Khi Triển Chiêu trở lại liền nhìn thấy Hứa Hướng Dương vội vã đi đến, nàng ôm một chồng y phục, có chút thấp thỏm nhìn hắn, không hiểu vì sao cả người dâng lên một cỗ quyết tuyệt. Có lẽ là muốn cấp cho bản thân vài phần khí thế, nhưng... Thân mình nàng đơn bạc mỏng manh, lại bị chồng y phục che, hơi hơi ngửa đầu ra nhìn hắn. Hắn đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng ở chồng y phục, đưa tay ra:" Để ta đến đi."
Hứa Hướng Dương tựa hồ không nghĩ tới hắn đột nhiên nói một câu như vậy, cố ý điều chỉnh bước chân có chút loạn, vội vàng lắc đầu nói:" Không có việc gì, để ta làm được rồi." Triển Chiêu cũng không nói thêm, tiếp y phục trong tay nàng, xoay người vào phòng. Hứa Hướng Dương trong lòng trống không, cảm giác lạnh lẽo thoáng chốc tràn quanh thân, không khỏi rùng mình một cái.
Vào phòng, gặp Triển Chiêu tự để y phục vào ngăn tủ. Nàng há miệng muốn nói lại nghẹn trở về, trên mặt là một mảnh rối rắm, vừa lúc bị Triển Chiêu nhìn thấy toàn bộ. Triển Chiêu quay đầu nhìn chỗ y phục mình mới xếp, lại nhìn nàng:" Có gì không ổn?"
Nàng vội vàng lắc đầu, càng như vậy lại càng khiến người nghi ngờ, gặp Triển Chiêu yên lặng nhìn mình, chỉ có thể kiên trì nói:" Ngài, ngài, nhét lung tung vào như vậy nhìn thực loạn..." Đang nói liền ngừng, nàng thật sự không dám nhìn vẻ mặt của Triển Chiêu, việc nhỏ nhặt này căn bản không đáng giá nhắc tới! Hắn lớn như vậy, chẳng nhẽ còn cần nàng dạy sắp xếp y phục như thế nào hay sao? Chẳng sợ không ngăn nắp, người ta cũng nhiều tuổi như vậy rồi, còn chưa thấy lần nào ra ngoài mà y phục không chỉnh tề cả. Nàng tới là để bàn bạc chuyện đại sự, vì sao lại dây dưa sang cái chuyện này?
Ảo não cúi đầu, nhắm lại hai mắt, rồi sau đó cứng ngắc vòng vo đề tài, nói:"Triển đại nhân, ta giúp ngài thay đệm giường, ngủ sẽ không đè nặng miệng vết thương, như vậy thoải mái hơn chút." Nhìn Triển Chiêu liếc ánh mắt về phía giường, nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lời kế tiếp vẫn không sao nói được.
Tính cách nàng vốn nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng cùng người khác đỏ mặt khắc khẩu, còn thường xuyên vì duy trì quan hệ tốt với đồng nghiệp mà ăn không ít mệt. Nhiều khi còn tự an ủi, chịu thiệt chút cũng là phúc, không phải vướng mắc nhiều chuyện. Nhớ lại vừa nãy từng thử tập luyện xem nói với Triển Chiêu những gì, sau đó nghĩ lại, có lấy chút phí sinh hoạt là chuyện tất nhiên mà. Nhưng hiện tại... Không nói muốn phí sinh hoạt, chỉ cần làm cho Triển Chiêu đem phí sinh hoạt của bản thân đưa ra thôi cũng nói không ra lời.
Trong đầu xoay qua chuyển lại, lời nói nghẹn ở trong lòng không thốt ra được, gấp đến độ đầu cũng đều phát đau. Cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh, hít sâu, quên đi, chịu thiệt là phúc, dù sao còn chưa tới mức tận cùng, qua ngày nào hay ngày ấy đi. Mắt nhìn y phục ở trong tủ, nàng tự dưng thấy hối hận, sớm biết vậy liền lấy cớ may vá y phục để giữ lại mấy ngày.
