Hứa Hướng Dương cho rằng bôi thuốc giúp Triển Chiêu quả thực là một chuyện khiến người ta xấu hổ, mới bắt đầu còn ngượng ngùng, sau khi nhìn thấy miệng vết thương lại hoàn toàn không còn nghĩ ngợi linh tinh nữa. Miệng vết thương vừa dài lại sâu, nhìn cực kì dữ tợn, nhất định sẽ lưu lại sẹo. Nàng hít một ngụm khí lạnh,cảm thấy không xuống tay được. Sửng sốt ngốc trong chớp mắt, cầm khăn lau đi thuốc mỡ lưu lại trên vết thương, động tác nhẹ nhàng, rất sợ làm đau hắn.
Nói là đã kết vảy, kì thật vẫn còn có chỗ rỉ ra máu loãng, nàng nhìn mà lo lắng, cảm thấy có chút đau lòng. Nàng nhát gan, tiêm một cái cũng không dám xem, hiển nhiên bị thương nặng như vậy đã vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng. Nếu là ở hiện tại, miệng vết thương này nhất định phải dùng kim khâu lại đi? Nhớ đến ban ngày bản thân còn đề nghị hắn tắm rửa, có chút hối hận, hắn sao có thể cử động mạnh, cần phải để qua vài ngày nữa mới đúng.
"Triển đại nhân, miệng vết thương vừa mới kết vảy, ngài cần phải cẩn thận dưỡng thương." Nàng không nhịn được thấp giọng nói, có nơi vảy kết thật sự quá mỏng, vừa đυ.ng liền phá ra. Triển Chiêu cúi đầu đáp một tiếng, lại không nói gì nữa. Động tác của nàng coi như nhanh nhẹn, bôi thuốc xong lại mang mảnh vải đã được tiêu độc giúp hắn băng bó. Xong xuôi mới để ý chính mình một thân mồ hôi, nhìn hắn để trần thân trên, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu đem này nọ thu thập xong, vội vàng tránh ra ngoài.
Đem băng vải cũ giặt sạch rồi cho vào nước nóng nấu lên để tiêu độc, tiện thể nàng bắt đầu làm cơm chiều. Cơm của Triển Chiêu là do nàng nấu, bản thân thật ra ăn uống so với hắn đơn giản hơn rất nhiều. Bất quá hôm nay nấu canh gà, hiện tại nàng cũng có thể múc một bát ngồi ở trước phòng bếp từ từ uống. Uống hớp canh nóng, cơ thể ấm áp lên nhiều. Hai ngày này rốt cục đem số bạc để làm áo bông đều tiêu mất, cần phải tiết kiệm khẩn cấp thôi.
Nhưng mà thời tiết càng ngày càng lạnh, nàng thật sự không nghĩ ra biện pháp gì nhanh chóng kiếm được tiền. Nếu là ở nông thôn, còn có thể lên núi đào cái này cái nọ bán lấy tiền, không bán thì để lại ăn cũng no bụng. Cơ mà giờ ở Khai Phong phủ, trừ bỏ dựa vào chút khéo léo mới miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, nàng thật sự trở mình không dậy nổi. Nghĩ đến, liền ngay cả ăn canh gà cũng mất ngon. Ngọn lửa trong bếp sưởi ấm được thân mình nhưng lại ấm không nổi tâm, ở chỗ này, cho dù một cây củi, một chút lửa đều phải cần tiền.
Hôm nay chỗ Triển Chiêu không có việc gì cần làm, nàng đem băng vải vớt lên rồi phơi ở bên ngoài, lại rửa mặt chải đầu một phen, sớm trở về phòng thêu hoa. Hiện tại cũng bất chấp lãng phí ngọn nến hay hại mắt, có thể làm thêm chút nào hay chút ấy, mỗi ngày đều phải cần bạc để ăn cơm. Ngồi trong phòng một lúc nàng liền cảm thấy lạnh cả người. Không thể để đông lạnh rồi bị bệnh được. Nghĩ đến phòng bếp còn có nước ấm, chi bằng vừa ngâm chân vừa thêu hoa, ấm áp lại bảo vệ sức khỏe. Tự dưng thấy buồn cười, chỉ trong một ngày mà bản thân đã ý thức được việc dưỡng sinh rồi.
