Hoàng Đơn nhận ra mình bị lừa, hắn ta tức giận nhìn Vương Kiến Phong, như muốn gϊếŧ chết anh ấy ngay tại chỗ, nếu không có Lưu Lôi ở đó bảo vệ Vương Kiến Phong thì Hoàng Đơn đã rút dao đâm chết Vương Kiến Phong rồi.
Đám anh em của hắn cũng nhận ra đại ca của chúng đã bị Vương Kiến Phong lừa, đều nghiến răng nghiến lợi bao vây chúng tôi.
"Vương Kiến Phong, mày đang trêu chọc tao, âm mưu hại tao!"
"Ồ, đừng nói nhảm. Tao không có âm mưu chống lại mày. Chính mày đã gọi tất cả anh em đến đây. Tao chỉ mang theo có ba người. Còn mày thật vô liêm sỉ khi gọi tới ba trăm người cùng một lúc. Tận ba trăm người, nên mày không thể nói là tao âm mưu hại mày được." Vương Kiến Phong vỗ ngực khoa trương nói.
Gương mặt của Hoàng Đơn xấu xí vặn vẹo! Nếu hắn ta không khoe khoang về việc có trận đánh nhau với Vương Kiến Phong ở Sói Hoang, thì làm sao lại có nhiều người ở đây như vậy. Hoàng Đơn và mạch não đơn giản của Dương Tử Ngang làm sao có thể cho rằng đây là một cái bẫy!
Các anh em của Hoàng Đơn đã vượt qua đám cảnh sát do Lưu Lôi chỉ huy đang bảo vệ chúng tôi, chúng tuyệt vọng đến nỗi đã dám đánh luôn cả cảnh sát.
Lâm Thiên Thiên và tôi được đưa đến gặp Hoàng Đơn, Lưu Lôi sau đó rút súng ra và cảnh cáo Hoàng Đơn với khuôn mặt tối đen rằng không được tấn công Vương Kiến Phong.
"Lưu Lôi, mày đã quên mày là ai sao? Mày là con chó của Dương gia chúng tao, nên phải tuân theo mệnh lệnh của tao!" Dương Tử Ngang tức giận mắng.
Lưu Lôi cười nói: "Này, Dương thiếu gia, tao cho dù có là chó, tao cũng là chó cảnh sát." Nói xong, họng súng chĩa vào trán một người đàn ông đang đi về phía mình, sắc mặt anh ta trở nên tối sầm, nghiêm túc nói: "Tao dám khẳng định, nếu mày dám ra tay dù chỉ một lần, tương lai của mày ở kiếp này sẽ chấm dứt, cuộc sống của đám đàn em mày cũng vậy, có đáng để mày đánh cược không ?"
Người đàn ông sửng sốt không nói gì, nhưng bước chân đã dừng lại. Rốt cuộc cũng không có ai dám bước tới, ai lại dám đặt cược vào trò chơi này bằng chính mạng sống của mình.
"Hoàng Đơn, mày từ bỏ đi, bây giờ làm lại vẫn chưa muộn. Vương tiên sinh vừa đến huyện Dương, không muốn có ác cảm với các người.” Tôi nói.
Trên thực tế, tôi có thể nói rằng Hoàng Đơn không còn quyết tâm hợp nhất với Dương Tử Ngang như trước nữa.
Dương Tử Ngang hoảng sợ, sợ Hoàng Đơn thực sự phản bội nên uy hϊếp: “Nếu mày dám, tao sẽ kêu cha tao gϊếŧ mày.”
Hoàng Đơn khịt mũi, hắn ta cũng không phải ngu ngốc, nếu bây giờ gia nhập với chúng tôi, hắn ta có thể bù đắp được một số tổn thất, còn những đồng đội ngu hơn lợn như Dương Tử Ngang sẽ chỉ kéo anh ta xuống nước. Hơn nữa, lúc đầu Hoàng Đơn còn do dự, nhưng lời nói của Dương Tử Ngang đã trực tiếp đánh vào gót chân A-sin của Hoàng Đơn, lửa giận trong mắt hắn không thể khống chế mà trực tiếp phun ra.
Hoàng Đơn búng ngón tay ra hiệu cho đám đàn em hai bên trái phải rút lui, tôi và Lâm Thiên Thiên được thả ra.
"Anh Vương, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. Anh lắm tiền nhiều của như vậy nên chắc chắn sẽ không thèm chấp nhặt với Hoàng Đơn tôi." Hoàng Đơn cũng ân cần đưa cho tôi mấy tờ khăn giấy, bảo tôi lau vết máu trên người.
