Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 39: Đuổi đến cùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mượn tiền? Đúng là mặt dày.”

Mục Song Ngư nghe em trai kể lại chuyện lúc trưa, cười khẩy một tiếng. Mục Song Ngư anh chỉ tốt với những người tốt với mình, những năm tháng xưa bị đối xử bất công anh chưa từng quên một chuyện nhỏ đâu. Mở miệng nhắc đến gia đình, không biết là ai không coi hai anh em họ là người một nhà trước.

Muốn mượn tiền, cách tốt nhất là nằm mơ!

Mục Thiên Xứng cười nhẹ, biết ngay anh hai sẽ có thái độ này. Anh cầm túi quà đã chuẩn bị từ trước lên, sắp sửa đi đến nhà Biện Nhân Mã: “Em nói lại cho anh hay thôi, em phải đi đây.”

Mục Song Ngư đánh giá đứa em đẹp trai ăn mặc chỉnh trang lần nữa, cuối cùng vẫy tay bảo anh mau đi đi. Biện Nhân Mã đang ở dưới đợi, đừng để cậu đợi quá lâu.

Hoàng Song Tử nhìn bóng lưng của em rể, mỉm cười xoa lưng Mục Song Ngư vẫn đang tức tối về chuyện em họ đến mượn tiền, bèn tìm chuyện thay đổi sự chú ý của anh.

“Em nói thằng bé có làm được không?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Mục Song Ngư lại thật sự vứt chuyện kia ra sau đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này.

“Có lẽ không thành vấn đề, chuyện giữa nó và Nhân Mã, ừm… là được hai bên chấp thuận.”

Hoàng Song Tử mỉm cười vòng tay qua eo Mục Song Ngư, nghiêng đầu hôn nhẹ lên bên trán anh. Sau đó anh ấy cẩn thận nâng tay phải trước đó bị bỏng của anh lên, cẩn thận xem xét.

Vết thương được chữa trị cẩn thận, chăm chỉ bôi thuốc chắc sẽ không để lại vết sẹo quá rõ ràng. Ánh mắt đau lòng dễ dàng nhận ra, anh ấy nâng niu nhìn một lúc, cuối cùng nói.

“Chúng ta đi tắm trước, sau đó anh làm cơm. Hôm nay em muốn ăn gì?”

Mục Song Ngư lại suy nghĩ, vì anh bị bỏng nên phải kiêng ăn nhiều thứ, mấy món anh thích gần như đều nằm trong danh sách phải kiêng, có đòi ăn một chút thì Hoàng Song Tử cũng nhất quyết không cho ăn. Thế là qua một lúc, anh mới đáp: “Ăn canh cá.”

Hoàng Song Tử gật đầu, nắm cổ tay trái của anh cùng đi đến nhà tắm.



Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương sánh vai nhau đi trên hành lang dài bóng loáng, anh nghiêm túc nghe y nói về lịch trình ngày hôm nay. Đợi đến khi đến cửa phòng làm việc, anh mới nhẹ nhàng xoa đầu y, đi vào trong bắt đầu công việc.

Đới Bạch Dương hít sâu một hơi, đi đến bàn làm việc của mình, đặt tập tài liệu xuống. Trước khi bắt đầu làm việc, y thường sẽ đi chuẩn bị một cốc cà phê của cả hai, về mặt ăn uống anh đã khá khó tính, cộng thêm sau sự cố lần trước, anh chẳng muốn dùng thứ gì không phải do y làm.

Đến phòng bếp cần đi qua khu làm việc của nhân viên, y liếc vào quan sát những nhân viên đang cặm cụi làm việc. Ánh nhìn bỗng tập trung lên một nhân viên nữ trẻ đeo địu em bé phía sau, đứa bé ngủ no say trên lưng mẹ.

Trưởng phòng thấy y để ý đến cô gái ấy, bèn vội vàng đi ra giải thích. Thì ra là mẹ đơn thân, vì tình huống đột ngột chưa tìm được chỗ trông con nên đã xin phép đưa con đến chỗ làm một hai hôm. Đứa bé ngoan, cho ăn no là ngủ say, không ảnh hướng đến tiến độ công việc hay người khác. Đới Bạch Dương không có ý kiến gì, chỉ mỉm cười tiếp tục rời đi.

Y cũng muốn mình và Vương Xử Nữ có một đứa.

Thật ra y đã có suy nghĩ này từ lâu, trước đây khá lâu y từng thử dò xét thái độ của bố mẹ chồng, hai ông bà đều vui vẻ đồng ý, ai lại không muốn có cháu đây? Chẳng qua vì những năm đó người trong nhà ai cũng bận rộn, nếu nhận nuôi một đứa bé thì không có ai chăm sóc, thuê bảo mẫu, nói thật thì y không yên tâm lắm. Nhưng một năm gần đây mẹ chồng đã nghỉ việc ở nhà, để bà chăm sóc cháu có khi vui phải biết.