Cách một ngày, Triển Chiêu liền khẩn cấp thay quan phục đi làm công vụ, vết thương đã lành, không thể suốt ngày nằm, mà hắn cũng nằm không được. Ban đêm Hứa Hướng Dương thêu hoa muộn, thức dậy có chút trễ, gõ cửa phòng mới phát hiện hắn không có ở. Nghĩ chắc là hắn buồn chán đi ra ngoài dạo một chút, không ngờ một ngày liền không trở về, đợi buổi chiều hỏi qua mới biết hắn là đi làm công vụ. Đối với chuyện của Triển Chiêu, Hứa Hướng Dương tự nhiên không tò mò gì, chỉ hỏi hắn có muốn dùng cơm hay không, hắn lại nói cho nàng biết đã dùng qua rồi.
Trong lòng Hứa Hướng Dương nổi lên chút mất mát, còn nghĩ có thể thoải mái nói hai ba câu, nguyên lai cái gì cũng chưa từng thay đổi, lúc trước bất quá là tình thế bắt buộc mà thôi. Nhưng nàng lại lập tức trở lại bình thường, quan hệ của bọn họ vốn căng thẳng, nói được với nhau vài câu đã tính là tốt rồi. Huống hồ, nàng không nghĩ tiếp xúc nhiều, xa cách chút cũng tốt. Nhưng trong nồi vẫn hâm canh gà cho hắn, nàng bưng đến. Triển Chiêu tựa hồ hơi đăm chiêu, nhưng vẫn trầm mặc tiếp nhận tâm ý của nàng.
Thấy hắn như thế, Hứa Hướng Dương nghĩ rằng, nếu không phải nguyên chủ đem sự tình nháo hỏng bét thì Triển Chiêu sẽ là một người rất tốt để ở chung. Tuy nàng ít đi ra ngoài, nhưng cũng nghe được mọi người khen ngợi hắn ra sao. Yên lặng thở dài, lại cảm thấy may mắn, hoàn hảo là hắn, nếu đổi lại là người khác, tình cảnh hiện tại sợ là càng khó vượt qua.
Khi hai người ở chung luôn có phần xấu hổ, mỗi tiếng nói mỗi cử động tựa hồ đều ngượng ngạo, Hứa Hướng Dương yên lặng lấy thuốc mỡ, cẩn thận nói:" Triển đại nhân, hiện tại có thể đổi thuốc được chưa?" Bôi thuốc xong, nhiệm vụ hôm nay của nàng liền kết thúc.
Triển Chiêu không thích nàng đυ.ng chạm, nhưng vết thương lại ở sau lưng. Làm phiền Công Tôn tiên sinh mãi cũng không tiện, nói sao Hứa Hướng Dương là thê tử của hắn, việc này để nàng làm là chuyện đương nhiên. Chỉ có thể yên lặng gật đầu, quay lưng đi, không được tự nhiên cởϊ áσ ra.
Có kinh nghiệm bôi thuốc hôm qua, hôm nay thuận tay hơn nhiều, Triển Chiêu căng thân mình, ngay ngắn ngồi thẳng, tựa hồ khá gian nan. Giống như trước, thuốc mỡ cũ bị khăn nhẹ nhàng lau đi, xoa lên lớp thuốc mới. Thuốc mỡ bôi lên có chút ấm áp, tay nàng lại lạnh lẽo một mảnh, cọ ở trên lưng hắn càng rõ ràng. Hắn không khỏi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy mép váy của nàng, mi tâm khẽ nhúc nhích. Trời đã vào đầu đông rồi, nàng ăn mặc không phải quá mức đơn bạc sao?