Triển Chiêu nhìn theo ánh mắt của nàng, nghĩ rằng, bất quá chỉ là vài bộ y phục mà thôi, nàng để ý như vậy làm gì? Hắn tự nhận bản thân coi như sạch sẽ, như thế nào trong mắt nàng l trở thành lôi thôi nhếch nhác? Hứa Hướng Dương thấy hắn quay đầu băn khoăn nhìn, vội vàng thu hồi tâm tư, nói:" Triển đại nhân, ta giúp ngài đổi thuốc."
Hôm nay đổi thuốc so với mấy hôm trước chẳng khác gì, chỉ là Hứa Hướng Dương đang bị bệnh, tuy là nàng đã cực lực chịu đựng, vẫn không kìm được ho khan vài tiếng. Khi nàng lại ho khan lần nữa, Triển Chiêu nhịn không được nói:" Thời tiết bắt đầu lạnh, nhớ mặc thêm áo." Hứa Hướng Dương cứng đờ, gắng cười gật đầu.
Đợi Hứa Hướng Dương thu thập đồ đạc đi ra ngoài, Triển Chiêu đứng dậy lấy áo khoác mặc vào. Áo khoác dày, lại phơi nắng cả ngày, vương chút hương vị ánh mặt trời, thực ấm áp. Bỗng nhiên, động tác trên tay hắn dừng một chút, ninh mi. Tiện đà vội vàng mặc áo bước nhanh ra khỏi phòng. Cửa phòng Hứa Hướng Dương vẫn mở, hắn hơi chần chờ, đến gần.
Triển Chiêu đã tới gian phòng này vài lần, nếu không có chuyện quan trọng, hắn thực sự không muốn đặt chân đến đây. Hiện tại hắn cũng không vào trong, chỉ đứng ở cửa. Trong phòng cực kì đơn sơ, thậm chí ngay cả một tủ đều không có, ở trong góc đặt hai cái rương. Ban đầu nàng không ở đây, sau này thành thân mới chuyển đến.
Dưới hoàn cảnh như vậy, việc thành thân tất nhiên là làm qua loa. Hắn phẫn hận, không cam lòng, miễn cưỡng thỏa hiệp, ngay cả hỉ đường cũng chưa từng bố trí, đơn giản lạy Bao đại nhân mấy cái, thậm chí còn chưa báo cho đại ca và đại tẩu là mình đã thành thân. Từ khi nàng chuyển đến đây hắn chưa bao giờ hỏi qua đến, thẳng đến khi nàng thắt cổ tự tử, còn nói đã mất trí nhớ.
Ban đầu hắn an bài thay nàng ở Khai Phong phủ, sau lại... Sau đó như thế nào hắn đều không biết, cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. Nàng vốn là cùng đường bán thân làm nô tài, hắn thấy nàng đáng thương mới đưa về. Cho dù nàng ở Khai Phong phủ buôn bán cũng có chút quan hệ, nhưng đã làm ra chuyện xấu như vậy, trong phủ cũng không có ai chấp nhận được một người như thế đi? Vậy mấy ngày nay nàng làm thế nào mà trôi qua được?
Lúc trước thấy nàng ăn mặc mỏng manh, hắn còn tưởng là nữ nhân thích chưng diện, lại chưa bao giờ nghĩ tới hoàn cảnh của nàng túng quẫn, không có khả năng mua thêm y phục. Đều đã vào đầu đông, trên giường vẫn còn là chăn mỏng. Nếu không phải bị cảm lạnh, hắn chỉ sợ còn chưa từng để ý đến. Nhấc chân tiến vào trong phòng, trên bàn đặt ít đồ thêu, hắn nhớ lúc mình dưỡng thương nàng đều ngồi thêu hoa, hiện tại nàng dựa vào thêu thùa để kiếm sống sao?