Bưng một cốc cà phê đến trước cửa phòng Vương Xử Nữ, y thở dài, dù gì vẫn cần bàn bạc với anh trước. Nếu anh không thích thì y cũng không ép buộc, đơn giản là vì một đứa bé nên nhận được trọn tình thương.

Đặt cốc cà phê bên bàn, Đới Bạch Dương nhìn anh ngẫm nghĩ xem nên mở lời thế nào. Vương Xử Nữ ngẩng đầu lên, thấy y như vậy bèn chủ động kéo y vào lòng, ngồi trên đùi mình.

“Em muốn nói chuyện gì?”

Đới Bạch Dương dán sát người vào lòng anh, thật lòng hỏi: “Anh muốn có một đứa con không?”

“…”

Vương Xử Nữ nhướng mày, theo bản năng nhìn xuống bụng của Đới Bạch Dương. Y nhận ra anh đang nghĩ gì, lập tức giơ tay vỗ đầu anh.

“Em nói tới chuyện nhận con nuôi!”

Y không sinh được, Vương Xử Nữ ngốc nghếch.

Vương Xử Nữ vòng tay ôm qua hông Đới Bạch Dương, im lặng quan sát vẻ mặt nghiêm túc của y. Đới Bạch Dương thấy anh không mang vẻ mặt cau có, trái lại có chút hứng thú vui vẻ, thế là trong lòng âm thầm mong chờ.

Vương Xử Nữ cười nhẹ hỏi: “Thích trẻ con?”

Đới Bạch Dương gật đầu.

“Vậy sắp xếp lại lịch trình, bỏ ra một ngày chúng ta đến cô nhi viện một chuyến.”

“Anh đồng ý rồi?”

Vương Xử Nữ yêu chiều gật đầu: “Em muốn nhận nuôi mấy đứa cũng được.”

Đới Bạch Dương nghiêng đầu hôn lên môi anh, nhanh chóng đứng dậy, cười nói: “Vậy em đi làm ngay.”





Giang Thiên Yết ngồi sau bàn làm việc ký nốt vài giấy tờ, đưa cho thư ký. Cậu nhẹ nhàng xoa ấn đường, tiếng điện thoại vang lên thông báo, cậu lấy qua xem.

Ra là Dương Bảo Bình gửi hình kết quả kiểm tra sức khỏe định kỳ đến. Hôm nay anh lại đi theo bà Dương đến bệnh viện, kết quả vừa có là gửi cho cậu ngay.

[Anh đến chỗ em được không?]

[Lát em có việc phải ra ngoài.]

[Anh có thể đợi.]

Qua mấy chục giây, Giang Thiên Yết mới nhắn lại tin đồng ý.

Xe chạy đến Scor là vào mười lăm phút sau, Dương Bảo Bình tạm biệt mẹ rồi đi vào. Tốc độ đi của anh đã cải thiện hơn lần trước một chút, bảo vệ ở đây biết anh là ai nên không ngăn cản.

Vừa vào cửa đã đón nhận nhiều ánh mắt. Dương Bảo Bình thản nhiên đi đến thang máy VIP, ấn thẳng lên tầng làm việc của Giang Thiên Yết.

Quả nhiên cậu vẫn chưa đi, cửa thang máy mở ra là anh đã thấy cậu đứng bên ngoài đợi mình. Giang Thiên Yết đi đến, Dương Bảo Bình lập tức né tránh bàn tay của cậu.

Không được bế!

Lần trước vì cậu bế mà người ta đều cho rằng anh nằm dưới cậu, anh cũng tổn thương lắm chứ đùa.

Trong phòng làm việc của Giang Thiên Yết có bộ mô hình được anh mua về lần trước vẫn chưa lắp xong, bộ môn này không dành cho anh, lắp mãi vẫn chưa được một nửa. Bây giờ lại lấy ra, dùng nó gϊếŧ thời gian đợi Giang Thiên Yết về.

Trà bánh được chuẩn bị xong cho anh, Giang Thiên Yết nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã đến. Vốn có ý định bảo Doãn Sư Tử ở lại lo cho anh, nhưng lúc này cửa phòng đột ngột bị gõ ba tiếng. Doãn Sư Tử trưng vẻ mặt lạnh băng đứng bên ngoài, không chịu vào mà hỏi thẳng luôn.

“Cậu Giang đến tập đoàn MK?”

Giang Thiên Yết gật đầu: “Phải.”

“Đi gặp ngài Khang kia sao?”

Giang Thiên Yết hơi khó hiểu nhíu mày: “Ừ, có chuyện gì không?”

Doãn Sư Tử hít sâu một hơi, bỗng dưng nghiêng đầu cười bảo: “Vậy tôi đi cùng cậu, còn cậu Dương để tôi gọi vệ sĩ khác đến bảo vệ.”

Nói xong cũng không đợi Giang Thiên Yết đáp lại, anh đã nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Giang Thiên Yết tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ của Doãn Sư Tử.

Anh ấy làm sao thế? Thái độ giống như chuẩn bị đi gặp kẻ thù vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »