận nuôi mới an tâm rời đi được. Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương trở lại tiểu viện không bao lâu, Vương tẩu tử liền cầm theo hộp thức ăn đến.
Rời nhà hai tháng, trong phòng có chút bụi bặm, hai người vội vàng thu thập đơn giản tính nấu cơm thì vừa vặn Vương tẩu tử tới. Chân Hứa Hướng Dương đã tốt rồi nhưng đi lại còn chưa lưu loát, bước đi vẫn cần cẩn thận. Mắt Vương tẩu tử tinh, lập tức hỏi:" Chân của ngươi làm sao vậy?"
"Không cẩn thận bị trật, đã không còn đáng ngại nữa."
Vương tẩu tử nhìn về phía Triển Chiêu một cái, nói:" Hai người đi một chuyến nhất định không thiếu chuyện, sáng ngày mai ngươi nghỉ ngơi tốt rồi kể cho ta nghe một chút, cũng bồi dưỡng cho ta thêm ít kiến thức. Hôm nay đi cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, ăn cơm trước đã. Đúng rồi, ta đã chuyển mấy con gà sang bên nhà, ngày mai đưa trở về cho ngươi."
"Đa tạ tẩu tử, hiện tại quả thật chỗ ta có hơi bừa bộn chút."
"Đa tạ cái gì, nhấc tay chi lao thôi. Ôi chao, nghe nói còn có một đứa nhỏ cùng trở về?" Nàng nghe nói chuyến này Đinh Nguyệt Hoa cũng đi cùng, nhất định là rất náo nhiệt đi. Tuy nói hiện tại nàng đã tiếp nhận Hứa Hướng Dương, nhưng Đinh Nguyệt Hoa cũng là người quen biết, nàng đối xử ai cũng như nhau, nhưng chắc là Triển đại nhân lại bị đẩy vào thế khó xử rồi.
Triển Chiêu nói:" Mọi người tính toán tìm một gia đình tốt để nhận nuôi, tẩu tử cũng giúp đỡ lưu ý một phen." Vương tẩu tử đáp lời, cũng không ở lại lâu, cáo từ rồi rời đi. Đợi nàng đi rồi, Triển Chiêu nói:" Chuyện thu dưỡng Bảo Nhi nên từ bỏ thôi, Quan đại ca là người tin cậy, Bảo Nhi nhận hắn làm cha chắc chắn sẽ không phải chịu ủy khuất. Mấy ngày nữa mời hắn đến ăn bữa cơm, thuận tiện nói với hắn về vấn đề này, ta cũng nói với đại nhân nữa, việc này chắc sẽ thành."
Hứa Hướng Dương gật đầu, trong lòng biết hắn và Đinh Nguyệt Hoa nhất định đã cãi cọ gì đó, nghĩ muốn khuyên một chút lại không biết mở lời như thế nào, nàng căn bản không có tư cách đi khuyên giải an ủi người ta. Suy nghĩ cẩn thận mới nói:" Trong lòng Đinh cô nương cũng chịu nhiều khổ sở, ngài, ngài..." Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy ánh mắt hắn sắc bén liếc qua, nàng hoảng hốt, ngậm miệng lại. Cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói:" Thực xin lỗi... Là ta quá phận."
Triển Chiêu hoắc mắt đứng dậy, lãnh đạm nói:"Đi một ngày đường rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Hứa Hướng Dương thở dài một tiếng, chua xót cười cười, đúng là tự rước lấy mất mặt. Người ta nhớ nhung nhau, làm sao đến phiên "kẻ đầu xỏ" là nàng tới khuyên giải? Nàng nói cái gì sai cái ấy, làm cái gì sai cái đó, vẫn nên an phận thủ thường làm tròn chức vụ người vô hình của mình thì hơn.
Trở lại Khai Phong phủ, mọi thứ tựa hồ lại trở về ban đầu. Triển Chiêu giống như trước, đi sớm về muộn, Hứa Hướng Dương vội vã sửa sang lại mấy việc trong nhà, mất hai ngày mới quét tước sạch sẽ từ trong ra ngoài, lại đưa tặng một số đồ nho nhỏ mua trên đường cho mấy người quen biết. Cuối cùng đến chỗ Vương tẩu tử mang mấy con gà trở về.
Vương tẩu tử giúp mang chuồng gà về, nàng băm ít rau cho gà ăn xong mới ngồi xuống nói chuyện phiếm với Hứa Hướng Dương:" Hôm qua ta mới nhìn thấy đứa nhỏ kia, bộ dạng rất đáng yêu, chỉ hơi gầy yếu chút."
Hứa Hướng Dương kể đơn giản về thân thế cứ Bảo Nhi cho Vương tẩu tử nghe. Vương tẩu tử thổn thức một hồi, nghĩ nghĩ, cau mày khó xử nói:" Gia đình nguyện ý nhận nuôi bé gái cũng không nhiều."
"Ân, ta đã sớm thương lượng với Triển đại nhân, nếu không ai nguyện ý, ta sẽ nhận nuôi nó." Hứa Hướng Dương cười cười, kể chuyện Quan Húc đã cứu mình ra sau, lại nhắc đến việc hắn muốn thu dưỡng Bảo Nhi:" Quan đại ca có thể thu dưỡng Bảo Nhi, mọi chuyện coi như đều tốt đẹp." Nói xong, đột nhiên nhớ tới Đinh Nguyệt Hoa:" Tẩu tử, chuyện thu dưỡng Bảo Nhi là ta và Triển đại nhân lén thương lượng, người khác đều không hay biết, nay sự tình không thành, cũng không tiện truyền ra ngoài, tẩu tử nghe một chút liền quên đi."
