Chương 29

Đàn em của Hoàng Đơn lao về phía ba chúng tôi như một con sói, tôi vô thức đứng chắn trước mặt Lâm Thiên Thiên và nhận một cú đấm vào vai, vết thương trên bụng tôi đau như muốn nổ tung.

Nếu Lâm Thiên Thiên không không đỡ tôi, chắc tôi đã ngã rồi.

"Trời ạ, mày như vậy còn đòi đánh nhau? Mày tưởng đang thi đấu tính điểm sao! Trông mày yếu như gà, còn có thể bị gió thổi bay, ha ha ha ha!" Hoàng Đơn cười thật tươi khiến những vết sẹo trên gương mặt hắn ta run rẩy, giống như đang khóc.

Hoàng Đơn thích thú chống tay lên hông đùa cợt nhìn chúng tôi im lặng.

Vết thương của tôi có lẽ đã bị rách, đau đến mức mắt tôi tối sầm và trán lấm tấm mồ hôi.

"Vương Kiến Phong, Vương Kiến Phong, về phần cậu, tôi không dám chạm vào cậu, cũng không muốn chạm vào cậu. Nhưng tiểu tử này tới cửa nhà tôi để gây phiền phức cho tôi, tôi cũng không thể cứ thế cho qua. Cho dù Triều Dương có thể một tay che trời ở Giang Châu, nhưng đây là huyện Dương, chúng ta cũng phải tuân theo quy tắc của huyện Dương."

Vương Kiến Phong đặt ly xuống và hỏi: "Ồ, xem ra đây là một cái bẫy đã được tính toán trước. Đầu tiên anh cho người phá xe Ninh Viễn, cố ý vạch trần sơ hở, dụ tôi đến quán Sói Hoang. Sau đó Ninh Viễn quyết định làm gì đó để cứu tôi. Cậu ấy tìm thấy tôi và anh chắc chắn cậu ấy sẽ tính sổ với anh. Đến lúc đó, anh sẽ đánh nhau với Ninh Viễn với lý do Ninh Viễn ra tay trước. Anh cho rằng Triều Dương sẽ không thèm để ý đến một tài xế nhỏ bé?"

"Đây là anh tự nói, tôi không có nói như vậy." Hoàng Đơn gõ ngón tay lên bàn, tự tin nói: "Anh Vương, cho dù mối quan hệ của anh và Ninh Viễn có bền chặt đến đâu, nhưng anh cho ông Vương sẽ để anh và Triều Dương trở thành kẻ thù với thế lực ngầm ở đây chỉ vì một tài xế không?”

Hoàng Đơn mặc dù là một kẻ thô bạo nhưng lại tính toán lại rất khôn ngoan. Nhưng hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng Vương Thịnh thật sự có thể làm được! Bởi vì nhà họ Vương là một gia đình coi trọng ơn nghĩa!

Dương Tử Ngang trong đám đông lúc này đã không thể kiềm chế được vẻ mặt nôn nóng của mình nữa, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo xảo trá, hắn cảm thấy tình thế đã nằm trong tầm kiểm soát của mình!

Hắn ata cũng cười với tôi, vừa cười vừa đặt tay dưới cổ, miệng nói với tôi: “Mày chết chắc rồi”

"Ninh Viễn, mày ở lại, những người khác đều có thể rời đi." Hoàng Đơn hất cằm nói.

Dương Tử Ngang hơi cau mày khi nhìn Vương Kiến Phong, hắn ta không muốn để Vương Kiến Phong đi, nhưng hắn ta cũng không còn lựa chọn nào khác!

Nếu Vương Kiến Phong xảy ra chuyện gì, Tập đoàn Triều Dương nhất định sẽ tìm ra hung thủ và dàn xếp mọi chuyện.

Họ dám bày mưu hãm hại tôi vì cho rằng tôi chỉ là một tài xế bình thường, tập đoàn Triều Dương sẽ không vì một tài xế bé nhỏ mà đem dự án hợp tác trị giá hàng trăm triệu ra đánh đổi.

Kỳ thực nghe Hoàng Đơn nói như vậy, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất có thể đưa những người này ra ngoài, tin tưởng anh Phong sau khi rời khỏi nơi này nhất định sẽ quay lại cứu tôi!

Nhưng Hoàng Đơn vừa dứt lời, Lâm Thiên Thiên liền sải bước đến trước mặt tôi, duỗi thẳng vòng eo thon gọn và hét vào mặt Hoàng Đơn: "Tôi không đi! Hoàng Đơn, làm trò bẩn thỉu như vậy anh còn dám nói mình là người trong giang hồ!”

