Việc này không thể chậm trễ, Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ vội vàng ra ngoài tìm người. Bọn họ đi cũng không xa, Triển Chiêu nghĩ hẳn là nàng còn ở quanh vùng gần quán trọ. Nàng luôn luôn cẩn thận, nếu không gặp nạn gì chắc chắn sẽ trở về quán trọ trước. Mấy người tách nhau ra, lại có bộ khoái tuần phố hỗ trợ, nhân thủ cũng tính kha khá.
Triển Chiêu bước nhanh xuyên qua mấy đường đi thông đến quán trọ, trong lòng ẩn ẩn lo lắng, nàng mảnh mai yếu đuối như vậy, nếu thực sự gặp nguy hiểm, căn bản không có sức chống cự. Khựng người lại, thân hình xoay tròn, phi thân lên nóc nhà, tầm nhìn nhất thời trống trải. Trong lòng hắn đã tính đến tình huống xấu nhất, nếu nàng gặp nạn, vậy sẽ ở nơi nào?
Đội ngũ Du thần chậm rãi đi về hướng nam, gần như toàn bộ dân chúng đều đi theo đội ngũ phía trước. Giờ phút này đội ngũ Du thần hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ có những nơi đã đi qua là lạnh lẽo, tiêu điều, Triển Chiêu nhìn một lượt, xác định địa phương tìm kiếm thu nhỏ lại từ ngã tư xảy ra sự cố đến quán trọ. Tâm thần hắn có chút không yên, phi người từ nóc nhà xuống, lưu ý những ngõ nhỏ.
Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn theo phương hướng rời khỏi trấn, Hứa Hướng Dương nhất định sẽ trở về quán trọ sao? Nàng đã vài lần đưa ra đề nghị hòa ly đều bị hắn cự tuyệt, nhưng nàng vẫn luôn tìm cách hòa giải để có thể đem hắn trả lại cho Nguyệt Hoa. Mặc dù nhìn nàng ôn nhu yếu đuối nhưng trong xương cốt cũng có một cỗ quật cường, một khi suy nghĩ khác biệt sẽ cố chấp đến đáng sợ! Thoáng chốc, cằm hắn buộc chặt, hung hăng cắn răng! Chẳng lẽ nàng thật sự tính đi không từ giã?
Tâm thần Triển Chiêu rối loạn, không thể phán đoán đến tột cùng Hứa Hướng Dương sẽ làm như thế nào. Là vô tình bị tách ra hay vẫn là gặp nạn, hoặc có thể đã rời đi mà không nói lời từ biệt? Hắn đứng trên nóc nhà, ánh mắt xem xét mọi nơi. Thời gian dần dần trôi đi, hình ảnh dừng ở trong mắt hắn không có cái nào xuất hiện Hứa Hướng Dương. Không có! Không phải nàng! Không phải! Nơi nào cũng không thấy nàng!
Nàng luôn lẳng lặng ở một bên, yên tĩnh làm chuyện của mình. Nàng chẳng qua chỉ làm mấy việc quét nhà vẩy nước, nấu chút đồ ăn ngon miệng, may vá áo quần ấm áp, thêu thùa ra những đồ vật tinh xảo, đẹp mắt. Tuy bị vây tại bên trong một cái sân nho nhỏ, dù hắn không nói chuyện nhiều với nàng lại có thể cảm nhận được nội tâm vô hạn rộng lớn của nàng, có đôi khi hắn thậm chí hoài nghi, nàng không phải là Hứa Hướng Dương.
Hồi tưởng lại cái ngày tuyết rơi kia, nàng miễn cưỡng cười, lặng lẽ đứng ở phố đối diện nhìn hắn. Hắn chỉ là nhìn qua trong chớp mắt, lại đem toàn bộ bóng dáng nàng ghi nhớ rõ ràng. Quanh thân nàng tỏa ra khí chất điềm tĩnh, trong mắt lộ ra một tia bối rối cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị xóa sạch. Nhưng giờ khắc này, người kia đang ở đâu? Tại sao trong ánh mắt lại không có một điểm sáng nào vậy?
