Bảo Nhi bị La Đại Sơn bắt đã phải chịu đủ kinh hách, bệnh tình càng tăng thêm. Không chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn thiêu nóng đỏ bừng, lại ho khan không ngừng. Hứa Hướng Dương nhìn mà lo lắng không thôi, nếu như bị viêm phổi thì sẽ rất nguy hiểm. Quần áo của Bảo Nhi ướt đẫm, được Đinh Nguyệt Hoa thay cho, dùng quần áo của nàng bọc lấy. Đinh Nguyệt Hoa nói quần áo của của Bảo Nhi mang đi giặt còn chưa khô, chỉ có thể trước tạm thời lấy quần áo của mình.
Hiện tại Bảo Nhi đang ngủ, Hứa Hướng Dương nghĩ mọi người đã rối ren cả một đêm, cơm cũng chưa ăn. Nàng đi hâm nóng đồ ăn lên, lại nấu một ít canh gừng uống, chống cảm lạnh, thuận đường hong khô quần áo cho Bảo Nhi. Đinh Nguyệt Hoa thấy nàng khập khiễng, nhân tiện nói:" Để ta đi cho, ngươi nghỉ ngơi đi." Có thể nàng làm không tốt bằng Hứa Hướng Dương, nhưng việc này nàng vẫn có khả năng làm được. Huống hồ Hứa Hướng Dương còn đang bị thương, nào có đạo lý để người bị thương làm việc còn nàng ngồi mát ăn bát vàng?
Hứa Hướng Dương quả thật thấy người có chút không thoải mái, từ địa hình cao như vậy ngã xuống, lại dầm mưa trong thời gian lâu, cả người đều ẩn ẩn đau. Đinh Nguyệt Hoa nói muốn đi hâm nóng đồ ăn, nàng cũng không từ chối, dặn Đinh Nguyệt Hoa nấu chút cháo trắng để cho Bảo Nhi ăn.
Đinh Nguyệt Hoa đi ra ngoài bận việc, Hứa Hướng Dương dùng nước ấm lau trán cho Bảo Nhi để hạ nhiệt độ, trong lòng thấy hơi đau lòng, một đứa bé nho nhỏ lại bị bệnh thành như vậy, thật đáng thương. Đinh Nguyệt Hoa bọc rất cẩn thận, còn cố ý đem cánh tay ngắn ngủn của Bảo Nhi mặc vào hai tay áo, Hứa Hướng Dương không nhịn được mỉm cười, Đinh cô nương thực đáng yêu.
Mấy ngày nay ở chung, Hứa Hướng Dương có đôi chút hiểu biết về Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa là một cô nương sang sảng, rộng lượng, thẳng thắn lại đáng yêu, mặc dù khi đối mặt với nàng không hòa nhã cho lắm. Nguyên chủ đoạt tình yêu của người ta, Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy bực bội khó chịu cũng không quá đáng, nhưng nàng vẫn lấy lễ nghĩa đối đãi, chưa từng nói ra lời độc địa nào. Đương nhiên, thi thoảng sẽ hơi biểu lộ tính tình, nhưng cũng chẳng trách được? Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu bản thân là Đinh Nguyệt Hoa, liệu nàng có xử sự được như Đinh Nguyệt Hoa hay không?
Thu lại tâm tình, chuyển mắt tới hiện tại. Bảo Nhi chỉ có một bộ quần áo, phát sốt nên đổ mồ hôi liền không có đồ để đổi, vừa lúc nàng có vải để làm cho Bảo Nhi mấy bộ quần áo. Làm xong bộ đồ mới cũng cần phải tắm rửa qua mới mặc lên người được, chi bằng trước đó dùng áo sơ mi của nàng sửa lại đôi chỗ cho Bảo Nhi mặc tạm.
Bên kia, Đinh Nguyệt Hoa ở phòng bếp bận việc. Nàng rất ít khi xuống bếp, việc nhóm lửa đối với nàng cũng là một việc rất khó khăn, vẫn là thời điểm Triển Chiêu lo lắng đi xem thuận tiện giúp nàng. Đinh Nguyệt Hoa hơi cảm thán:" Không nghĩ đến nhóm cái bếp cũng không dễ dàng."
Triển Chiêu cười nói:" Thường ngày muội không vào bếp, chưa quen là phải." Đinh Nguyệt Hoa có chút vui vẻ cười cười, nàng cảm thấy, hắn vẫn còn thay nàng tìm cái cớ. Rửa nồi, đổ nước rồi thái gừng cho vào nấu canh. Nàng sử dụng kiếm linh hoạt nhưng dùng dao thái lại có chút lực bất tòng tâm, thái gừng độ dày không đều, Triển Chiêu đứng ở một bên nhìn cười không ngừng:" Trù nghệ của Đinh cô nương còn kém xa võ nghệ nhiều."
