Chương 49

"Dương Tử Ngang biến đâu rồi?" Tôi hỏi Lâm Thiên Thiên.

Lâm Thiên Thiên khóc nhiều đến nỗi nấc lên, nên tôi hoàn toàn không nghe thấy cô ấy đang nói gì với tôi.

Thấy cô ấy như vậy, tôi ngại không dám hỏi, nên đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy, dỗ cô ấy ngừng khóc: “Nước mắt và nước mũi đều dính hết trên mặt cậu rồi, trông không còn xinh đẹp nữa.”

Nghe tôi nói xong, Lâm Thiên Thiên nhanh chóng ngừng khóc, kìm nước mắt, kéo gương xe xuống nhìn đi nhìn lại rồi quay sang tôi giận dữ nói: "Không có nước mũi!"

Người phụ nữ này thật sự là... dở khóc dở cười, tôi nghĩ thầm, vừa rồi chẳng phải còn rất hung hăng sao?

Ngay cả sát thủ chuyên nghiệp cũng dám đối đầu, tại sao bây giờ cô ấy lại khóc lóc?

Tôi sợ không lâu nữa sẽ có người gọi cảnh sát, tôi sẽ không thể rời khỏi khu dân cư, nhưng khi xe chuẩn bị ra khỏi cổng, từ xa tôi đã nhìn thấy người bảo vệ đã có mặt ở đó.

Ông ta đã thiết lập trạm kiểm soát và kiểm tra các phương tiện ra vào. Chúng tôi không thể thoát ra được!

Tôi đề nghị đến căn hộ Lâm Thiên Thiên trốn một lúc, cô ấy cũng nóng lòng muốn tìm chỗ rửa mặt nên bảo tôi lái xe vào gara.

Khu chung cư này rất lớn nên các nhân viên bảo vệ vẫn chưa chú ý đến chúng tôi.

Tôi không lái xe vào mà bảo Lâm Thiên Thiên xuống xe cùng tôi, nếu xe đỗ dưới tầng hầm, cảnh sát và gia đình Dương Tử Ngang sẽ sớm tìm ra chúng tôi.

Lúc này tôi không còn lo lắng tên Chuột sẽ tìm thấy chúng tôi nữa, anh ta vẫn đang bận tự chăm sóc bản thân mình, bình xịt hơi cay không phải là chuyện đùa, xịt lên mặt sẽ đau đến mức muốn cào nát mặt ra. Trong một thời gian ngắn, tôi chắc chắn tên Chuột sẽ không xuất hiện.

Vừa vào phòng, Lâm Thiên Thiên bảo tôi nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi trước, còn cô ấy đi vào lấy hộp thuốc.

Tôi đang nằm trên ghế sofa thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ hành lang bên ngoài, chắc là bảo vệ đang đuổi theo chúng tôi!

"Đừng cử động, đừng gây ra tiếng động." Lâm Thiên Thiên nhìn thấy tôi đứng dậy từ ghế sofa, vội vàng bảo tôi nằm xuống, tôi nhìn thấy máu thấm vào các đường may của ghế sofa da, chiếc ghế sofa này chắc chắn không hề rẻ tiền

Nhưng Lâm Thiên Thiên lại nhắm mắt làm ngơ: “Yên tâm, tôi là chủ, tôi không mở cửa, bọn họ cũng không dám làm gì."

Cô ấy vừa dứt lời thì bên ngoài có người gõ cửa, chúng tôi liếc nhìn nhau, tôi quyết định tin lời Lâm Thiên Thiên, giữ im lặng!

Quá trình chờ đợi thật khó khăn, nhất là khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dài và ngắn như hồi chuông cảnh báo ngày tận thế, tôi thấy sợ hãi.

Tôi không khỏi nghĩ trong đầu rằng những người này sẽ đột nhập trong giây tiếp theo, mặc dù điều này là không thể, trước khi cảnh sát đến, những người này không thể tự tiện vào. Nhưng đôi khi người ta lại bị đánh bại bởi trí tưởng tượng “mạnh mẽ” của chính mình.

May mắn thay, lúc này Lâm Thiên Thiên đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi cảm giác được đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé đang run rẩy, thì ra cô ấy cũng rất sợ hãi!