Hứa Hướng Dương không có chuẩn bị trước mà bắt lấy cơ hội bỏ trốn này, kích động qua đi còn lại chỉ là mờ mịt luống cuống. Tính nàng từ khi sinh ra đã nhát gan cẩn thận, ở địa phương xa lạ khó có được cảm giác an toàn, nay một mình trốn đi, đối mặt với con đường phía trước không biết phải làm sao. Chẳng sợ hai chữ "tự do" có bao nhiêu dụ hoặc, cũng không ngăn được nội tâm nảy sinh khủng hoảng. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nàng phải làm thế nào để sống qua ngày? Đi đâu tìm một chỗ trú thân? Nàng cứ nghĩ rời đi là thành toàn cho Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, nhưng không có nghĩa sẽ đẩy bản thân vào chỗ chết. Chẳng sợ phải sống hèn mọn đến cùng cực, nàng cũng khát cầu có được ngày tháng an ổn.
Bộ dáng hoảng hốt của nàng rất nhanh khiến cho người xung quanh để ý, tiểu nhị ở quán trọ đã sớm nhắc nhở, lúc trước Hứa Hướng Dương chỉ lo kích động, hiện tại mới phát hiện hình như đang bị theo dõi mình. Nàng khẩn trương nhìn xung quanh, mỗi khi quay đầu lại đều không thấy có gì khác thường. Nàng đi được mấy bước liền cảm thấy có vài ánh mắt không tốt khóa ở trên người mình, dính chặt như bóng với hình. Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, tự an ủi ở trong lòng, ban ngày sáng rõ như thế này bọn họ chắc là không dám làm càn, chỉ cần tìm được xe ngựa rời đi nơi này, nàng sẽ an toàn.
Nàng bước nhanh hơn, mơ hồ nhìn thấy phía trước có rất nhiều xe ngựa đang đợi khách. Quả nhiên, đi nhanh một đoạn rốt cục gặp được một loạt xe ngựa xếp hàng ngay ngắn trên đất trống, trong lòng cũng buông lỏng, cuối cùng cũng có cơ hội bỏ lại mấy người trốn ở gần đó bí mật theo dõi nàng! Ngay tại lúc nàng nghĩ bản thân sắp thoát khỏi khốn cảnh, có vài phu xe nhiệt tình chào đón, trên mặt mang theo tươi cười:" Đại muội tử, ngươi muốn đi đâu? Ta ở đây đã đánh xe nhiều năm, nơi nào cũng có thể đưa ngươi đi, giá cả lại vừa phải, đến, chọn xe của ta đi."
Lời nói tuy dễ nghe, nhưng ánh mắt đánh giá của bọn họ rất càn rỡ, nhìn từ trên xuống dưới, tham lam lưu manh. Hứa Hướng Dương cảnh giác lui về phía sau từng bước, không nói lời nào nhìn về những xe ngựa khác. Một phu xe trẻ tuổi chào đón:" Cô nương, hôm nay tổ chức lễ hội Du thần xe đều hút khách, hiện tại ngươi mà không đi, đợi đến lát nữa chỉ sợ không tìm được cái xe nào đâu. Chúng ta chạy nhanh chút, ta cũng có thể sớm trở về kiếm thêm ít tiền. Ngươi thấy sao?"
Hứa Hướng Dương không muốn dây dưa với bọn họ, tính vòng ra phía sau bãi xe ngựa rời đi, nhưng lại bị hai phu xe liên thủ ngăn lại. Biểu tình trên mặt họ dần dần dữ tợn, thấp giọng cười:" Cô nương đây là xem thường xe ngựa của bọn ta? Nhìn cũng chưa nhìn liền ghét bỏ? Chi bằng xem thử một lần rồi hãn tính lại? Cô nương, thỉnh đi bên này."
"Các ngươi......" Hứa Hướng Dương thế mới phát hiện những người này cũng không tốt đẹp gì, nghĩ bản thân đã thoát khỏi hiểm cảnh, ai ngờ lại bị mắc kẹt giữa cả trong lẫn ngoài. Bởi vì nàng là nữ tử lại đi một mình cho nên bọn họ mới dám làm càn như vậy. Những kẻ này hẳn là du côn lưu manh vùng này, người bình thường không ai tự dưng đi gây chuyện với người khác bao giờ! Nàng nên làm thế nào?