Đinh Nguyệt Hoa gấp đến mũi đổ mồ hôi, nàng nghĩ việc này đơn giản chỉ là chuyện nhỏ, thử làm rồi mới phát hiện khó khăn hơn mình tưởng. Nàng có thể múa kiếm linh hoạt sinh động như mây bay nước chảy, thái gừng lại gập gềnh, xấu xí, đứng trước Triển Chiêu quả thật mất hết mặt mũi. Bỏ chỗ gừng đã thái vào trong nồi, hướng Triển Chiêu nói:" Triển đại nhân, không bằng hôm nay chúng ta cùng đọ đao pháp xem sao?". Lắc lắc dao trong tay, nàng cũng không tin hắn so với mình khá hơn bao nhiêu.
Triển Chiêu cầm một miếng gừng để thái, nhưng mà thái như thế nào đây? Xem Đinh Nguyệt Hoa ở một bên cười đến thoải mái liền hiểu ra.
Vừa uống một ngụm canh gừng, Trương Long liền nhíu mày, truy vấn đã bỏ bao nhiêu gừng vào, không khỏi quá nồng đi. Đinh Nguyệt Hoa cười hì hì quay lại phòng bếp hâm nóng đồ ăn, Triển Chiêu cũng lấy cơ mang canh cho Hứa Hướng Dương để né đi.
Hứa Hướng Dưng tìm được vải xong lại nhớ tới không có kim chỉ, âm thầm ảo não bản thân không có đầu óc. Khi Triển Chiêu đến liền thấy nàng đang nhìn tấm áo trên bàn thở dài, đến gần mới biết hóa ra là tã lót của Bảo Nhi:" Đợi lát nữa ta qua La gia tìm thử xem có bộ quần áo nào của Bảo Nhi hay không. Ngươi uống canh gừng này đi không lại cảm lạnh."
Hứa Hướng Dương đứng dậy tiếp nhận, nói cảm ơn:" Bảo Nhi bị sốt đổ mồ hôi nên cần quần áo để thay, ta tính làm mấy bộ cho nó. Đồ mới không thể lập tức làm ngay được đành sửa lại quần áo của mình trước, tìm xong hết rồi lại không có kim chỉ. Ngài qua nhìn Bảo Nhi một cái đi."
Triển Chiêu đến bên giường xem Bảo Nhi, nó đang ngủ nhưng thi thoảng lại ho khan vài tiếng khiến hắn không khỏi thấy tức giận. Đối với một đứa nhỏ còn mặc tã lót nhẫn tâm như vậy lại còn tự xưng là hành hiệp trượng nghĩa? Bao đại nhân nói đúng, bọn họ bất quá là ỷ mình có chút võ nghệ mưu đồ một cái hư danh! Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng Hứa Hướng Dương bị sặc. Nàng sợ đánh thức Bảo Nhị, vội vã tránh ra bên ngoài phòng ho khan. Triển Chiêu quay đầu nhìn, nghĩ tới vừa rồi so đao pháp với Đinh Nguyệt Hoa, khóe miệng không khỏi cong lên, xem ra bỏ hơi nhiều gừng rồi.
Bữa tối là Hứa Hướng Dương làm, Đinh Nguyệt Hoa chỉ hâm nóng lại thôi,nhìn cũng không ra tốt hay không tốt. Đến canh giờ này mọi người đều đã đói bụng, ăn cái gì cũng ngon. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa thấy vui vẻ, mặc dù đồ ăn không phải do mình nấu nhưng tốt xấu gì bản thân cũng góp sức hâm nóng, nhìn thấy mọi người ăn ngon, nàng cũng cao hứng.
Bất chợt, nàng tựa hồ nhớ lại trước kia bản thân chưa từng lưu tâm mấy việc vặt vãnh này, chỉ cảm thấy tập võ công, hành hiệp trượng nghĩa mới là quan trọng, làm sao có thể bị ràng buộc bởi mấy thứ chuyện lông gà vỏ tỏi? Hiện tại lại cảm thấy mình có thể nấu được một bát canh cũng đã may mắn rồi.
