Chương 39

Vương Kiến Phong che lại sau đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra hắn ta không phải là có chút thương xót nào với anh, mà bởi vì đây là nhà tắm, nơi người đi ra đi vào liên tục, hắn gϊếŧ anh nhưng lại không có thời gian đảm bảo anh đã chết hay chưa, nên chỉ còn cách gϊếŧ Hoàng Đơn để tránh lãng phí thời gan.”

Tất cả chúng tôi đều há hốc mồm, mặc dù Vương Kiến Phong sống sót sau cuộc tấn công nhưng vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi. Tất cả chúng tôi đều đứng im, im lặng như chết, vì tất cả chúng tôi đều rất sợ hãi!

Ngay cả Vương Kiến Phong với thân phận của mình cũng suýt chút nữa bị gϊếŧ, những người còn lại như chúng tôi hẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

Mạnh Điềm sợ đến mức khẽ khóc nức nở, tim tôi bỗng đau nhói, có người đàn ông nào lại muốn nhìn thấy người phụ nữ mình yêu khóc lóc thảm thiết như vậy?

Tôi trầm giọng nói: “Dạo này anh đừng hành động một mình, đừng lo lắng! Cảnh sát sẽ sớm bắt được hắn thôi!”

Nói là nói như vậy, nhưng tôi không có niềm tin vào sức mạnh của cảnh sát ở huyện Dương.

Nhưng đây là sự việc liên quan đến tính mạng con người nên ít nhiều cảnh sát sẽ phải chú ý!

Đáng lẽ tôi phải báo cáo chuyện này với Vương Thịnh, nhưng điện thoại của Vương Thịnh không liên lạc được, đoán chừng Vương tổng lại ra nước ngoài công tác, xem ra lần này chỉ có thể dựa vào chính mình và Vương Kiến Phong!

Vì sự an toàn của Mạnh Điềm, tôi yêu cầu cô ấy không ở nhà trong những ngày này mà đến sống cùng Mạnh Hạo trong ký túc xá của công ty.

Thôi Sĩ Đan phát tin đi điều tra, cảnh sát cũng đã lục soát khắp thành phố, nhưng vẫn không tìm thấy tên Chuột, tên này nhất định lại trốn chui trốn nhủi! Nhưng tôi sẽ không yên tâm nếu không tìm ra tên này!

Cuối cùng vào một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Thiên Thiên, cô ta nói với tôi rằng cô ta đã nhìn thấy một người có thể là tên Chuột.

“Cậu thấy hắn ở đâu?” Tôi hỏi nhanh.

"Hắn ta ở nhà của Dương Tử Ngang. Tên Chuột không phải là thuộc hạ của Hoàng Đơn sao? Hoàng Đơn không phải là tay chân của Dương Tử Ngang sao? Tôi nghĩ rằng tên Chuột có thể đang lẩn trốn trong nhà của Dương Tử Ngang. Vì vậy, tôi đã cho tiền một em gái và nhờ cô ấy để mắt tới Dương Tử Ngang. Cô ta là người rất "sεメy", bọn họ thường xuyên dắt gái về nhà. Vừa rồi cô ta nhắn tin cho tôi nói rằng cô ta đã nhìn thấy tên Chuột. Tôi gửi ảnh cho cậu, cậu có thể xem qua.”

Tôi nghĩ là không thể bởi Dương Tử Ngang đã bị gãy một chân, làm sao còn có thể ra ngoài dạo chơi?

Nhưng khi tôi mở ảnh của Lâm Thiên Thiên ra, tôi nhìn thoáng qua là đã nhận ra, người này quả thực là tên Chuột!

Bằng cách này, người gϊếŧ Vương Kiến Phong và Hoàng Đơn rất có thể là Dương Tử Ngang! Mẹ kiếp! Tôi nhất định sẽ gϊếŧ hắn!

Tuy nhiên, vấn đề này cần phải cân nhắc lâu dài và không thể vội vàng được. Nếu không chắc chắn tên Chuột sẽ lại trốn thoát.

"Được, cảm ơn." Nói xong, lúc chuẩn bị cúp máy, tôi lại hỏi: "Gần đây cậu làm gì vậy? Đã lâu không gặp."

"Tôi hiện tại rất bận. Vì cậu từ chối hợp tác với Hoa Dung nên tôi phải giúp bố mình thu hút các khoản đầu tư khác. Nếu cậu còn có lương tâm thì nên cám ơn tôi đi. Tôi đang có việc cần bàn bạc, cúp máy trước.”

"Đợi một chút!" Trên thực tế, khi tôi nghe Lâm Thiên Thiên nói điều này, trái tim tôi đã lỡ nhịp.

Tôi đã biết từ lâu rằng Lâʍ đa͙σ Mẫn đang lợi dụng con gái mình, nhưng không ngờ lại trắng trợn và trực tiếp như vậy.

Lâm Thiên Thiên không thông minh và khá yếu đuối, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị những người đàn ông này bắt nạt.

Nghĩ đến việc Lâm Thiên Thiên bị một người đàn ông xa lạ bắt nạt khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi không thể đồng ý dự án City Stars vì tình hình tài chính của Hoa Dung quá tệ, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể bảo vệ cô ấy bằng hết khả năng của mình.

Tôi nói: "Cậu đang nói về loại hình kinh doanh gì vậy? Tôi sẽ đi với cậu.”

Tôi sợ cô ấy không đồng ý nên nói thêm: "Dù sao thì tôi và anh Vương cũng có quan hệ tốt như vậy. Người khác có thể vì nể mặt của tôi mà cho cậu một cơ hội kinh doanh.”

Lâm Thiên Thiên nghe thấy điều này, cô ấy vui vẻ báo rằng mình đang ở quán cà phê Peninsula, và tôi yêu cầu cô ấy đợi tôi ở đó mười lăm phút.

Mười lăm phút sau, tôi đến quán cà phê Peninsula, đỗ xe xong tôi đi lên tầng hai, hai người đàn ông đi trước tôi cứ nói cười mãi: "Anh thật sự muốn cùng Hoa Dung hợp tác sao? Lợi nhuận không cao đâu."

"Sao lại không? Tôi không tài giỏi đến mức có thể ra lệnh cho Lâʍ đa͙σ Mẫn, nhưng tôi có thể ngủ với con gái của ông ta. Cậu sẽ biết sớm thôi. Cô ta rất xinh đẹp, nên chắc chắn ở trên giường sẽ rất thú vị !Ha ha ha ha!"

Hai người này không để ý rằng tôi đang ở phía sau, bọn họ càng nói càng hăng: “Cô ta rất dễ lừa, khi nào có thời cơ chúng ta cùng nhau chơi cô ta.”

"Không vấn đề. Cậu đi trước đi. Khi nào cậu hài lòng thì tới lượt tôi. Nhưng Lâʍ đa͙σ Mẫn... sẽ không tính sổ với cậu chứ?"

"Lâʍ đa͙σ Mẫn hiện nợ gia đình tôi bảy mươi vạn. Tôi chỉ là đang tính lãi với ông ta mà thôi.”

“Nếu cô ta không muốn và làm ầm lên thì sao?"

"Haha, bỏ cái này vào cốc cho cô ta uống, cô ta sẽ cầu xin chúng ta ngủ với cô ta." Người đàn ông lắc lắc viên thuốc màu xanh lá cây trong tay, kiêu ngạo nói.