Triển Chiêu hít sâu một hơi, xoay người ra ngoài. Dù cho không thích, nhưng chung quy nàng là thê tử của hắn, tổng không thể để nàng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm được. Nếu đã thú về, những cái khác hắn không thể cam đoan, nhưng chuyện áo cơm thì nàng không cần phải lo đến. Mắt nhìn về phòng bếp, bước tới.
Hứa Hướng Dương đang cầm bát cháo, ngồi trước bếp vừa sưởi ấm vừa ăn, hôm nay không đòi tiền được, trong lòng nàng thực ảo não. Một bên thở dài, một bên thử nghĩ đến cảnh tượng bản thân đúng lí hợp tình hướng Triển Chiêu lấy phí sinh hoạt, ai, nàng chột dạ cái gì? Cấp phí sinh hoạt là chuyện thường tình, không phải sao? Hoàn cảnh khó khăn thế này thì nàng làm thế nào nuôi hắn? Cho dù quan hệ giữa bọn họ không thoải mái, cũng không thể bởi vậy mà quỵt nợ a! Càng nghĩ càng cảm thấy mình hẳn là lập tức phải đi đòi tiền, nhưng đến lúc đối mặt nàng lại suy sụp, lời này, nàng thực không thể nói ra được!
Lớn như vậy, trừ bỏ xin tiền cha mẹ ra, nàng chưa từng mở miệng vay tiền ai bên ngoài, sau khi đi làm, rốt cuộc cũng không xin tiền cha mẹ nữa. Cùng bạn bè đồng nghiệp khác, cho tới bây giờ đều là người ta vay tiền, bản thân ngại không dám đòi tiền lại. Mà Triển Chiêu căn bản chính là một người xa lạ, hắn lại cực kì chán ghét bản thân, cho dù da mặt nàng cực kì dày cũng không mở được miệng. Trong tay không phải một chút tiền đều không có, còn có mấy trăm văn, nếu không ngày mai mua chút bông làm y phục mùa đông trước vậy. Chăn không vội, cùng lắm mặc đồ đi ngủ, nhưng ban ngày không thể bọc chăn mà ra ngoài được. Ai, liền tính như vậy đi.
Còn chưa thở dài xong, gặp Triển Chiêu bỗng nhiên đi vào phòng bếp, sợ tới mức nàng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, có chút mờ mịt, luống cuống hỏi:" Triển, Triển đại nhân? Ngài, ngài, ngài đã ăn cơm chưa.." Sao hắn lại đến đây? Vô thanh vô tức, dọa chết người.
Triển Chiêu đã ăn qua cơm chiều, lúc này ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:" Có cái gì ăn?"
A? Hứa Hướng Dương há hốc mồm, nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng hắn thực sự còn chưa ăn cơm? Hỏi nàng có cái gì ăn, này... Hắn nói không ăn cơm ở nhà, nàng nào có chuẩn bị đồ gì? Triển Chiêu nhìn cái bát trong tay nàng, cháo thừa buổi sáng, bình thường nàng đều ăn cái này? Trong lòng trầm xuống, hắn chỉ lo bản thân cảm thấy khó chịu, lại không biết trong lúc đó đã vô tình đẩy nàng vào khốn cảnh. Hứa Hướng Dương có sai, nhưng không có nghĩa là hắn cũng sẽ ác ý trả thù.
Hứa Hướng Dương lấy lại tâm trí, nói:" Ta nấu cho ngài bát mì đi." Triển Chiêu thản nhiên gật đầu, nhưng không có ý tứ rời đi. Hứa Hướng Dương trừng mắt nhìn hắn một lúc, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn ở lại nhìn nàng nấu mì? Trong lòng căng thẳng, hôm nay làm sao vậy? Làm chuyện gì cũng không thuận. Nghĩ mở miệng nói hắn trở về phòng chờ, hắn cũng đã ngồi xuống, nói:" Ta đến nhóm lửa."