Nhìn Hứa Hướng Dương đang cho Bảo Nhi ăn cơm, nhẹ giọng nói:" Hứa cô nương, để ta đút cho, ngươi đi ăn cơm đi." Bảo Nhi mềm mềm nho nhỏ, nàng rất thích. Từ chuyện sáng nay, Đinh Nguyệt Hoa tựa hồ hiểu ra vì sao Hứa Hướng Dương lại nhận được sự tán thành từ mọi người. Sống trên đời, ai mà chẳng phải trải qua những chuyện củi gạo dầu muối? Nếu sau này nàng lập gia đình, cũng sẽ phải quan tâm đến những việc vặt như vậy.
Hứa Hướng Dương thấy Đinh Nguyệt Hoa đã ăn xong, cười cười, giao Bảo Nhi cho nàng. Đinh Nguyệt Hoa cẩn thận bế Bảo Nhi, mỉm cười:" Bảo Nhi ngoan, Đinh di đút cơm cho ngươi nha." Đinh Nguyệt Hoa ôm Bảo Nhi, cả người cũng nhu hòa lên, mặt mày loan loan, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt tràn đầy ôn nhu khó nói thành lời. Triển Chiêu ngồi đối diện nàng, trong lòng dấy lên chua xót, nhưng cũng không suy nghĩ về chuyện nếu không có Hứa Hướng Dương bọn họ sẽ như thế nào. Chỉ là Nguyệt Hoa là một cô nương tốt, chắc chắn sẽ gặp được nam tử yêu nàng thật lòng.
Đinh Nguyệt Hoa là lần đầu đút nước cơm cho một đứa nhỏ, Bảo Nhi lại không phối hợp cho lắm, đút một thìa thì tràn ra ngoài mất một nửa. Mỗi lần đút xong nàng phải vội vã chà lau nước cơm bị chảy ra ngoài, tay chân có chút luống cuống. Hứa Hướng Dương yếu ớt cười, không có bình sữa quả thật khá phiền toái. Triển Chiêu thấy thế, nói:" Để ta ôm Bảo Nhi, muội tới đút."
Đinh Nguyệt Hoa giao Bảo Nhi cho Triển Chiêu, Triển Chiêu ôm có chút vụng về , Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn như vậy, bật cười:"Triển đại ca, vừa rồi huynh làm thế nào mà ôm Bảo Nhi về vậy?"
Tình hình lúc ấy khẩn cấp, hắn còn vội vàng đi bắt La Đại Sơn, sao còn lo lắng được ôm như thế nào cho đúng, không bị thương đã là tốt rồi. Hắn cười cười:" Ta cảm thấy Bảo Nhi rất thích được ta ôm, không khóc cũng không nháo."
Có Triển Chiêu hỗ trợ, việc đút nước cơm cũng thuận lợi hơn. Hai người một bên nói chuyện một bên cho Bảo Nhi ăn, Hứa Hướng Dương ngồi nhìn có chút thất thần, cảnh tượng này thật giống một nhà ba người.
Hứa Hướng Dương ăn xong, yên lặng đứng dậy thu thập bát đũa. Triệu Hổ vội vàng nói:" Cái này để ta làm, chân ngươi còn đang bị thương." Nói xong liền bưng bát đũa đi phòng bếp. Hứa Hướng Dương còn chưa kịp đáp lời, thân ảnh hắn đã ra khỏi cửa rồi.
Bao đại nhân cười nói:" Cứ để hắn làm đi, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Hứa Hướng Dương gật đầu, vẫn còn nói tiếp:" Ta đi nấu thuốc cho Bảo Nhi."
Hứa Hướng Dương khập khiễng bước ra khỏi nhà chính, Bao đại nhân hơi hơi thở dài, con đường của Triển hộ vệ và Hứa cô nương còn dài dài. Đối với việc nam nữ Triển hộ vệ vốn cẩn thận bảo thủ, cùng Hứa cô nương lại có khúc mắc, muốn hắn chủ động càng là việc khó khăn. Tính tình Hứa cô nương cũng cẩn thận yếu đuối, đối mặt với Triển hộ vệ cùng Đinh cô nương luôn lảng tránh. Hai người bọn họ cứ như vậy thì đến khi nào mới có tiến triển?
Không bao lâu, Hứa Hướng Dương bưng thuốc trở về, vẫn là Triển Chiêu ôm Bảo Nhi, Đinh Nguyệt Hoa đút. Công Tôn tiên sinh nhìn ở trong mắt, nhưng trong lòng cũng có việc khác cần quan tâm:" Đại nhân, đám người La Hồng Diệp đã bị áp giải đến phủ nha Cổ Giang trấn xét xử. Nhưng còn Bảo Nhi nên an bài như thế nào?" Bảo Nhi là do La Hồng Diệp mua từ tay bọn buôn người, căn bản không có khả năng đưa về nhà, cũng không biết sau này phải làm thế nào?