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng quát lớn:" Buông nàng ra!"
Thanh âm xa lạ khiến lòng nàng nhảy dựng lên, cuống quít quay đầu, chỉ thấy ba nam tử đang nổi giận đùng đùng đi đến hướng này. Hứa Hướng Dương hoang mang, nàng căn bản không biết họ, vì sao lại muốn giúp nàng giải vây? Ba nam tử đến gần, lôi kéo nàng che ở phía sau, nói với hai phu xe kia:" Các ngươi muốn làm gì muội muội nhà ta?"
Phu xe cười nhạo một tiếng:" Muội muội ngươi sao? Nàng chính là thê tử của ta thì có!"
Hứa Hướng Dương bỗng dưng tỉnh ngộ, bọn họ chính là những kẻ cơ hội trong miệng tiểu nhị! Nếu nàng chọn xe của họ nhất định sẽ rơi vào bẫy. Đột nhiên lại xuất hiện thêm ba người cũng đánh chủ ý lên nàng! Nhất thời nàng cảm thấy lông tơ dựng đứng lên, nàng rời khỏi Triển Chiêu chưa đến nửa canh giờ đã đẩy bản thân vào hiểm cảnh như thế này! Cố gắng tránh khỏi trói buộc của nam tử, xoay người chạy. Nam tử cả kinh, vội vàng hô:" Mau! Giúp ta ngăn nàng lại! Nàng là muội muội của ta, thần trí không được bình thường, trốn nhà chạy đi, mau giúp ta ngăn nàng lại!"
Ánh mắt người qua đường nhìn nàng lập tức thay đổi, Hứa Hướng Dương cơ hồ bị dọa suýt khóc, bọn họ sao lại âm hiểm giảo hoạt như vậy? Nàng quả thực hết đường chối cãi, sợ hãi bị người bắt được, lấy hết sức lực chạy trở về. Một đường chạy như người điên, thấy vật cản liền nhảy lên, cứ nghĩ đã bỏ rơi mấy người phía sau, lại bất tri bất giác chạy trật phương hướng, lao vào ngõ nhỏ.
Tố chất thân thể nàng mảnh mai yếu ớt làm sao đọ lại được ba đại nam nhân, bị chặn lại ở trong ngõ hẻm. Phía sâu bên trong vẫn còn có đường nhưng nàng đã không còn sức lực để chạy tiếp. Ba nam tử từng bước tới gần:" Muội muội, theo các ca ca trở về đi."
"Ta không biết các người!" Hứa Hướng Dương vội vàng thở phì phò, chịu đựng khủng hoảng trong lòng, ý đồ muốn thương lượng với bọn họ:" Ngươi, các ngươi muốn tiền phải không, cầm lấy đi, đừng thương tổn đến ta..."
"Hắc hắc hắc hắc..." Nam tử cười dâʍ đãиɠ, tiểu nương tử này cũng thật ngây thơ, tiền cùng người bọn họ đều phải lấy! Nhìn bọn họ từng bước từng bước ép sát kèm theo ánh mắt không có tốt đẹp gì, Hứa Hướng Dương thực sự sợ hãi, lại hối hận không thôi vì mình quá lỗ mãng. Nàng nghĩ mình có bạc thì có thể tìm một nơi chốn yên bình sống qua ngày, lại không ngờ đυ.ng phải tình huống nguy hiểm như này. Làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Hít sâu một hơi, nỗ lực nhấc chân chạy trốn, mới được hai bước, da đầu đột nhiên đau xót, bị người kéo tóc túm trở lại. Nàng bị ăn đau hô lên một tiếng, thân thể ngã ngửa ra sau, té mạnh xuống đất.
Một phát này liền không còn khí lực cùng cơ hội để đứng dậy. Ba nam nhân nhìn nàng, ánh mắt đáng khinh, ngôn ngữ xấu xa khó nghe. Ba khuôn mặt như ác quỷ bò từ địa ngục lên, khắc sâu ở trong mắt nàng. Nàng bỗng dưng nhớ đến xác chết bị vứt ở giếng nước, cũng trừng trừng mắt nhìn nàng như vậy, chết không nhắm mắt! Hình ảnh quá mức kinh hãi, nàng gắt gao nhắm mắt lại, giống như người điên thét chói tai:" Triển Chiêu!"