Vương tẩu tử là người hiểu biết, nhìn Đinh Nguyệt Hoa thích Bảo Nhi như vậy liền rõ ràng băn khoăn của nàng. Cười nói:" Ngươi nói Quan Húc kia đau Bảo Nhi như vậy, Bảo Nhi trở thành khuê nữ của hắn nhất định hạnh phúc. Ngươi và Triển đại nhân còn trẻ, không cần lo không có đứa nhỏ? Chuyện này không sớm thì muộn! Ta nói a, con cái thì ruột thịt vẫn tốt hơn." Dứt lời ánh mắt lóe lóe:" Nghe nói một chuyến này Triển đại nhân chiếu cố ngươi rất nhiều?"
Hứa Hướng Dương cười đến chua xót, chiếu cố thì thật sự là có, nhưng lại khiến Đinh Nguyệt Hoa khó chịu. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa không thoải mái, thì làm sao Triển Chiêu vui vẻ cho được?:" Triển đại nhân có ý tốt, thấy chân của ta bị thương mới để ý chiếu cố. Kì thật không chỉ có hắn, mọi người đều rất quan tâm ta, ngay cả Đinh cô nương cũng ra tay giúp đỡ."
Vương tẩu tử có cái gì không rõ, hiện tại Hứa Hướng Dương không tranh không giành, nhát gan cẩn thận. Triển đại nhân và Đinh cô nương xuất hiện cùng nhau, chỉ sợ nàng không biết phải trốn tránh đi nơi nào. Hôm qua Vương tẩu tử đi thăm Bảo Nhi, Đinh cô nương đang ôm Bảo Nhi nói chuyện với Triển Chiêu, mặc dù đề tài đều về đứa nhỏ, nhưng có bao nhiêu phần không phải dùng đứa nhỏ làm cái cớ. Triển đại nhân đã thành thân, nói về lí, Đinh cô nương không nên cứ xuất hiện trước mặt Triển đại nhân như vậy, tình huống giữa bọn họ lại đặc thù, người bên ngoài cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Nhưng kể cả Đinh cô nương lấy đứa nhỏ làm cái cớ thì thế nào? Có ai cam tâm tình nguyện cứ thế bỏ xuống chuyện này đâu?
Ai, lại nhìn Hứa cô nương, vâng vâng dạ dạ, một mình ở trong tiểu viện, yên lặng hoàn thành bổn phận của mình. Cứ như nàng, chỉ sợ đợi đến đầu tóc bạc phơ thì cuộc sống cũng không tiến triển được bao nhiêu. Vỗ vỗ lên tay nàng, nói:" Ngày còn dài, đều nói lâu ngày gặp người có tâm, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, cái gì là của ngươi thì vẫn sẽ là của ngươi."
Hứa Hướng Dương gật đầu:"Ta biết, Triển đại nhân có thể đối đãi với ta như thế này đã là tốt lắm rồi." Lời này là thật lòng, Triển Chiêu chưa từng để nàng chịu thua thiệt cái gì, có thể làm đến mức độ ấy đã là không dễ dàng, nàng không hề oán hận tí nào.
Tính tình Vương tẩu tử sang sảng, lại cười trở lại:" Tuy nói là tuận theo tự nhiên nhưng cũng không nên quá bị động, có một số việc ngươi nên tính toán chút. Nữ nhân a, cả đời đều phải dựa vào nam nhân. Triển đại nhân nhất định không bạc đãi ngươi, nhưng chưa chắc sẽ yêu. Vẫn cần phải có đứa nhỏ, ngày trôi qua mới có thêm hi vọng." Ý tứ là nam nhân không đáng tin cậy, con là do chính mình sinh ra, chắc chắn không mất đi đâu được. Tình cảnh hiện nay của nàng, cho dù Triển Chiêu không khắt khe, cũng không chắc sẽ tiếp nhận nàng. Hắn đi sớm về muộn, lại thường xuyên ra ngoài tra án, mười ngày nửa tháng vắng nhà, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, chẳng nhẽ cứ thế vây mình ở cái tiểu viện này cả đời?
Hứa Hướng Dương khẽ lắc đầu, hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng thì sao dám hi vọng xa vời có được một đứa nhỏ? Cho dù là Bảo Nhi cũng là nàng mơ ước trong lòng mà thôi. Thanh âm nàng khàn khàn:" Tẩu tử, trăm ngàn lần đừng nói như vậy, ta thế này sao xứng với Triển đại nhân? Có cái chỗ dung thân là may mắn rồi, những cái khác, ta không dám mơ tưởng tới."
Trong lòng Vương tẩu tử thật sự thay nàng khổ sở, một cô nương tốt như vậy, đi sai một bước khiến từng bước sau đều sai. Việc này nàng không tiện xen vào, cũng đã nói đến nước này, ngày tháng sau này là phụ thuộc vào bọn họ. Sự tình rồi sẽ có một ngày được cởi bỏ, không thể gấp được.