Huỳnh Hương là một tân sinh viên mới nhập học vì không đi tham quan trường trước đó nên cô đang bị lạc đường, trong lúc loay hoay cô vô tình đυ.ng trúng một đàn anh khác, cô quay lại xin lỗi thì đàn anh lên tiếng mời cô vào đội cổ vũ cho đội bóng rỗ của anh ta. Hương vừa định lên tiếng từ chối thì đột nhiên đám con gái hú hét dữ dội họ đang bao vây lấy một hotboy của trường, từ xa xa cô đã thấy người con trai đó có dáng hình quen thuộc không ngờ càng lại gần hơn thì cô nhận ra đó là Quang Minh người yêu cũ của cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, đám con gái quá khích chen lấn nhau vô tình đẩy ngã Huỳnh Hương đang đứng bất động, cô ngã xuống đau đớn mà không hề nhận được một lời xin lỗi nào, Minh tiến đến gần cô rồi thản nhiên lướt qua mặc cho cô ngồi dưới đất bị dẫm đạp, Huỳnh Hương cười miệt thị bản thân.
" Mày đang trông đợi cái gì chứ?"
Đàn anh đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, Minh Khôi năm ba khoa công nghệ thông tin, cũng là đội trưởng đội bóng rỗ.
" Đẹp trai đúng là lời nguyền mà, thu hút những kẻ phiền phức đi theo còn làm người khác bị thương nữa! Em không sao chứ?"
Huỳnh Hương nắm lấy tay đàn anh rồi đứng dậy.
" Em không sao, chỉ trầy xước một chút thôi, à mà nhân tiện anh cho em hỏi đường với"
Huỳnh Hương đi được không lâu thì chân bất đầu đau nhói, cô tiếp tục lê lết đôi chân đầy vết trầy xước và đau đớn giảng đường nơi diễn ra buổi lễ chào đón tân sinh viên, nhưng khi đứng trước cầu thang cô lại cảm thấy nản chí.
" Chân mình hình như bị trật rồi"
Huỳnh Hương đang ngồi trên cầu bật cầu thang vừa than thở một mình thì bị một cô gái khác bắt gặp, cô ấy thân thiện hỏi cô có ổn không còn cho cô vài chiếc băng cá nhân.
" Xin chào tên mình là Lan Anh năm nhất khoa thần kinh"
" Huỳnh Hương năm nhất khoa tim mạch"
Lan Anh gương mặt phấn khích nói.
" Mà chân cậu có sao không? đi nổi nữa không?"
" Hình như bị trật rồi "
Lan Anh tốt bụng chủ động đề nghị dìu cô đi, Huỳnh Hương mặc dù rất ngại và đã từ chối nhưng thấy Lan Anh năng nổ quá nên cô cũng chấp nhận.
Tới giảng đường mọi người đã vào đông nghẹt cả hai cố gắng chen chúc để vào ghế. Thủ khoa bắt đầu bước lên đọc bài phát biểu của tân sinh viên thì ra thủ khoa chính là Quang Minh, nhìn thấy xa xa người con trai đó cảm xúc của cô thật khó tả. Cậu từ bục phát biểu cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở xa đôi mắt hai người lại vô tình chạm vào nhau giữa biển người đông đúc, đôi mắt cô khẽ rưng rưng.
" Hình như con gì bay vào mắt tớ rồi, tớ đi trước nha"
Huỳnh Hương cứ thế mà bỏ đi, khi đi cô còn không quên quay đầu nhìn về người con trai đang phát biểu ở dưới, cô nhận ra ánh mắt đó vẫn dõi theo cô, cô cứ thế mà bỏ đi.
Ai có ngờ cậu cũng học ngành này, cùng lớp với cậu điều này khiến cô bối rối tìm chỗ ngồi cách xa cậu một chút. Ngày đầu tiên nhập học có vẻ không suôn sẻ với cô lắm, trước đây nghe nói cậu đã qua nước ngoài nhập học khi giữa cấp ba vậy mà bây giờ cậu lại có mặt ở đây, ở kế bên cô. Vừa tan tiết đám con gái bu xung quanh cậu kiếm cách bắt chuyện nhưng cậu cũng chỉ cười trừ cho qua mà giữ khoảng cách với họ.
Tan học Lan Anh đưa Huỳnh Hương đi một nơi trong trường với cô để giải khuây, thì ra là đưa cô đi xem bóng rỗ. Cả hai đã trao đổi phương thức liên lạc và làm thân từ ngày hôm ấy. Lan Anh năn nỉ Huỳnh Hương đưa đồ giúp anh của cô ấy đang chơi bóng ở trong kia.
" Là anh cậu sao cậu không đưa vậy sẽ dễ hơn một người xa lạ như tớ?"
Lan Anh bĩu môi nũng nịu nói.
" Tớ và anh hai cãi nhau nhưng bạn anh ấy nhờ tớ đưa đồ giúp ảnh, tớ cũng không muốn đâu nhưng được nhờ mà lại còn là đồ quan trọng, chỉ cần nhìn vẻ mặt đáng ghét của anh hai là tớ chịu không được, nhìn muốn đấm"
" Được rồi để tớ giúp, anh cậu là ai?"
Lan Anh đưa cho Huỳnh Hương xem hình của anh trai cô ấy, Huỳnh Hương nhận ra đó là Minh khôi đàn anh cô gặp ở sân trường. Cô kể lần đầu gặp gỡ Minh Khôi cho Lan Anh nghe, cô ấy nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
" Hai người có duyên ghê, cũng vừa hay anh mình ế nên cậu hẹn hò thử xem sao"
Huỳnh Hương khó xử bèn đánh trống lảng, cô quay mặt đi tiến vào sân bóng. Đang đi thì một trái bóng lăn dài đến chân cô, Minh vội chạy theo nhặt lại bóng, ánh mắt hai người lại chạm vào nhau một lần nữa, cứ như số phận sắp đặt hai người phải luôn đυ.ng mặt nhau vậy, Khôi thấy cả hai đứng bất động nhìn nhau nên chạy ra xem, bất ngờ khi anh gặp lại cô, anh nói.
" Ơ em đến để tham gia đội cổ vũ à?"
Quang Minh xen ngang cuộc trò chuyện.
" Một người bị bệnh tim yếu ớt như cô ta thì gia nhập được tích sự gì? Nhảy được hai, ba động tác là lên cơn liền"
Huỳnh Hương khó chịu đáp lại.
" Cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu"