Nghỉ ngơi hai ngày ở quán trọ, bọn họ lại tiếp tục lên đường trở về Khai Phong. Chân Hứa Hướng Dương đi đứng không tiện, bước đi khập khiễng, có chút khó khăn. Đinh Nguyệt Hoa thấy nàng như thế, nghĩ muốn qua đỡ một phen, lại đang bận ôm Bao Nhi không thể giúp được. Gặp mấy người Triển Chiêu đi đến, muốn giao Bảo Nhi cho Quan Húc ôm, còn nàng giúp Hứa Hướng Dương xuống lầu. Nhưng Triển Chiêu lại tiến trước một bước, vững vàng đỡ lấy Hứa Hướng Dương, nói:" Cẩn thận chút!"
Có một số việc rất kì diệu, không biết khi nào thì xuất hiện, cũng không rõ làm thế nào mở đầu, cứ như vậy tự nhiên mà nảy sinh. Hứa Hướng Dương có thể cảm nhận được biến hóa giữa mình và Triển Chiêu, nếu như trước bọn họ đều là vướng bận, là tránh né, thì hiện tại lại giống như lơ đãng có thể chạm vào ánh mắt của nhau. Có lẽ tất cả đều là trùng hợp, chỉ bởi vì tâm tư của nàng bất đồng, mới cảm thấy càng thêm khác thường.
Giống như giờ phút này, trong lòng nàng thật sự hoảng loạn, biết rõ cử chỉ của Triển Chiêu chỉ là xuất phát từ thiện ý, không có liên quan đến bất kì điều gì khác. Nàng lại không nhịn được gieo thêm một ít cảm tình vào đáy lòng, nàng biết chính mình chắc là khó tránh khỏi kiếp này rồi. Cái ôm kia của hắn đã hoàn toàn phá dỡ trận tuyến phòng ngự của nàng, mầm non tại tận nơi sâu kín kia giống như đang điên cuồng mà sinh trưởng. Nhưng nàng vẫn luôn thấy không yên, sợ hãi sẽ gây thương tổn đến Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa đã giao Bảo Nhi cho Quan Húc, trong lòng tuy có khác thường nhưng thần sắc vẫn bất động, Triển Chiêu đỡ Hứa Hướng Dương xuống lầu, nàng cũng đi cùng. Xuống tầng dưới, Triển Chiêu liền buông tay, đi cùng Trương Long Triệu Hổ ra ngoài xe. Hứa Hướng Dương âm thầm thở phào, kì thật nàng vẫn có thể đi, chỉ là hơi chậm chạp một chút.
Bởi vì Bảo Nhi nên Đinh Nguyệt Hoa không cưỡi ngựa, cùng Bảo Nhi ngồi lên xe. Có Bảo Nhi ở đây, Hứa Hướng Dương có thể nói với nàng đôi ba câu. Đinh Nguyệt Hoa đem mành cửa xe đẩy ra, cho Bảo Nhi xem cảnh sắc bên ngoài, giống như lầm bầm mói một câu:" Mấy ngày nữa về Khai Phong phủ, không biết ngươi sẽ được gia đình nào mang đi."
Hứa Hướng Dương nghe xong, thản nhiên nói:" Chỉ cần là người trong sạch, đối tốt với Bảo Nhi là được." Không rõ khi Đinh Nguyệt biết chuyện nàng và Triển Chiêu muốn thu dưỡng Bảo Nhi sẽ có cảm nhận như thế nào, kì thật bọn họ nhận nuôi đứa nhỏ, nàng muốn tới thăm càng thêm tiện, coi như là một chuyện tốt đi?
"Các ngươi ở gần, nhớ tới thăm nó nhiều một chút."
Hứa Hướng Dương đáp lời, có lẽ Đinh Nguyệt Hoa cũng giống như nàng, mất tình yêu làm chỗ dựa, sẽ muốn kí thác vào một điều gì khác. Đột nhiên nàng muốn hỏi, nếu thích Bảo Nhi như vậy tại sao không tự mình thu dưỡng? Nhưng nhớ đến Đinh Nguyệt Hoa vẫn là một cô nương chưa xuất giá, vừa mới cùng Triển Chiêu hủy bỏ hôn ước, nếu vô cớ ôm một đứa nhỏ trở về, chỉ sợ lại nổi sóng gió.
Nói chuyện với nhau ngắn ngủi vài câu xong liền không thể tìm được đề tài nào nữa, các nàng có thể ở chung như thế này đã là rất tốt rồi. Trong xe yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau Bảo Nhi mơ màng ngủ đi. Đinh Nguyệt Hoa không biết đang suy nghĩ điều gì, mi gian bị vây bởi vẻ u sầu. Hứa Hướng Dương không tiện hỏi, quay sang hướng khác ngơ ngác ngắm nhìn phong cảnh. Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất trong kiếp này nàng đi xa như thế, đường trở về càng rút ngắn, tâm tình tựa hồ càng phiền muộn.