Đối với chuyện ăn mặc của nữ nhân, hắn chưa bao giờ từng lưu ý, chỉ nhìn thoáng một lần liền tiếp tục ngồi ngay ngắn. Rất nhanh, nàng bắt đầu băng bó vết thương lại. Tựa hồ ý thức được hai tay của mình lạnh như băng, nàng thổi thổi, cẩn thận băng bó rồi đứng lên. Chạng vạng hôm nay thời tiết có chút biến đổi, buổi chiều lạnh hơn so với hôm qua, nàng lo lắng hắn cảm lạnh, vội vàng giúp đỡ hắn mặc áo sơ mi vào. Sự tình làm thuận tay, bất giác bản thân nhận ra bất ổn, nửa đường nhanh chóng thu tay về, lui từng bước, bản năng muốn giải thích, lại nói không nên lời:" Ách..."
Triển Chiêu tự mình mặc y phục, nàng đan hai tay vào nhìn xuống đất, lúng túng hồi lâu cũng không nói được câu nào, chỉ yên lặng cầm y phục đã cởi ra đưa cho hắn, nghĩ nghĩ, lại lấy từ trong ngăn kéo một kiện áo khoác. Cẩn thận nói:" Triển đại nhân, thời tiết hiện hơi lạnh, có cần lấy y phục mùa đông của ngài ra không?" Bây giờ nàng quản cuộc sống hàng ngày của hắn, chuyện ăn mặc cũng qua tay nàng. Y phục của hắn rất đơn giản, trừ bỏ quan phục, tựa hồ chỉ có lam sam (áo đơn/sơ mi màu lam), tất cả đều đơn bạc.
Triển Chiêu tiếp nhận áo khoác nàng đưa, không khỏi liếc nàng nhìn một cái. Trên thân mặc sơ sài, váy lại phiêu phiêu đãng đãng, liền ngay cả hắn đều cảm thấy lạnh cả người. Gật đầu, thản nhiên nói:" Làm phiền."
Hứa Hướng Dương mỉm cười, nói:"Ngày mai đại nhân khi nào thì đi ra ngoài? Ta sẽ sớm làm cơm." Bỗng nhiên, nàng thấy bản thân giống như nha hoàn của hắn, nếu cẩn thận làm tròn bổn phận, tựa hồ ở chung không phải quá khó khăn.
"Không cần phiền toái, ta không trở lại ăn cơm."
Hứa Hướng Dương thản nhiên đáp lời, thu thập đồ đạc lui ra ngoài. Như thế là tốt nhất, xa cách, không chạm mặt, không có hỗn loạn, đến thời điểm rời đi trong lòng cũng thấy thoải mái.
Ngày thứ hai, bầu trời quang đãng, thừa dịp thời tiết tốt, Hứa Hướng Dương đem đệm chăn của Triển Chiêu tháo ra hết, giặt phơi nắng. Về phần y phục mùa đông, hình như hắn cũng không có bao nhiêu y phục dày. Nàng không khỏi nghĩ, có lẽ người tập võ chịu được lạnh, hắn chỉ mặc hai kiện y phục liền ra cửa, áo sơ mi đơn bạc, quan phục lại không dày. Nàng mặc cũng đơn bạc nhưng không thể chống cự được bao lâu. Ban đêm trời lạnh, nàng gần như phải đem tất cả đồ có thể dùng để đắp lên người.
Nhìn y phục đang phơi đầy ngoài nắng, nàng cơ hồ đã nghĩ vụиɠ ŧяộʍ lưu lại một kiện áo mùa đông của hắn, tạm thời giải quyết vấn đề. Bất quá chỉ là nghĩ mà thôi, nếu như bị phát hiện, không biết còn muốn nháo ra sóng gió gì. Nguyên chủ leo lên giường người ta, nàng lại trộm áo khoác, bị truyền ra sẽ chẳng dễ nghe. Cũng may việc của không ít, hoạt động nhiều chút sẽ không thấy quá lạnh.
Trừ bỏ chuyện đó, hai con gà con liên tục kêu cũng làm nàng đau đầu. Cứ nghĩ nuôi hai con gà chẳng phải chuyện lớn gì, ai ngờ cho gà ăn lại khó khăn như vậy. Bản thân nàng ăn còn chưa no, lấy cái gì cho chúng? Hoàn hảo phía sau đại trù phòng nhìn thấy ít rau thừa, nàng chọn cái nào còn tốt đem đi rửa để băm nát cho gà ăn, xem như là miễn cưỡng thông qua. Bất quá, lấy nhiều cũng làm người để ý, khiến mặt nàng nóng lên.
