Đoàn người chậm rãi đi tiếp mấy ngày, đến Phượng Lĩnh trấn. Phượng Lĩnh trấn nối liền với vài thành trấn lớn khác, là đầu mối giao thông then chốt, thôn trấn tuy nhỏ nhưng rất náo nhiệt. Sau khi đặt chân đến Phượng Lĩnh trấn, Bao đại nhân để cho mọi người tự do ra ngoài đi dạo một chút, không cần tất cả đều đi theo mình. Đinh Nguyệt Hoa hì hì cười, nói với Triển Chiêu:" Triển đại ca, cùng đi dạo đi."
Triển Chiêu yếu ớt cười: "Ta đi với lão gia, mấy người các ngươi đi thôi." Đi ra ngoài, không tiện xưng đại nhân, mọi người thống nhất gọi Bao đại nhân là lão gia. Trừ bỏ Hứa Hướng Dương, những người khác đều sửa lại tên.
Bao đại nhân khoát tay:" Không có việc gì, ngươi cũng ra ngoài đi dạo một hồi, Trương Minh lưu lại là được." Trương Long hiện tại kêu là Trương Minh, nghe Bao đại nhân nói, đáp:" Nơi này đã có ta, các ngươi đi đi."
Đối với tình huống hiện tại, Triển Chiêu là thiếu Trương Long một cái nhân tình, nói với Hứa Hướng Dương:" Phượng Lĩnh trấn mặc dù không theo kịp phồn hoa ở Khai Phong phủ, nhưng cũng có cảnh trí khác, ngươi cũng nên đi một chút." Hứa Hướng Dương không nghĩ tới Triển Chiêu lại gọi bản thân cùng đi, một đường này rõ ràng là hắn càng thêm chiếu cố nàng, nàng tự nhiên nhận ra được thiện ý của hắn, chính vì bởi vậy nên trong lòng Đinh cô nương cũng khó tránh khỏi buồn bực. Nàng cúi đầu, không dám nhìn Đinh Nguyệt Hoa cùng Triển Chiêu, nhẹ giọng nói:" Mọi người đi thôi, ta ở lại hầu hạ lão gia."
Bao đại nhân cười nói:"Khó được một chuyến ra ngoài, cô nương không cần ở lại hầu hạ ta." Hứa Hướng Dương có chút chần chờ, nói thật, nàng cũng muốn đi dạo xem xét bên ngoài như thế nào, dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy. Trương Long khuyên nhủ:" Chúng ta thường hay xa nhà, đi đây đi đó cũng nhiều. Còn ngươi có thể được mấy lần ra ngoài?"
Lời này khiến Hứa Hướng Dương để ý, bản thân nàng sẽ có được mấy cơ hội xa nhà? Hoặc đây sẽ là lần duy nhất. Hứa Hướng Dương bấy giờ mới gật đầu, đi theo phía sau Triển Chiêu nửa bước ra khỏi cửa. Thấy mọi người đã không còn ở đây, Công Tôn tiên sinh mới thở dài nói:" Hứa cô nượng thực sự quá cẩn thận, luôn sợ khiến Triển hộ vệ mất hứng, lại sợ Đinh cô nương không vui. Một đường này đã khiến nàng khó xử, nếu sớm biết như thế liền không gọi nàng đi cùng."
Bao đại nhân xoa chòm râu:" Muốn tiêu tan khúc mắc thì làm sao có thể dễ dàng như vậy?"
Trương Long không biết phải nói cái gì, nếu là nói Hứa cô nương thật tốt, chẳng phải có lỗi với Đinh cô nương? Đinh cô nương và mấy người bọn họ quan hệ thân thiết, nàng là một cô nương tốt, gặp phải việc này thật sự là bất hạnh. Nhưng Hứa cô nương so với trước kia thay đổi rất nhiều, ai, ngay cả một người ngoài cuộc như hắn còn rối rắm, chỉ sợ trong lòng Triển đại nhân càng thấy khó chịu.
"Dễ dàng hay không dễ dàng, sự tình đã định, đối với Đinh cô nương mà nói, con đường tốt nhất là lựa chọn rời khỏi." Công Tôn tiên sinh biết việc này khó khăn vô cùng, mà Triển hộ vệ là một người cố chấp, nếu đã thú Hứa Hướng Dương sẽ không có khả năng hưu thê. Nay quan hệ giữa hai người đã dịu đi một chút, thì càng khó xảy ra chuyện đó. Đinh cô nương cứ một mực khăng khăng như vậy sẽ chỉ càng làm chậm trễ chính bản thân mình.
Bao đại nhân cũng thở dài:" Chỉ mong chuyến đi này có thể khiến Đinh cô nương nghĩ thông suốt."