Đường về nhà căn bản vô cùng buồn tẻ, chủ yếu là ở trên xe. Ở trên xe ngựa lung lay một ngày, đến thời điểm dừng lại Hứa Hướng Dương cảm thấy cả người vẫn còn choáng váng. Vén rèm xe lên, Triển Chiêu đã đứng ở phía trước chờ. Nàng sửng sốt, vội vàng lắc đầu:" Ta có thể tự đi xuống..." Lúc sáng sớm hắn ôm nàng lên xe, cái hình ảnh kia... Triển Chiêu không đợi nàng nói hết câu liền vòng tay qua eo ôm nàng xuống dưới.
Chân chạm xuống đất, Triển Chiêu liền rời đi. Nàng chỉ có thể thấp giọng nói cảm tạ, cúi đầu không dám nhìn Triển Chiêu, cũng không dám nhìn Đinh Nguyệt Hoa phía sau. Quan Húc nhìn nhìn, cười:" Triển huynh đệ, da mặt Hứa cô nương mỏng, ngươi đừng làm nàng sợ." Lời nói khiến Hứa Hướng Dương đỏ mặt, hắn thấy thì ha ha cười, rồi đi đến chỗ Đinh Nguyệt Hoa, nói:" Đinh cô nương, ta ôm giúp Bảo Nhi một lúc đi, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút."
Đinh Nguyệt Hoa quả thật có chút mệt, đem Bảo Nhi đưa cho hắn:"Làm phiền Quan đại ca ."
" Đinh cô nương sao lại khách khí như vậy? Ta chính là thích đứa nhỏ a, Bảo Nhi với ta cũng rất hợp ý! Có phải không a, Bảo Nhi? Ai u, đừng, đừng túm râu!" Quan Húc vội vàng gỡ tay Bảo Nhi khỏi râu, hít sâu:" Cái đứa nhỏ này, còn muốn giật râu của Quan thúc thành cái gì nữa hả? Ta phải nuôi một thời gian lâu mới được như thế này, không được nghịch ngợm nghe chưa!"
Mọi người bị Quan Húc chọc cười, Đinh Nguyệt Hoa lại chỉ miễn cưỡng cong khóe môi, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Triển Chiêu. Triển Chiêu cùng Hứa Hướng Dương đang ghé vào một chỗ nói gì đó, Hứa Hướng Dương tựa hồ có chút khó xử, sắc mặt Triển Chiêu lại dịu dàng hòa nhã. Đinh Nguyệt Hoa mím môi, tiến lên đỡ Hứa Hướng Dương, bản thân chiếu cố nàng còn tốt hơn để Triển đại ca chiếu cố.
Quan Húc mải đùa với Bảo Nhi không nhận ra điều gì, ngẩng đầu thấy trên mặt Trương Long Triệu Lộ lộ ra vẻ bất đắc dĩ mới quay đầu lại. Trong lòng mờ mịt, sau đó lập tức tự cười cười, ôm Bảo Nhi đi vào quán trọ. Công Tôn tiên sinh thấp giọng nói với Bao đại nhân:" Quan hệ giữa Hứa cô nương và Triển hộ vệ cuối cùng cũng dịu đi, nàng coi như là trong cái rủi có cái may. Chính là trong lòng Đinh cô nương chắc sẽ khó chịu."
Bao đại nhân lắc đầu:"Triển hộ vệ cùng Hứa cô nương đã thành phu thê, như thế nào thì Đinh cô nương cũng nên kiêng kị, nếu không để ý, chỉ sợ cuối cùng lại nhận lấy xấu hổ, chi bằng cứ như vậy mà rút lui." Triển hộ vệ là người biết nặng nhẹ, đối với thê tử hắn sẽ có tôn trọng cùng duy hộ, về những cái khác, nếu cứ miễn cưỡng, đó là khó xử hắn. Tình hình hiện tại đã coi như tốt lắm rồi.
Triệu Hổ có vẻ khó xử, Đinh cô nương là một cô nương tốt. Hiện tại Hứa cô nương xem ra cũng không tồi, nhưng là:" Các nàng đều có cái tốt của riêng mình, đặt chung một chỗ, đến ta còn thấy khó xử, Triển đại nhân chắc càng gian nan hơn."