Tôi có hiểu sai gì không? Vừa rồi người đánh tôi và Vương Kiến Phong thành đầu heo, người cùng khoảng ba trăm người vây quanh chúng tôi bây giờ lại là người nói với chúng tôi rằng tất cả chỉ là hiểu lầm?
Hắn ta thực sự không biết xấu hổ sao?
Tôi thực sự không biết nên đáp lại lời nói của hắn ta như thế nào, may thay Vương Kiến Phong cũng nổi tiếng là người hai mặt. Khi Hoàng Đơn nói ra lời này, tuy mặt sưng tấy vì bị đánh nhưng anh ấy vẫn vui vẻ bắt tay với Hoàng Đơn: “Nếu không thì làm sao chúng ta có thể quen biết nhau và hợp tác lâu dài trong tương lai.”
Gương mặt vốn đã tối sầm của Dương Tử Ngang lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, anh ta vừa tức giận vừa kinh ngạc, nhìn chằm chằm hai người họ một hồi, mồ hôi tuôn như mưa.
Hoàng Đơn và Vương Kiến Phong bắt tay làm hòa, bây giờ anh ta sẽ như rùa trong chậu. Đã quá muộn để anh ta chạy trốn, vài người trong chúng tôi đang để mắt tới anh ta.
"Hoàng Đơn, đồ khốn kiếp nhà mày, mày ăn của Dương gia tao, uống của Dương gia tao, bây giờ lại giao du với đám súc sinh này, sau này đừng để rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ cho mày ngậm trái đắng.”
Sau khi nghe lời mắng của Dương Tử Ngang, tôi cảm thấy hoàn toàn bị thuyết phục, anh ta chính xác là một tên thiểu năng. Muốn mắng Hoàng Đơn thì cũng phải lựa dịp, anh ta mắng vào lúc này, không phải là đang tìm cái chết sao?
Với gương mặt hoàn toàn tối sầm, Hoàng Đơn lần đầu tiên tát Dương Tử Ngang ba phát bằng tay trái, Dương Tử Ngang loạng choạng ngã xuống đất, hét lên đau đớn.
Anh ta ngước mắt lên, đang định tiếp tục mắng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như dã thú của Hoàng Đơn, nhất thời trở nên sợ hãi.
Che mặt co rúm lại trên mặt đất, Dương Tử Ngang kêu lên xót xa: "Hoàng Đơn, không, anh Đơn, tôi, tôi sai rồi..."
Hoàng Đơn cười lạnh nói: “Mày biết sai rồi phải không? Sai ở chỗ nào?"
“Anh Đơn, em không nên mắng anh…”
Dương Tử Ngang còn chưa kịp nói xong, Hoàng Đơn đã túm tóc anh ta, đấm thật mạnh vào bụng, lần này Dương Tử Ngang không thể đứng thẳng, cảm thấy đau đớn buồn nôn, nhưng chỉ nôn ra mấy ngụm axit trong dạ dày.
"Hãy nhớ lấy, mày đã sai, lẽ ra mày không nên có ý định làm hại Ninh Viễn và Vương tiên sinh, mày hiểu không?" Nói xong hắn ta buông Dương Tử Ngang ra, Dương Tử Ngang loạng choạng, còn chưa kịp đứng vững được thì Hoàng Đơn đã đá anh ta một cước, anh ta rêи ɾỉ bay về phía sau, những người phía sau nhanh chóng tránh ra, không ai chịu đỡ khiến anh ta ngã xuống nền đất cứng.
Tôi thực sự tâm phục khẩu phục độ lật mặt nhanh hơn cả sách của hai tên này, giây trước còn tình cảm anh em thắm thiết muốn gϊếŧ chúng tôi, giây sau đã vì tôi và Vương Kiến Phong mà quay lưng trở mặt.
Nhưng thành thật mà nói, trong lòng tôi vẫn coi thường những người như Hoàng Đơn, nếu hắn ta vẫn kiên trì một lòng một dạ với và Dương Tử Ngang, tôi sẽ càng ngưỡng mộ hắn ta hơn!
"Mày... mày..." Dương Tử Ngang phun ra máu: "Đồ khốn kiếp... Tao sẽ không tha cho mày..."
Trong mắt Hoàng Đơn hiện lên một tia lạnh lùng đáng sợ, ngay trước khi Hoàng Đơn chuẩn bị ra tay, tôi nói chờ một lát, Vương Kiến Phong không biết tôi định làm gì, anh ấy và Hoàng Đơn đều quay đầu nhìn về phía sau tôi.
"A Viễn, đừng nói với anh rằng cậu muốn cầu xin cho Dương Tử Ngang?" Vương Kiến Phong cau mày, cười khổ: "Anh biết cậu có lòng tốt, nhưng..."