Hứa Hướng Dương đâu chỉ có tâm run rẩy mấy cái, cả người đều nhảy dựng lên, cảm giác cứ như đang bị sếp lớn gắt gao coi trừng. Cũng may Triển Chiêu không có nhìn chằm chằm nàng, mà cầm một cây củi nhóm lửa đến xuất thần. Nàng thế này mới nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh lấy ra chút bột mì ít ỏi. Nơi này không thể so với hiện đại, sợi mì đều được làm sẵn, muốn ăn liền có, sau khi nàng xuyên đến đây vẫn là lần đầu tiên làm mì sợi, có thể làm tới trình độ nào thì thật đúng là khó mà nói.
Một khi bắt đầu chăm chú làm chuyện của mình, nàng dần dần thả lỏng đề phòng, cả người nhanh nhẹn hẳn lên. Nhào bột hoàn hảo, lấy cái gậy cán mỏng ra, cắt thành từng miếng dài. Trong nhà không có thịt, liền đập một quả trứng đi. Nghĩ nghĩ, nói:" Triển đại nhân, ngài ăn cay sao?" Triển Chiêu hoàn hồn, nghe nàng lại hỏi một lần nữa, mới nói:" Thế nào cũng được."
Nàng gật gật đầu, từ trong bình lấy mấy cây cải trắng muối cay ra, thả vào trong nước tẩy đi gia vị bên trên rồi mới thái nhỏ. Ánh mắt Triển Chiêu đuổi theo nàng, cảm thấy người trước mắt hoàn toàn xa lạ. Hứa Hướng Dương trong ấn tượng của hắn rất mơ hồ, khắc sâu nhất là thời điểm y phục trên người không chỉnh tề lui ở trong góc giường khóc, đó là hình ảnh mà hắn không muốn nhớ lại nhất. Mà nàng ở trước mắt, trên người lại hơn một phần lạnh nhạt cùng điềm tĩnh, dường như đã thực sự quên chuyện quá khứ.
Triển Chiêu bất giác cho quá nhiều củi, đem lửa thiêu lớn. Theo chỉ thị của Hứa Hướng Dương lấy một ít củi lửa ra, trong lòng thầm nghĩ, tuy chỉ là một gian phòng bếp, muốn làm cũng cần hiểu biết, nữ nhân quản gia không phải công việc dễ dàng gì. Nồi nóng lên, hành tây được bỏ vào tỏa hương thơm lừng, sau đó trứng bị đánh vỡ trượt vào giữa, theo âm thanh của dầu mỡ, mùi thơm của trứng phiêu tán trong không khí. Trên mặt Hứa Hướng Dương hiện lên ý cười, tự cảm thấy trù nghệ của bản thân không đến nỗi nào. Lật vài cái trứng liền vàng óng, nàng vội vàng thả cải trắng vào, vị cay nồng hơi hơi bốc lên, trong không khí trộn lẫn hương vị đặc trưng của đồ chua.
Trong nồi bỏ thêm nước, chờ nước sôi lên thì bỏ mì vào. Triển Chiêu cũng làm theo lời nàng nói bỏ thêm củi vào bếp, ánh lửa ấm áp. Hẵn bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng khi còn bé, mẫu thân ở nhà nấu cơm chiều. Chuyện đã là rất lâu trước kia, lâu đến nỗi hắn cơ hồ không lại nhớ tới.
Hứa Hướng Dương cũng không nhàn, thừa lúc này bắt đầu thu thập mặt bàn. Triển Chiêu nhìn chằm chằm ngọn lửa, chậm rãi nói:" Trời bắt đầu lạnh, cái gì cần mua thêm thì mua thêm. Năm vừa rồi đều là người trong phủ xử lí chuyện này, hiện... ngươi xem có cái gì thiếu đều mua bổ sung đi." Nàng kinh ngạc nhìn hắn, ý tứ của hắn là... Chỉ thấy hắn đặt một cái túi tiền ở trên bàn:" Cái này, ngươi cầm trước đi."