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thở dài, sự tình này tự nhiên là ngượng ngùng, nhưng tóm lại vẫn phải đối mặt. Nếu không nhẫn tâm với Đinh cô nương, đó chính là hại nàng! Trương Long so với Triệu Hộ thấu đáo hơn:" Ta thấy Hứa cô nương luôn không tránh thì lại né. Nếu Triển đại nhân khó xử, vậy cũng vì Đinh cô nương, nàng không nên đi theo. Ta nói, chuyện đã như vậy, níu kéo cũng không có nghĩa lí gì, chi bằng cứ thản nhiên chấp nhận. Hứa cô nương đã quên mất chuyện trước kia, còn có thể truy cứu cái gì được nữa?"
Triệu Hổ nói:"Không phải truy cứu, chính là việc này...... Ai, ta cũng không biết phải nói thế nào."
Công Tôn tiên sinh cười nói:"Quan đại hiệp nói rất đúng, sống là cho hiện tại, ngày sau nhìn lại sẽ hiểu ra đạo lí này."
Bao đại nhân gật đầu:" Lời của tiên sinh nói phải. Việc trước kia đã qua, lại lưu luyến nhớ thương cũng không giải quyết được gì, tương lai ra sao mới quan trọng."
Trương Long Triệu Hổ đều tán đồng. Triệu Hổ cười:" Nếu nói về cuộc sống sau này, ta cảm thấy Hứa cô nương thật đúng là tri kỉ." Trương Long cũng trêu ghẹo theo:" Phải rồi, nhìn cái cái áo kép lông thỏ kia là hiểu."
Lại nói đến áo kép lông thỏ, Bao đại nhân cảm thấy, khi nào trở về phải bắt Triển Chiêu lấy ra xem, rốt cuộc là kiện áo kép như thế nào mới được người khác tán dương như vậy.
Hứa Hướng Dương có thể cảm nhận được hờn giận từ phía Đinh Nguyệt Hoa, cả người cứng ngắc bị nàng nâng đi, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nàng không tiện trực tiếp nói với Triển Chiêu không cần quá mức chiếu cố bản thân, sẽ làm Đinh Nguyệt Hoa mất hứng. Nhưng Đinh Nguyệt Hoa vốn là từ cấm kị giữa bọn họ, cứ nghĩ tới tình hình hiện tại lại làm tinh thần nàng không sao dậy nổi, thật là muốn tránh cũng không kịp. Cẩn thận liếc nhìn Đinh Nguyệt Hoa một cái, thấp giọng nói:" Đinh cô nương, thực xin lỗi, khiến ngươi thêm phiền toái."
Đinh Nguyệt Hoa cứng nhắc nói:" Không sao, ai cũng không hi vọng gặp phải loại sự tình này." Hứa Hướng Dương không nói thêm, chỉ có thể cố gắng hết sức bước nhanh hơn, kiểu ở chung như thế này khiến người ta gượng gạo vô cùng. Nàng không thoải mái, Đinh Nguyệt Hoa cũng vậy.
Vào quán trọ, Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy Triển Chiêu đang sắp xếp đồ đạc liền tiến đến hỗ trợ. Quan Húc ôm Bảo Nhi đi ra phía sau quán trọ, xem một vòng rồi trở lại, ngồi xuống bên cạnh Hứa Hướng Dương. Hứa Hướng Dương gặp Bảo Nhi đến, khuôn mặt rốt cục lộ ra chút tươi cười. Quan Húc hẳn là một người cha tốt, rất biết cách dỗ đứa nhỏ, Hứa Hướng Dương vẫn luôn cảm thán sự kiên nhẫn của hắn.
Nhiều ngày nay Quan Húc đều đồng hành cùng mấy người Bao đại nhân, vẫn chưa hỏi nhiều về chuyện của bọn họ, chỉ thường thường ôm Bảo Nhi dỗ dành các kiểu. Hiện tại chỉ có hai người là hắn và Hứa Hướng Dương, mới hỏi:" Hứa cô nương, có lẽ hơi đường đột chút, bất quá ta muốn hỏi một chuyện, Bảo Nhi là con nhà ai?" Bảo Nhi hiển nhiên không phải đứa nhỏ của Triển Chiêu và nàng.
Hứa Hướng Dương sờ sờ đầu Bảo Nhi:"Nó là đứa bé mồ côi chúng ta cứu ở trên đường."
"Vậy sau này thì sao..."
"Trở lại Biện Kinh sẽ thay Bảo Nhi tìm một hộ gia đình trong sạch, hi vọng nó có thể bình an trưởng thành." Chuyện thu dưỡng Bảo Nhi không nên tiết lộ ra, nhất là hiện tại, Đinh Nguyệt Hoa chắc là vì Triển Chiêu chiếu cố nàng nên trong lòng khó chịu, lại nói ra muốn thu dưỡng Bảo Nhi, chỉ sợ Đinh Nguyệt Hoa càng thêm tức giận.
