Chương 56

"Tôi không biết gì hết."

"Là do mày muốn đấy nhé!" Văn Quý lại nắm lấy ngón giữa bàn tay trái của tôi.

Dù có thể kìm lại được nhưng tôi cũng không thể không nhắm mắt mà khóc khi nghĩ đến cơn đau xé lòng sắp đến.

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng rằng thời gian sẽ trôi qua thật nhanh, tôi tin rằng nhà họ Vương nhất định sẽ đến cứu tôi, chỉ cần tôi có thể sống sót đến lúc đó!

"Anh sẽ bị trừng phạt." Tôi nói một cách gay gắt trong khi nhắm mắt lại và rơi nước mắt.

"Quả báo chỉ đến với những người như mày." Văn Quý cười nói.

Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, có trời mới biết khi nào anh Phong sẽ đến, có lẽ lúc anh ấy đến cơ thể tôi đã lạnh ngắt rồi.

Đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên Văn Quý làm như vậy, không biết trước đây anh ta đã tra tấn ép người khác nhận tội như thế này bao nhiêu lần rồi, có lẽ thật sự có người bị như vậy khi rơi vào tay anh ta.

Thấy việc bẻ gãy một ngón tay của tôi không còn đủ sức đe dọa tôi nữa, Văn Quý quay sang một cảnh sát khác và yêu cầu anh ta đun một nồi nước sôi.

Viên cảnh sát sợ Văn Quý sẽ gây họa nên yêu cầu Văn Quý dừng lại.

"Đầu óc hắn không tỉnh táo, để đun chút nước rửa não cho hắn."

Toàn thân tôi lạnh buốt, tôi có thể đoán được anh ta định làm gì!

Ấm nước nóng ở góc đông nam của phòng, nhắm mắt lại, tôi có thể nghe thấy tiếng nước đang sôi trong ấm cách đó không xa.

Tôi không dám thở mạnh, toàn thân căng thẳng đến mức không cử động được. Sau đó, tôi cảm thấy có một nồi nước nóng được nhấc lên trên đầu, nếu đổ nồi xuống, dù tôi không chết thì mạng sống cũng coi như xong?

Trong lòng tôi điên cuồng tự hỏi, chỉ vì muốn hạ bệ nhà họ Dương mà tôi phải bỏ mạng mình ư?

"Dừng lại!"

Tôi mở mắt ra khi nghe tiếng đập cửa, Lưu Lôi đang ở bên ngoài.

Anh ta điên rồi, nếu lúc này cứu tôi, người ta sẽ nghi ngờ!

Lưu Lôi thở dốc, trên mặt đầy mồ hôi. Văn Quý kinh ngạc quay đầu lại hỏi Lưu Lôi muốn làm gì, hỏi anh ta có phải bị Vương Kiến Phong mua chuộc để cứu tôi hay không.

"Mẹ kiếp, tôi là cảnh sát chính nghĩa, đừng dùng mấy đồng tiền bẩn mà xúc phạm tôi. Nghe tôi nói đây...Dương Tử Ngang đã được tìm thấy! "

"Anh nói cái gì?" Văn Quý nghi ngờ hỏi.

"Tôi lừa cậu ư? Dương Húc đã mang người của ông ta tới, cậu nhanh đi xem một chút, bọn họ đang thiếu nhân lực."

"Nhưng ở đây..."

"Có tôi đây rồi, lão già Dương Húc kia không thích tôi, tôi cũng không thích bộ mặt ông ta, sao cậu không đi. Nếu sau này cậu được ông chủ Dương thăng chức, cũng đừng quên tôi.”

Văn Quý vẫn chưa quyết định, anh ta nhìn tôi, có vẻ bất an với Lưu Lôi nên nói: “Quên đi, ở đó nhiều người như vậy, tôi đi theo cũng không tốt, ở đây không đủ người. Lỡ có người nhân cơ hội giúp hắn trốn thoát thì sao.”

Lưu Lôi nói: "Cậu cho rằng đây là thời đại nào? Vương gia có điên mới dám cho người đến cướp ngục? Vương Kiến Phong là người hiểu chuyện, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này. Đừng lo lắng, nếu cậu là người đầu tiên giải cứu Dương Tử Ngang, nhà họ Dương nhất định sẽ biết ơn cậu. Không phải cậu hy vọng năm sau mình trở thành phó giám đốc sao?”

Đôi mắt của Văn Quý ngay lập tức bị rung động bởi những lời này. Anh ta cũng có chút xấu hổ nói: "Này, vậy thì tôi sẽ làm phiền anh vậy, anh trai..."

"Đi nhanh đi." Lưu Lôi quay sang một cảnh sát khác trong phòng đang chuẩn bị ra tay: " Cậu Trương, cậu cũng có thể đi rồi, người này đã có tôi, hắn ta đang bị còng tay, cậu nghĩ hắn còn có thể chạy được sao?” Lưu Lôi nói xong, anh ta cũng rời đi.

Lưu Lôi đứng ở cửa quan sát một lúc, xác định bên ngoài mọi người đã gần đi hết rồi mới đóng cửa lại, vội vàng đi đến chỗ tôi, tắt máy ảnh và máy ghi âm trước.

"Tôi làm theo lời cậu, ném quần áo ra ngoài! Họ đã đi tìm rồi. Cậu thật sự định để họ tìm ra Dương Tử Ngang à?" Lưu Lôi vội vàng hỏi tôi vì có thể có người vào bất cứ lúc nào.

Vừa rồi tôi quá căng thẳng, tim còn đập nhanh, lưỡi không được trôi chảy khi nói, tôi hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại: "Cho dù tôi thật sự có ý định làm chuyện này, anh cũng không dám. Sau khi tìm được Dương Tử Ngang, hắn nhất định sẽ tố cáo an.”

“Mẹ kiếp..." Lưu Lôi chỉ vào tôi nửa chừng chửi bới, nghĩ bây giờ không phải lúc chửi nhau nên mới kìm lại nói: "Cậu gan lắm, cậu không khai toàn bộ?"

“Thời gian cũng không còn nhiều nữa.” Tôi cũng đánh cược, đánh cược rằng những người như Lưu Lôi sẽ không ngu ngốc đến mức bán đứng tôi.

"Tiếp theo phải làm gì?"

Tôi thở hổn hển để giảm bớt cơn đau: "Tiếp theo, đợi đã. Đợi Vương Kiến Phong đến cứu tôi ra."

"Chỉ là nằm mơ thôi." Lưu Lôi sắc mặt tối sầm: "Vương Kiến Phong sẽ không tới cứu cậu!"

Lưu Lôi nói dứt khoát, không giống như đang nói đùa, lòng tôi trầm xuống, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!