Còn đầu bên kia, Triển Chiêu, Triệu Hổ và hai cô nương đã đi ra ngoài được một lúc. Dẫn đường là Đinh Nguyệt Hoa, tính tình nàng từ trước đến nay đều là kiểu sáng sủa hướng ngoại, một đường lôi kéo Triển Chiêu hướng đến dòng người ồn ào, dần dần rớt ra một khoảng cách với Triệu Hổ và Hứa Hướng Dương. Triệu Hổ thấy Đinh Nguyệt Hoa đi nhanh, hô:" Đinh cô nương, ngươi chậm một chút, đừng tách rời nhau ra."
Hứa Hướng Dương nhẹ nhàng nói:" Triệu đại ca, Đinh cô nương biết võ công, lại có Triển đại ca bên cạnh, sẽ không có việc gì đâu. Chúng ta không cần phải đuổi theo, tùy ý ngắm nghía xung quanh là được." Triệu Hổ nghĩ, để Hứa cô nương và Đinh cô nương đi chung một chỗ cũng mất tự nhiên, chi bằng tách ra. Cười nói:" Cũng tốt, ta cùng ngươi đi nhìn một chút." Hứa Hướng Dương cười cười, cố ý chọn phương hướng khác Đinh Nguyệt Hoa, miễn cho lại chạm mặt nhau.
Triển Chiêu gặp Triệu Hổ và Hứa Dương Dương vòng vo đi phía sau, biết là nàng cố ý dành không gian cho hắn cùng Nguyệt Hoa. Nàng đã từng vài lần nói muốn hòa ly, để cho hắn và Nguyệt Hoa trở lại bên nhau, nhưng loại chuyện như vậy sẽ không có khả năng, bọn họ không thể trở lại như lúc trước nữa. Hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ về việc này, mỗi lần miệt mài theo đuổi tâm tư, đáy lòng lại gợi lên từng hồi bức bối.
Hắn dừng lại, gọi Đinh Nguyệt Hoa, nàng không nên dính vào cớ sự này, hắn cũng không thể cứ để như vậy. Nếu đã không còn khả năng, quan hệ của bọn họ lại dễ bị người khác chỉ trỏ, ở cùng một chỗ dĩ nhiên không ổn tí nào. Bỏ thê tử của mình để đi với một cô nương khác, vậy hắn thành loại người gì? Mặc dù hắn đối với Hứa Hướng Dương không có tình yêu, nhưng hắn vẫn sẽ duy hộ, quan tâm nàng. Gọi Đinh Nguyệt Hoa lại, nói:" Triệu Hổ và Hứa cô nương đi hướng bên kia, chúng ta đi qua tìm."
Đinh Nguyệt Hoa mím môi, hơi hờn giận nói:" Có Triệu Hổ ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Triển Chiêu nghiêm mặt nói:"Hứa Hướng Dương là thê tử của ta, ta sao có thể bỏ thê tử của mình đi dạo phố cùng cô nương khác được?" Đinh Nguyệt Hoa bị lời nói của hắn đâm vào lòng, sửng sốt, bỗng dưng mũi lên men, trong mắt một mảnh lệ:" Triển đại nhân, ta đã trở thành cô nương khác rồi sao?"
Triển Chiêu hít sâu một hơi, tâm tư của Đinh Nguyệt Hoa hắn hiểu, vì sao nàng đến đây hắn cũng biết. Chính là, hắn không nghĩ, cũng không thể đáp lại:" Nguyệt Hoa, ta có lỗi với muội. Muội hận ta, oán ta cũng được, chúng ta đã không thể trở về như trước nữa. Ta chỉ có thể... coi muội như muội muội, những cái khác, không bao giờ có khả năng xảy ra."
"Triển đại ca......"
Triển Chiêu cười khổ:" Ta làm sao còn xứng gọi một tiếng đại ca? Muội cũng biết, có thể nghe một tiếng muội gọi Triển đại ca, với ta mà nói đã là sự tha thứ lớn nhất."
"Triển đại ca! Huynh không phải là người sai, là Hứa Hướng Dương, là do nàng..." Nghĩ đến Triển Chiêu cường điệu chuyện Hứa Hướng Dương là thê tử hắn, nàng dừng lại lời phía sau:" Nói tiếp chuyện quá khứ nhiều cũng vô ích, chẳng lẽ không thể suy nghĩ cho tương lai của chúng ta sao? Hứa cô nương đã nhiều lần nói với muội muốn hòa ly, chính nàng tự đề nghị, không thể suy ngẫm lại được sao?"
"Ta đã thú nàng sẽ không hòa ly, những lời này, về sau chớ nhắc lại nữa."
