Chương 6

Tôi hạ cửa sổ xe xuống và vẫy tay bảo cô ấy lên xe.

"Sao cậu lại bị thương thế này?" Mạnh Điềm lo lắng chạm vào vết thương của tôi, tôi nghiến răng nghiến lợi không dám kêu đau.Tôi giải thích ngắn gọn đại khái sự việc, cũng không có gì giấu giếm, chỉ muốn cho Mạnh Điềm hiểu Dương Tử Ngang là kẻ thế nào, đương nhiên là che giấu ý định ban đầu của Vương Kiến Phong.

Đôi mắt Mạnh Điềm tối sầm, cô ấy nói: “Bất kỳ người đàn ông nào đến gần tôi đều sẽ bị hắn ta cảnh cáo. Tôi không ngờ rằng hắn ta thậm chí còn không buông tha cho cậu, rõ ràng là cậu không có ý gì vớ tôi. .."

Khuôn mặt già nua của tôi đỏ bừng, tôi ho một cách chiếu lệ:"Trước tiên lên xe đi, tôi đưa cậu về."

Hôm nay tôi không lái chiếc Porsche, ban đầu là do Vương Kiến Phong ép tôi lái, ý định ban đầu của anh ấy là để tôi lái đi đám cưới để khoe khoang, hù dọa bạn học cũ. Tôi lái chiếc BMW x6 mua năm ngoái, nó không đắt tiền và rất thiết thực.

Mạnh Điềm không để ý tới chiếc xe, cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của tôi, lo lắng cho tôi: “Cậu thế này có ổn không?”

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Bọn chúng còn đánh tôi còn nặng hơn thế này khi tôi còn học trung học."

Nhưng Mạnh Điềm nhất định bảo tôi lên nhà cô ấy, cô ấy còn muốn giúp tôi rửa vết thương.

"Không sao đâu. Bộ dạng của tôi như thế này, sẽ dọa gia đình cậu, sẽ không tốt đâu."

“Hôm nay mẹ tôi đến nhà bà ngoại, ở nhà không có ai cả.” Mạnh Điềm nhất định không có ý nói như vậy, cô thoạt nhìn có vẻ vô tội, nhưng những lời này giống như một hòn đá lớn được ném vào lòng hồ, khiến ngàn con sóng trong phút chốc dâng lên. Cổ họng tôi có chút nghẹn lại, không biết có phải là do ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy hương thơm ngọt ngào trên người Mạnh Điềm khiến cơ thể tôi trở nên nóng như lửa, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Mạnh Điềm không cho phép tôi từ chối, nhất quyết kéo tôi lên lầu. Tai tôi đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, đành phải để cô ấy kéo lên lầu.

Tòa nhà nơi Mạnh Điềm ở vẫn là một tòa chung cư kiểu cũ, hành lang có đèn kích hoạt bằng giọng nói, đủ loại mảnh vụn chất đống, trên mặt đất có những vết bẩn không rõ màu sắc. Nhìn những chữ đòi nợ nghệch ngoạc trên tường, cô ấy xấu hổ nói: “Thật xin lỗi đã để cậu thấy cảnh này… Điều kiện của gia đình tôi không được tốt lắm.”

Tôi lắc đầu cười nói: “Dù có tệ đến đâu thì vẫn tốt hơn nhà của tôi.”

Mạnh Điềm cười, mở cửa nói: "Quả nhiên tốt hơn, nhưng bây giờ cậu đang làm việc ở Triều Dương, ít nhất cũng có thể tự nuôi sống bản thân. Cứ cố gắng làm việc chăm chỉ. Cậu ngồi xuống đi, tôi đi lấy hộp thuốc.”

"Cậu uống nước đi." Mạnh Điềm rót cho tôi một ly nước rồi đi vào phòng, lúc này tôi mới có thời gian nhìn quanh nhà cô ấy, căn nhà thực sự không hẳn đầy đủ tiện nghi, nhưng lại rất sạch sẽ, có thể nhìn thấy được Mạnh Điềm đã giữ gìn nó rất tốt .

“Tôi vừa rồi đổ mồ hôi hơi nhiều, nên đi thay quần áo.” Mạnh Điềm cầm hộp thuốc bước ra ngoài, thay một chiếc váy ngủ có dây. Có lẽ trong nhà không có đàn ông nên cô ấy mặc như váy mặc ở nhà, cũng không biết bộ váy này “lộ hàng” thế nào, tôi chết lặng, da thịt trắng nõn trên ngực hiện ra lờ mờ.

Tôi lập tức quay đi, mặt nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào Mạnh Điềm. Tôi thực sự sợ rằng nếu nhìn lâu hơn một chút, tôi sẽ làm điều gì đó rất không đứng đắn. Một lúc sau, tôi rửa sạch vết thương rồi nhanh chóng rời đi, dù sao cũng chỉ là thoa cồn thôi, đa số vết thương đã đóng vảy rồi. Nhưng Mạnh Điềm lại đặt hộp thuốc xuống, ngồi xuống sofa cạnh tôi, mùi hương hoa thoang thoảng - có lẽ là mùi sữa tắm của cô ấy xộc vào mũi tôi, đầu óc tôi như muốn nổ tung.