Người phụ nữ này quả thực rất kỳ lạ, có lúc khóc lóc, gây chuyện nhưng có lúc lại vô cùng can đảm. Dù không phải mẫu người của tôi nhưng cô ấy quả thực rất xinh đẹp, dù khóc nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt thì cô ấy vẫn là người có vẻ đẹp không thể phủ nhận.

Đàn ông sinh ra là để bảo vệ phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp. Tôi đột nhiên cảm thấy chắc chắn mình không còn sợ hãi nữa nên thay vào đó tôi nắm chặt lấy tay Lâm Thiên Thiên, lúc này cô ấy cần tôi bảo vệ.

Cùng lúc, tiếng gõ cửa bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại, đám người lẩm bẩm hai tiếng nói không có người bên trong rồi rời đi.

Sau đó, Lâm Thiên Thiên buông tay tôi ra, đỏ mặt quay người sắp xếp hộp thuốc. Cô ấy lau sạch vết thương trên mặt và vai cho tôi rồi dùng bông cồn sát trùng cho tôi từng chút một, không ngờ kỹ thuật lại khá nhẹ nhàng chứ không hề cẩu thả như thường lệ.

Sau khi đã xong, cô ấy ném cho tôi một bộ quần áo mới và nói: “Cậu mặc cái này trước đi, tôi thấy cậu thật xui xẻo, vết thương cũ trên người cậu còn chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới! "

Nếu Lâm Thiên Thiên không nói ra, tôi cũng sẽ không phát hiện, từ lúc trở về huyện Dương, tôi liên tục bị thương.

Cuộc đời tôi bây giờ luôn có một cơn sóng lớn đang cố dìm tôi xuống biển sâu lạnh lẽo. Tuy nhiên, tôi sẽ không để họ thành công, không ai có thể bắt nạt được tôi như trước đây.

Trong lòng Dương Tử Ngang, có thể tôi là một nhân vật nhỏ bé rất tầm thường.

Cho dù tôi có đấu tranh ra sao, cho dù Vương Kiến Phong sau lưng hỗ trợ giúp sức thế nào - nhưng hắn ta vẫn là không tin, hắn ta cho rằng vì tôi đã từng là người tầm thường nhất trong lớp, nên không được phép ngang hàng hay vượt mặt hắn ta.

Tôi với Dương Tử Ngang, trừ khi kiếp này tôi với hắn kẻ sống người chết, nếu không chúng tôi cũng đừng mong thoát khỏi hắn!

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Dương Tử Ngang muốn tên Chuột gϊếŧ tôi.

Thậm chí có thể nói, kẻ thù lớn nhất trong lòng hắn ta bây giờ phải là tôi chứ không phải Vương Kiến Phong.

Dương Tử Ngang có thể chấp nhận Vương Kiến Phong đánh bại hắn ta, bởi vì trong lòng hắn Vương Kiến Phong sinh ra đã cao quý hơn hắn ta, còn tôi sinh ra vốn đã thấp kém hơn hắn.

Suy nghĩ của tên này thật hết sức điên rồ.

Chỉ khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Thiên Thiên mới dám hỏi tôi vừa xảy ra chuyện gì. Câu hỏi lớn nhất trong tôi là Dương Tử Ngang đã biến đi đâu.

"Lúc tôi đến cứu cậu thì hắn ta vẫn còn ở đó, nhưng khi chúng ta quay lại thì hắn ta đã không còn ở đó nữa. Chẳng lẽ hắn ta đã được cứu? Hay là hắn ta đã tự mình trốn thoát?"

Lâm Thiên Thiên tiếc nuối nói: "Tôi là tôi nóng lòng muốn cứu cậu đến nỗi quên trói hắn ta lại trước!"

Để đáng tin hơn, cô ấy còn múa may bằng hai nắm đấm nhỏ của mình.

Dù có bị trói thì hắn ta cũng không thể rời khỏi khu chung cư, và những người bảo vệ ở đây không phải là vật trang trí.

Tôi an ủi Lâm Thiên Thiên, bảo cô ấy tạm thời đừng lo lắng về chuyện này, hôm nay chúng tôi đều mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một lát, tối nay sẽ nói chuyện này sau.

Nghe tôi nói xong, cô ấy vẫn đang cau mày bỗng vỗ đùi cái đét, đứng dậy bỏ chạy.

Tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra nên hỏi cô ấy: "Cậu định đi đâu?"