Vương tẩu tử nghe Vương Triều khuyên xong, đối nàng thoáng buông vài phần thành kiến, thi thoảng cùng nàng nói mấy lời. Nhìn thấy nàng nhiều miệng một câu:" Ngày đông rau xanh không nhiều lắm, nên sớm chuẩn bị một chút ăn dần." Hứa Hướng Dương cảm kích cười, nhẹ giọng nói:" Ân, đã dự trữ một ít rồi. Mấy ngày nay nhất thời nóng đầu mua hai con gà con, phát hiện nuôi cũng không dễ, nhưng lấy mấy ngọn rau thừa cũng có thể cho chúng ăn."
Nghe vậy, Vương tẩu tử có chút ngoài ý muốn. Trước kia, Hứa Hướng Dương chính là một tiểu thư mảnh mai yếu đuối, làm sao phải làm mấy chuyện này, hiện tại thực sự không còn giống ngày xưa nữa. Dừng một chút, nói:" Nuôi hai con gà đẻ trứng cũng tốt, ở phòng bếp không thiếu rau thừa, cơm thừa ngẫu nhiên sẽ có, lấy cũng không sao."
Như thế xem như tốt lắm, Hứa Hướng Dương thật sâu thở ra, sau này kiếm đồ ăn cho gà không còn quan ngại nữa rồi. Con người chính là vậy, vốn muốn vứt này nọ, đột nhiên có người lượm đi dùng, cả người sẽ cảm thấy khó chịu. Bản tính con người như thế, nàng đều biết, cũng may có Vương tẩu tử giải vây.
Đem rau mang về băm nát cho gà ăn, nàng nhớ tới cải trắng lúc trước muối ước chừng được rồi, bao giờ đưa qua cho Vương tẩu tử một ít, ở trong này, có thể tiếp xúc cũng chỉ có nàng. Chính là không biết đồ mình làm có hợp khẩu bị Vương tẩu tử không. Thôi, bất quá là chút tâm ý, sao có thể chỉ cần một bước liền xoay chuyển cục diện đã thành được? Gặp mặt có thể ít đi một phần xem thường coi như thành công rồi.
Y phục của Triển Chiêu đã có nhiều cái hơi cũ, thường thường là bà tử nha hoàn trong phủ giúp hắn xử lí, không được tỉ mỉ cho lắm. Nàng liền giúp hắn cẩn thận kiểm tra những chỗ vá đè lên, chuyện này nàng để buổi tối làm, cũng tiện dùng nhờ áo khoác đó tránh cái rét lạnh ban đêm. Bất quá không thể để lâu dài như vậy, hiện tại cần nhất chính là y phục mùa đông và chăn bông! Nhưng nàng thiếu tiền, cả hai cái không thể có được ngay, vừa muốn mua thêm y phục lại vừa gặp phải vấn đề cơm nước, ngày quả thực trôi qua không dễ!
Thời tiết không dễ chịu chút nào, Hứa Hướng Dương rốt cục vẫn là chịu không nổi, có chút cảm lạnh. Nhẫn nhịn đem canh múc vào bát, lại điều khiển không được tay chân lạnh như băng. Hiện tại nàng gần như chỉ mặc áo mỏng, có thể tốt mới là lạ. Một ngày này nàng không làm bất kì cái gì, liền bọc một cái chăn mỏng, lại đắp thêm áo choàng của Triển Chiêu nằm ở trên giường. Thật sự chống đỡ không nổi nữa, cho dù nàng là nha hoàn, cũng sẽ có chút tiền tiêu vặt hàng tháng đi? Không có tiền tiêu vặt hàng tháng cũng được cho cơm ăn? Như vậy vừa tốn sức lại không có bao nhiêu tiền, cho dù chỉ ăn bánh bao cũng khó chống đỡ.
Trong đầu nghĩ làm sao để đi đòi tiền, ách, là vay tiền, vòng vo tìm lời thích hợp, đợi cho Triển Chiêu trở về, nàng lập tức sẽ nói ra, lên tinh thần chờ đợi đối mặt.