Triển Chiêu! Triển Chiêu! Triển Chiêu! Triển Chiêu! Triển Chiêu!
Đáy lòng chỉ có duy nhất hai chữ này, thế giới này, chỉ có hắn là người có mối liên hệ ràng buộc với nàng, trừ hắn ra, nàng không biết phải dựa vào ai nữa. Tại thời khắc sống chết trước mắt, người duy nhất nàng có thể nghĩ đến cũng chỉ có hắn!
"Dừng tay!" Đột nhiên một tiếng gầm kéo nàng từ trong nguy cấp thoát ra. Ba nam tử tạm thời tản ra, Hứa Hướng Dương mới có thể giãy dụa ngồi lên. Ngẩng đầu nhìn lại, người giúp nàng giải vây là một tráng hán, trên mặt có râu quai nón, khoảng hơn ba mươi tuổi, một thân bố y, sau lưng đeo túi to, nhìn như là lữ nhân (khách đi du lịch). Nàng bị nhiều lần kinh hách đã không dám dễ tin bất kì người nào khác nữa. Mặc dù hán tử trước mắt nhìn giống người tốt, nhưng nội tâm vẫn nổi lên từng đợt hoảng loạn, chỉ sợ ra hang hùm lại vào miệng cọp.
Hán tử quát một tiếng, nhanh chóng đi đến chỗ này, Hứa Hướng Dương hoảng sợ xê dịch về phía sau, thẳng đến đυ.ng tới bức tường không thể lùi được nữa mới chậm rãi tựa vào tường kéo hai chân hư nhuyễn lên, nỗ lực đứng dậy. Xa xa nhìn không nhận ra, tới gần mới phát hiện dáng người hán tử này cao lớn dị thường, hắn trừng mắt nhìn chăm chú ba nam tử kia, ánh mắt hung ác sắc bén, khí thế bức người. Trong lòng Hứa Hướng Dương kêu một tiếng sợ hãi, nếu rơi vào tay hắn, nàng tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Ba nam tử cũng có chút không địch nổi khí thế của hán tử, nhưng bên mình nhiều người hơn, vẫn chưa lộ ra vẻ khϊếp sợ gì. Ba người hợp lại vây công hán tử. Hứa Hướng Dương không dám nhìn bọn họ ẩu đả, bám vào vách tường lảo đảo nghiêng ngả chạy trối chết. Sau khi nghe được tiếng đánh nhau ở phía sau, trong lòng càng căng thẳng, chân suýt nữa nhuyễn xuống. Sau đó cảm giác như có gì đó hướng đầu này bay tới, chưa kịp quay đầu lại, thân hình một nam tử bất chợt nện thật mạnh xuống trước mắt nàng, sợ tới mức dưới chân nàng bị trượt một cái, lại bị thương ở chỗ mắt cá chân lần trước. Kinh hô một tiếng, ngã ngồi lên đất, nước mắt tràn mi rơi xuống.
Hiển nhiên là tráng hán kia chiếm thế thượng phong, nghe tiếng bước chân trầm ổn đang tới gần, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Nàng may mắn thoát khỏi sự cố thang máy xuyên đến khối thân thể này, sau khi an ổn sống được một thời gian ngắn vẫn không thoát được kết cục tử vong! Nàng đã kéo dài hơi tàn lâu như vậy, cũng nên buông xuôi. Chết đi cũng tốt, ít nhất có thể thành toàn Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa.
Chính là, chính là, nàng thật sự không muốn chết!
Thân ảnh cao lớn của hán tử chắn đi ánh sáng chiếu lên mặt nàng, nhất thời xung quanh tối đi. Nàng sợ hãi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn. Mặt hắn hơn phân nửa là giấu dưới bộ râu quai nón, nhìn trông hung dữ, nhưng hiện tại, trong mắt lại tràn đầy thiện ý cùng quan tâm, hắn mỉm cười, thanh âm hùng hậu ôn hòa:" Cô nương, ngươi có ổn không?"