Quan Húc hiểu rõ gật gật đầu, cười với Bảo Nhi:" Nha đầu nhà ngươi chính là có phúc khí a, nhiều người thay ngươi quan tâm như vậy, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tốt."
Hứa Hướng Dương cười:"Quan đại ca suy nghĩ luôn thoáng."
" Chỉ là trải qua nhiều chuyện hơn, tầm mắt cũng được mở rộng hơn." Nghĩ nghĩ, hắn nói:" Hứa cô nương, thê tử và nữ nhi của ta đều đã qua đời, mấy năm nay ta vẫn ở một mình. Nay gặp được Bảo Nhi, cảm thấy rất hợp ý, nếu là có thể, ta muốn thu dưỡng nó."
Hứa Hướng Dương kinh ngạc, hắn? Thu dưỡng Bảo Nhi? Thấy biểu tình của nàng lúc này, Quan Húc lại nói:" Tuy ta là một kẻ quê mùa, nhưng cũng đã từng làm cha, trước đây việc thay tã của khuê nữ đều là một tay ta làm. Bất quá, Bảo Nhi vẫn còn hơi nhỏ, nhưng không sao, ta có thể mượn một bảo mẫu, nhất định sẽ không khiến nó chịu ủy khuất."
"Quan đại ca, ta tất nhiên là tin ngươi. Chẳng qua việc này ta không thể tự mình làm chủ, đợi khi nào trở về Biện Kinh, chuyện sẽ do lão gia quyết định."
Quan Húc nhếch miệng cười:"Vậy được, đợi tới Biện Kinh ta sẽ chuẩn bị thật tốt để đăng môn bái phỏng (tới cửa hỏi thăm)"
Trên người Hứa Hướng Dương đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, may mà hắn không có hỏi địa chỉ của bọn họ ở đâu, nếu có hỏi, nàng thật sự không biết phải trả lời như thế nào. Cũng may mấy người Bao đại nhân đã vào quán trọ, lời này nói ra cũng chỉ để đó thôi.
Bởi vì Quan Húc nói muốn thu dưỡng Bảo Nhi, Hứa Hướng Dương không khỏi chú ý đến thái độ của hắn đối với Bảo Nhi. Nói thật, Quan Húc đối xử với Bảo Nhi rất tốt, nàng thầm nghĩ, Quan Húc mất thê tử, nữ nhi, vì để bù lại khuyết thiếu trong lòng, hắn nhất định coi Bảo Nhi như trân bảo nâng trong lòng bàn tay. Hắn có khả năng nuôi sống gia đình, Bảo Nhi nhận hắn làm cha nhất định sẽ không chịu khổ, so với đi theo nàng và Triển Chiêu cũng không kém.
Nếu hắn thu dưỡng Bảo Nhi, nàng đến thăm Bảo Nhi cũng tiện, còn có thể làm giảm bớt hiểu lầm giữa nàng và Đinh Nguyệt Hoa. Tuy nàng là xuất phát từ một phen hảo ý muốn nhận nuôi Bảo Nhi, chỉ sợ trong lòng Đinh Nguyệt Hoa cũng không nghĩ như vậy. Nếu Quan Húc muốn nhận nuôi, việc này liền dễ dàng giải quyết.
Tất cả đều là nàng tự cân nhắc trong lòng, vẫn phải thương lượng với Triển Chiêu xem sao. Vụиɠ ŧяộʍ liếc về phía Triển Chiêu, hắn đang nghe Công Tôn tiên sinh nói chuyện, nàng vội vàng nhìn sang hướng khác không dám xem nhiều, nhưng vẫn vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn. Nàng hoảng hốt, phát hiện khóe miệng hắn dường như hơi vểnh lên, sau đó nàng lập tức buông mí mắt xuống.
Khó có ngôn từ nào có thể miêu tả thứ cảm xúc đang nhảy lên trong nàng lúc này, niềm sung sướиɠ từ đáy lòng trào dâng lên, nàng vội vàng cúi thấp đầu, áp chế ý cười trong mắt, loại tư vị này thật sự là... làm lòng người như có con nai đang chạy loạn. Bỗng nhiên, Hứa Hướng Dương cảm nhận được một tầm mắt khác dừng ở trên người nàng, nhớ tới Đinh Nguyệt Hoa còn ở đây, nàng không khỏi lạnh tâm. Một chút tư vị phấn khích thoáng chốc tiêu tan, không thể tìm lại được nữa.
Những thứ hiện tại, sớm hay muộn đều sẽ phải trả lại.