Nói xong, cô ta không để ý đến ánh mắt muốn gϊếŧ người của Hoàng Đơn, chỉ tay về phía Dương Tử Ngang, buột miệng nói: "Tên cặn bã Dương Tử Ngang này rốt cuộc cho anh bao nhiêu tiền để mua chuộc anh làm con chó của hắn?"

Câu nói này trực tiếp khơi dậy lửa giận trong lòng Hoàng Đơn! Trần đời có ai lại nguyện ý thừa nhận mình là con chó trung thành?

Đôi mắt của Hoàng Đơn đỏ như máu, hắn ta run lên vì tức giận trước câu nói của Lâm Thiên Thiên, một số anh em của Hoàng Đơn cũng rất bất bình, nắm chặt tay đi về phía chúng tôi, muốn trút cơn giận dữ này thay cho Hoàng Đơn.

Lâm Thiên Thiên có chút sợ hãi, rụt đầu lại, tôi bảo vệ cô ta ở phía sau, thấp giọng hét lên: “Anh đã hứa với tôi, tôi sẽ ở lại cùng với anh, anh thả bọn họ đi đi.”

"Tôi hối hận rồi. Lâm Thiên Thiên, con khốn này, nếu hôm nay tôi không gϊếŧ cô ta, tôi không phải họ Hoàng!" Hoàng Đơn lao tới, đưa tay bắt lấy Lâm Thiên Thiên như một tên điên.

Tôi đỡ được, nhưng hắn ta quay qua đấm vào bụng tôi, cú đấm này trúng ngay vết thương của tôi, tôi cảm thấy vết thương đang băng bó trên bụng mình đột nhiên vỡ ra!

"Đừng chạm vào cậu ấy!" Lâm Thiên Thiên biết trên người tôi có vết thương, nên vốn dĩ cô ta đang lùi lại muốn trốn Hoàng Đơn, nhưng khi Hoàng Đơn tiếp tục đánh tôi, cô ta bất ngờ nhảy ra, ôm lấy cánh tay Hoàng Đơn mà cắn hắn ta.

"Ahhh!"Hoàng Đơn đau đớn hét lên, túm tóc Lâm Thiên Thiên kéo mạnh về phía sau, Lâm Thiên Thiên đau đớn buông ra, Hoàng Đơn túm tóc tát cô ta hai cái, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiên Thiên đột nhiên sưng tấy.

Nhưng nửa cánh tay của hắn lại bị Lâm Thiên Thiên cắn đứt!

Người phụ nữ này thật hoang dã!

Tôi không thể để nữ nhân đánh thay mình, nhưng hiện tại tôi cũng không thể đánh Hoàng Đơn! Nếu Hoàng Đơn không dừng tay, Lâm Thiên Thiên nhất định sẽ bị hắn đánh chết.

Tôi lo lắng đến mức dùng nạng trên tay Mạnh Hạo đánh Hoàng Đơn, nhưng anh em của Hoàng Đơn đã đá cậu ta xuống đất, sau đó có nhiều người vây quanh và đá đấm cậu ta.

Vương Kiến Phong không ngờ sự việc lại thành ra thế này, anh kinh hãi đứng dậy, ngơ ngác trong giây lát.

Vào thời điểm quan trọng này, tôi gầm lên: "Dừng lại! Dương Tử Ngang, bảo họ dừng lại. Hôm nay tao sẽ tùy ý để mày xử lý. Tao cam kết sẽ không có bất kì ai gây phiền phức cho mày!"

Dương Tử Ngang từ từ bước ra khỏi đám đông, và ánh đèn của quán bar chiếu lên khuôn mặt hắn ta một vẻ nham hiểm.

Hoàng Đơn nghe vậy, dừng lại, quay đầu nhìn Dương Tử Ngang. Tất cả chúng tôi đều biết rằng Dương Tử Ngang là kẻ chủ mưu đằng sau việc này, Hoàng Đơn và tôi không có bất bình gì, là Dương Tử Ngang xúi giục, nên Hoàng Đơn mới gây sự với tôi.

Lần trước tôi dọa Dương Tử Ngang đến tè ra quần, tôi cũng giúp Mạnh Điềm hoàn toàn thoát khỏi sự quấy rối của Dương Tử Ngang, hắn hận tôi, muốn gϊếŧ tôi, nhưng vì tập đoàn Triều Dương có quan hệ hợp tác với Khang Thành nên hắn không còn cách nào khác nên chỉ đành tìm Hoàng Đơn để giải quyết tôi.

Thực ra tại sao hắn ta không trực tiếp tìm tôi! Có một số ân oán nên do chính mình xử lý.

Tôi lặp lại lần nữa: “Nếu mày thả bọn họ đi, hôm nay cho dù mày có gϊếŧ tao, cũng sẽ không có ai quấy rầy mày.”