Nếu không phải ở trên đường cái, Đinh Nguyệt Hoa đã muốn bật khóc. Sao Triển đại ca lại ngốc như vậy? Hứa Hướng Dương kia rốt cục có cái gì đáng giá để hắn đánh đổi cả cuộc đời? Đinh Nguyệt Hoa vốn là một cô nương có gia giáo, yên lặng thu liễm cảm xúc, nói:" Chuyện sau này thì để sau này nói, khó được ra ngoài một chuyến, đừng làm hỏng tâm trạng."
Triển Chiêu không tiếng động thở dài, quay trở lại phương hướng Hứa Hướng Dương rời đi, đi dọc theo một đường tìm kiếm. Trải qua nhạc đệm vừa rồi đối với Đinh Nguyệt Hoa mà nói đã là đến cực hạn, thật sự không còn tâm tình đi dạo phố, có lẽ luyến tiếc rời xa Triển Chiêu nên đành yên lặng đi theo. Bọn họ gặp Triệu Hổ và Hứa Hướng Dương ở một cửa hàng trang sức, Hứa Hướng Dương vừa vặn đi từ trong ra.
Không chỉ có Triển Chiêu, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa cũng giật mình không nhỏ. Từ trước đến nay, Hứa Hướng Dương đều luôn khúm núm, đơn điệu không chút phấn son, trên đầu chỉ cài hai đóa hoa đỗ quyên nho nhỏ, ngay cả khuyên tai đều không có đeo, tại sao đột nhiên lại đi đến cửa hàng trang sức? Triển Chiêu nhìn thấy trên mặt Hứa Hướng Dương mang theo chút vui mừng, trên đầu có thêm một cây trâm bạc. Hắn thế mới nhận ra nàng trước giờ quá mức giản dị, đạm bạc đến ngay cả một kiện giống trang sức đều không có.
Trong lòng hơi trầm xuống, hắn bất giác cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được, lại một lần nữa xem nhẹ thê tử của mình. Nàng bị bệnh mới phát hiện thiếu y phục để mặc, thấy nàng mua trang sức cũng mới nhận ra nàng không có bất kì đồ trang sức nào. Đối với một người xa lạ hắn đều có thể chiếu cố nhiều hơn thế, nhưng với thê tử của chính mình lại sơ sẩy đến tận mức này, thật sự không phải.
Hứa Hướng Dương từ cửa hàng đi ra, nhìn thấy Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa tìm đến, cười nói:" Sao hai người cũng đi dạo đến nơi này?" Nàng vừa mới mua được cây trâm bạc, trong lòng vui vẻ nên đối mặt Đinh Nguyệt Hoa cũng không còn cảm giác không yên nữa. Lần này đi ra ngoài, nàng đem toàn bộ tài sản mang trên người, vừa rồi đi qua cửa hàng đột nhiên nghĩ đến bản thân cũng nên mua thêm hai kiện trang sức, coi như làm đẹp cho bản thân, hơn nữa vật phẩm bằng bạc cũng có thể dùng như bạc bình thường.
Triển Chiêu thản nhiên nói:" Thấy các ngươi đi xa, liền tìm lại đây." Triệu Hổ nói:" Đã có ta ở đây, yên tâm đi."
Mấy người lại gom chung một chỗ, Đinh Nguyệt Hoa không còn hứng thú gì nữa, nhưng Hứa Hướng Dương có vẻ dào dạt hưng trí. Nàng đi một chút lại dừng lại, nhưng chưa mua thêm cái gì. Nàng không còn bao nhiêu tiền, muốn tỉ mỉ tính toán, xa nhà một chuyến nên muốn mua ít này nọ mang về làm quà tặng. Người mà nàng thân cận không có mấy ai, tuy mới quen biết nhưng ít nhiều cũng phải tặng này nọ tỏ thành ý một chút. Nghĩ nghĩ, hiện tại đang trên đường đi mang theo không tiện cho lắm, khi nào quay về mua cũng không muộn.
Mặc dù trong lòng tính toán như vậy, nhưng vẫn dừng lại trước một cửa hàng. Nguyên nhân là cửa hàng này bán khá nhiều vải vóc bởi vì năm ngoái gặp lũ lụt mà bị thấm ướt, chỉ có thể bán vội đi để giảm bớt tổn thất. Những mặt hàng thứ phẩm này cực kì có lực hấp dẫn, đặc biệt là đối với người nghèo. Hứa Hướng Dương cũng không ngoại lệ, đi đến nhìn một vòng, vì bị ngâm ở trong nước nên vải chỉ có thể sử dụng một nửa, mua về làm mấy cái khăn hay đồ vật nho nhỏ thì được, miễn cưỡng vá lại cũng có thể làm thành xiêm y.