Bao đại nhân trầm mặt, hồi lâu mới nói:"Trước mang Bảo Nhi đi, đợi hết bệnh rồi thay nó tìm một hộ gia đình tốt để để thu lưu."
Hứa Hướng Dương nhìn Bảo Nhi bởi vì nước thuốc đắng mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn, nghĩ rằng, nếu nó hiểu biết chuyện xảy gì đã ra với bản thân mình, chỉ sợ so với phải uống thuốc đắng trong lòng còn khổ sở hơn gấp trăm lần đi?
Đinh Nguyệt Hoa cực kì yêu thích Bảo Nhi, ban đầu thì bình thường nhưng cực nhọc cả đêm lẫn ngày mấy buổi, Bảo Nhi có chút khá lên lại rất hay cười. Đối với Đinh Nguyệt Hoa y y nha nha cười không ngừng, khiến lòng nàng đều muốn tan chảy. Cho nên phần lớn thời gian là Đinh Nguyệt Hoa chăm sóc Bảo Nhi, ngẫu nhiên Triển Chiêu cũng sẽ giúp một tay.
Hứa Hướng Dương vẫn giống như trước, lặng lẽ làm tròn bổn phận của mình, chỉ có chính nàng rõ ràng, hình ảnh hòa hợp giữa Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa dừng trong mắt nàng có bao nhiêu vui mừng nhưng lại xen lẫn một tia mất mát. Nàng ở trong xe ngựa làm quần áo cho Bảo Nhi, mí mắt buông xuống, chuyên tâm vào kim chỉ trong tay, cẩn thận che giấu từng tầng từng tầng rung động. Một nam nhân như Triển Chiêu, cho dù không phải là người mà nàng có thể vọng tưởng, nhưng chuyện tình cảm sao có thể buông tha cho ai?
Vô luận nàng đề phòng kháng cự như thế nào, bóng dáng của hắn vẫn hiện hữu tận sâu đáy lòng. Mặc dù nàng có tâm xem nhẹ, cũng vẫn cứng cỏi chui ra khỏi mặt đất mà nảy mầm. Một khi đã mọc rễ nảy mầm, thì làm sao có cách gì ngăn cản nổi? Nàng chỉ có thể thật cẩn thận cất giấu. Nàng đã sớm hiểu được, cái gì không thuộc vì mình thì không nên có suy nghĩ quá phận.
Rời Biện Kinh là giữa tháng hai, hiện tại đã giữa tháng ba, bọn họ cũng dần dần đến thời điểm quay về. Chuyện công vụ nàng không hiểu, chính là một đường đi, chứng kiến nơi nơi đều là bình an, yên vui, có thể thấy được việc trùng kiến cùng cứu trợ dân chúng đã được thực hiện khá tốt. Trên đường trở về, chuyện an bài sau này cho Bảo Nhi cũng thường xuyên được đề cập đến.
Đinh Nguyệt Hoa cực kì luyến tiếc, nói đừng đưa đi quá xa, tốt nhất là ngay tại Khai Phong phủ, sau này có thể thường thường đến thăm Bảo Nhi. Trương Long Triệu Hổ cũng nói về Khai Phong phủ rồi tìm một người trong sạch thu dưỡng đứa nhỏ. Nhưng kì thật chuyện này không phải dễ dàng gì, nếu có thể sinh dưỡng, ai lại nghĩ đi nhận nuôi đứa nhỏ? Mặc dù nhận nuôi, vậy cũng muốn một nam hài. Nếu không nữa thì chính là tìm một nhà thực sự thích nữ nhi, nhưng như vậy càng khó khăn.
Thảo luận một hồi cũng không thu được kết quả gì, Hứa Hướng Dương không có chen vào nói, yên lặng lắng nghe. Nhưng sau khi mọi người tan ra, nàng có chút thấp thỏm tìm đến Triển Chiêu. Triển Chiêu kinh ngạc, nghiêng người để nàng vào nhà. Hứa Hướng Dương hơi chần chờ, lo lắng Đinh Nguyệt Hoa mà biết mình bước vào phòng Triển Chiêu sẽ mất hứng, nhưng đứng ở ngoài nói chuyện lại không tốt, chỉ có thể kiên trì đi vào trong.
Triển Chiêu vẫn chưa đóng cửa, để cửa phòng rộng mở cùng Hứa Hướng Dương nói chuyện, thế này nàng mới an tâm một ít. Tiếp nhận nước trà Triển Chiêu rót cho, nhẹ giọng nói:" Triển đại nhân, ta muốn cùng thương lượng với ngài một chuyện."