A? Đây là, đây là cấp phí sinh hoạt? Hứa Hướng Dương giật mình, nàng buồn rầu cả buổi tối, như thế nào chưa nói ra liền cứ như vậy giải quyết xong? Nàng cũng không biết nói gì cho tốt. Hắn vốn nghĩ tính cấp tiền, hay là đột nhiên nảy ra ý tưởng? Hoặc là nhìn ra hoàn cảnh quẫn bách của nàng? Mặc kệ như thế nào, cám ơn trời đất, nguy cơ trước mắt cuối cùng cũng được giải quyết. Bạc này đều dành cho việc tiêu dùng của hắn, nàng sẽ không động đến, nhiều nhất xem như nàng mượn, sau này nhất định sẽ trả lại.
Triển Chiêu biết sau khi mất trí nhớ thì Hứa Hướng Dương vẫn sợ hắn, nhưng gặp vẻ mặt khó có thể tin của nàng vẫn khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nhìn nước trong nồi sôi, nhắc nhở nói:" Nước sôi rồi."
Hứa Hướng Dương hoàn hồn, tâm tình khoan khoái hơn rất nhiều, tựa hồ ngay cả bệnh tình cũng tốt hơn vài phần. Vội vàng cho sợi mì vào trong nồi, đảo một lát, bắc xuống. Triển Chiêu đã ăn qua cơm chiều, nghĩ bản thân ăn một chén nhỏ liền đủ, không nghĩ mì sợi hơi cay cay, hương vị nấu rất vừa miệng, thế mà lại ăn một bát lớn.
Bởi vì làm được nhiều, Hứa Hướng Dương cũng ăn một ít, nay đã có tiền, không cần tiết kiệm như vậy nữa, muốn ăn cái gì thì liền ăn. Trong lòng lại trộm nghĩ, nàng hiện tại chính là nha hoàn thϊếp thân của Triển Chiêu đi, giặt giũ nấu cơm quét tước phòng hắn, đều qua tay nàng cả.
Hứa Hướng Dương ăn cũng không nhiều, ăn vừa đủ liền ngừng đũa. Ăn no bụng rồi, tiền cũng tới tay, nhưng buổi tối ngủ vẫn chưa có chăn để dùng. Ở chỗ Triển Chiêu, nàng cũng chỉ tìm thấy một bộ chăn đệm, hắn nói đúng, nên mua thêm vài thứ, tổng không thể lúc tắm rửa ngay cả cái khăn đều không có. Lâu như vậy đều trôi qua được, huống chi đêm nay, ngày mai nàng phải đi mua chăn mới được!
Đang muốn tắt đèn đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hứa Hướng Dương khó hiểu, Triển Chiêu muốn tìm nàng? Mở cửa ra nhìn, trong tay Triển Chiêu cầm kiện áo bông, nói:" Cái áo này, đường chỉ có chút rạn, nếu cô nương rảnh rỗi thì giúp ta khâu lại đi." Dứt lời liền đưa áo cho nàng, không quay đầu liền đi rồi.
Hứa Hướng Dương nhìn áo bông trong tay, rạn đường chỉ? Nhiều ngày nay nàng đều kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, như thế nào vẫn còn y phục bị rạn đường chỉ? Đóng cửa cẩn thận kiểm tra, vẫn chưa phát hiện chỗ không ổn. Bỗng nhiên, trên tay nàng căng thẳng, chẳng nhẽ hắn cố ý tìm cái cớ đưa áo tới cho nàng chống lạnh? Nếu không phải vậy, hành vi hôm nay của hắn thật kì quái?
Vuốt ve trong tay áo bông, nàng chua xót cười. Triển Chiêu là người tốt, cho dù đã xảy ra tình cảnh như vậy, hắn cũng sẽ lựa chọn phương thức ít đả thương người khác nhất mà yên lặng giúp đỡ. Đột nhiên áo bông trong tay như bị phỏng, đáy lòng sinh ra sợ hãi, đối mặt với một người nam nhân như vậy, nàng rất sợ bản thân bất tri bất giác sẽ vượt quá xa, sinh ra tâm tư không nên có. Vẫn là, nên xa cách một chút thì tốt hơn.