Hứa Hướng Dương chọn một ít vải bông, tính hợp lại làm vài áo sơ mi. Có một số miếng vải thật sự đẹp mắt, giá ở Khai Phong phủ cũng không rẻ cho lắm, khẽ cắn môi, lại chọn một ít. Mấy thứ vải này nhìn đều khá chắc chắn, giữ lại để thêu thùa hoặc làm vài bộ quần áo coi như cũng lời. Lựa chọn được mấy tấm vải, nghĩ mua nhiều như vậy, cũng nên cò kè mặc cả với tiểu nhị một phen. Gọi tiểu nhị:" Tiểu ca, ta mua nhiều thế này có được thêm chút tiện nghi gì hay không?"
Tiểu nhị cười cười, sảng khoái nói:"Cô nương, ngài quả thật rất biết xem hàng, mấy tấm vải này đều là loại tốt nhất, bán ra đã tính lỗ vốn rồi kiếm chẳng được bao nhiêu. Nếu không như vậy đi, ta thêm cho cô nương một khối vải lẻ được không?" Nói xong liền mang ra mấy khối vải lẻ cho nàng chọn. Số vải lẻ đưa cho Hứa Hướng Dương chọn đều to, lại không có vết ố bẩn, cảm thấy vừa lòng. Nói:" Tổng cộng bao nhiêu bạc?"
Tiểu nhị tính tính, cười tủm tỉm nói:" Bốn tấm vải bông thứ phẩm, thu ngài 800 văn. Mặt khác còn tặng kèm một khối vải lẻ, ngài chọn đi."
Tuy rằng một số chỗ trên vải bị thấm ướt, có vết ố, chỉ dùng được một nửa nhưng 800 văn không tính cao. Hứa Hướng Dương chọn một khối vải lẻ, đang muốn trả tiền thì thấy Triển Chiêu thay nàng trả trước, còn thuận tiện nói tiểu nhị đóng gói vải lại. Nàng sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, nhỏ giọng nói:" Chỗ này là ta tự mua, ngài không cần trả tiền thay ta."
Triển Chiêu không để ý tới lời của nàng, thản nhiên nói:"Đi thôi." Nuôi nương tử vốn là chuyện kinh thiên địa nghiã (đạo lý không thay đổi được như trời đất không thể di dịch), hắn không có mặt thì không sao, nếu đã ở bên cạnh tự nhiên muốn trả tiền.
Hứa Hướng Dương cúi đầu đáp lời, ngoan ngoãn vâng lời đi theo sau hắn. Đinh Nguyệt Hoa đứng ở phía sau lo lắng nhìn, từ khi nào mà Triển đại ca và Hứa Hướng Dương lại quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ Triển đại đã bắt đầu chậm rãi thích nàng ta? Có phải hay không? Tâm tư trong lòng nàng nào có người biết đến, cũng không thể nói ra hết, chỉ có thể lặp đi lặp lại, một lần lại một lần suy nghĩ, chua xót vô cùng.
Đi xa cửa hàng được một đoạn, Hứa Hướng Dương thấy Triển Chiêu mang theo này nọ không tiện lắm, liền đề nghị trở về. Trên đường về, bọn họ gặp một nhóm người ở phía trước đang vây xem gì đó. Đi đến gần, nghe được vài câu nghị luận, ước chừng hiểu biết chút ít chuyện gì xảy ra. Là có một cô nương bán mình chôn cha. Đinh Nguyệt Hoa liếc mắt Hứa Hướng Dương, trong lòng bức bối, ngoài miệng cũng mang theo tức giận:" Triển đại ca, huynh trăm ngàn lần đừng tới gần, miễn lại trêu chọc phải mấy kẻ mặt dạn mày dày."
Hứa Hướng Dương mím môi, nhìn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, im lặng, cúi thấp đầu. Quả thật nguyên chủ lợi dụng lòng tốt của Triển Chiêu phá hoại nhân duyên của hắn và Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Nguyệt Hoa tức giận cũng là chuyện đương nhiên, nàng thật sự không thể cãi lại.
Triển Chiêu nhíu mày, đưa đồ trong tay cho Triệu Hổ:" Ta đi nhìn một cái."
Đinh Nguyệt Hoa hung hăng trừng Hứa Hướng Dương rồi đuổi theo Triển Chiêu. Triệu Hổ cũng cảm thấy khó xử, Đinh cô nương và Hứa cô nương thật sự là thủy hỏa bất dung a, Đinh cô nương là người tốt, còn Hứa cô nương... hiện tại sửa đổi cũng tốt lắm. Bất quá là Hứa cô nương có lỗi với Đinh cô nương, người ta giận dữ thì nàng cũng đành phải chịu. Miệng của hắn không khéo, không biết nói lời an ủi ra sao, chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh Hứa Hướng Dương. Trong chuyện này cũng không có chỗ cho hắn phát biểu, vẫn nên giả vờ câm điếc thì hơn.