- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hương Đêm
- Chương 24
Hương Đêm
Chương 24
Ngay phía trước bên phải xe đối diện với cột điện thoại!
Nếu điều này xảy ra, Lâm Thiên Thiên sẽ gặp xui xẻo!
Không biết lúc đó tôi đang nghĩ gì, thực ra trong tình huống như vậy, tôi tuyệt đối không dám chuyển tay lái, nếu không xe có thể sẽ bị lật. Và nếu tôi quay vô lăng sang trái một chút thì tôi sẽ tông vào tấm biển quảng cáo nằm bên trái!
Tôi thực sự không biết mình đã nghĩ gì, vô thức quay vô lăng nửa vòng sang trái, sau đó chiếc BMW của tôi đâm thẳng vào bảng quảng cáo, tôi đột ngột lao về phía trước, tầm nhìn tối đen, ngực bị dây an toàn thít lại nhưng vẫn bị đẩy về phía tay lái khiến tôi đau đến ngất đi.
Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng trong đầu tôi là mình không thể nào xui xẻo đến mức sẽ chết tại đây hôm nay.
"Ninh Viễn, tỉnh lại đi, Ninh Viễn."
Một thanh âm ồn ào đánh thức ý thức của tôi, giọng nói này hôm nay vang vọng bên tai tôi lâu đến nỗi bây giờ nghe thấy tôi lại cảm thấy đau đầu.
Lâm Thiên Thiên khóc đến hai mắt sưng lên như quả óc chó, liều mạng vỗ vỗ mặt tôi, gọi tên tôi: "Ninh Viễn, đừng dọa tôi, tỉnh lại đi."
Khi cô ấy lay tôi, tôi phải thở hổn hển vì đau.
“Đừng chạm vào tôi, như vậy tôi mới có thể sống thêm vài chục năm nữa.” Tôi nói, cố chịu đựng cơn đau.
Lâm Thiên Thiên hoàn toàn không quan tâm đến những gì tôi nói, khi cô ta nhìn thấy tôi vẫn mở mắt và vẫn có thể nói chuyện, cô ta phấn khích đến mức nước mắt nước mũi chảy khắp mặt.
Tôi đã xuống xe, đang nằm bên vệ đường vắng, xung quanh đã có rất nhiều người đang theo dõi, có lẽ tôi ngất đi không lâu nên xe cứu thương và xe cảnh sát đều chưa đến.
"Tôi không chạm vào cậu." Lâm Thiên Thiến vui mừng đến muốn cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, giống như vừa cười vừa khóc.
"Sao cậu lại khóc? Tôi chưa chết à?" Tôi khó khăn nói.
Lâm Thiên Thiên thanh âm run run: "Cậu mất rất nhiều máu, nhưng xe cấp cứu cũng sắp tới rồi, đường đang tắc một chút, cậu nhất định phải cố gắng."
Tôi chửi thầm trong đầu "Mẹ kiếp", thắng xe mất phanh, xe cấp cứu lại bị kẹt trên đường. Hôm nay là ngày gì vậy? Tôi đã gặp phải tai họa gì sao? Tại sao tôi lại xui xẻo đến vậy?
Vết thương mà Lâm Thiên Thiên nhắc đến chắc chắn là ở ngực tôi, tôi nhớ tay lái đã làm gãy vài chiếc xương sườn của tôi, khiến tôi đau đến ngất đi.
Lúc đó tôi không biết, thực ra xương sườn phía dưới bị gãy đã trực tiếp đâm vào bụng rồi lòi cả ra ngoài, trông rất đáng sợ!
Tôi không thể nhìn thấy vì mình đang nằm, tôi chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lâm Thiên Thiên sợ tôi không chịu được nên không dám nói cho tôi biết vết thương của tôi.
Do mất máu quá nhiều, ý thức của tôi ngày càng mơ hồ, tôi mệt đến mức không thể mở nổi mắt và chỉ muốn ngủ một lúc.
“Đừng nhắm mắt, hãy mở mắt ra nhìn tôi, tôi đẹp vậy mà.” Lâm Thiên Thiên lo tôi ngủ quên nên không ngừng lay tôi.
Tôi mệt đến mức không mở mắt được nên ngơ ngác nói: “Tôi nhắm mắt lại một lát thôi.”
Đột nhiên, cô ta nắm lấy tay tôi và ấn vào một quả bóng gì đó, tôi kinh hãi!
Khó có thể nhận ra rằng bề ngoài dáng người của Lâm Thiên Thiên gầy như cây gậy, nhưng bộ ngực lại đầy đặn đến mức tôi thậm chí không thể ôm nó bằng một tay ...
Những người có mặt tại hiện trường càng sốc hơn trước hành động này , họ không ngừng xôn xao.
"Đừng ngủ!" Lâm Thiên Thiên đỏ mặt, lau nước mắt nói: "Nếu cảm thấy dễ chịu thì cậu phải cố tỉnh táo để mà sờ, nhưng ngủ rồi sẽ không được chạm vào nữa. Đây là ngực của một trinh nữ, cậu nhất định không thể chết được!”
Tôi thậm chí còn không biết nên cười hay nên khóc.
Tôi biết cô ta muốn cứu tôi, nhưng phương pháp này thực sự...
Để trấn an cô ta rằng tôi vẫn còn sức, tôi giơ ngón tay cái lên và nói: “Thật tuyệt”.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cách này thực sự có tác dụng, sau khi nhận được sự kí©h thí©ɧ này, tôi không hề buồn ngủ chút nào, khoảng năm phút sau, xe cấp cứu đến và đưa tôi lên xe.
Lâm Thiên Thiên theo tôi vào xe cứu thương và liên tục nắm tay tôi, cô ta chỉ buông ra sau khi bị bác sĩ mắng.
Tôi lại choáng váng ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở trong phòng bệnh.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bóng lưng Vương Kiến Phong đang đứng trầm tư ở cửa sổ, đứng cạnh Vương Kiến Phong là Thôi Sĩ Đan.
Thôi Sĩ Đan nhìn thấy tôi tỉnh dậy trước tiên nên ngay lập tức yêu cầu tôi nằm xuống và không được cử động.
“Cậu bị gãy ba cái xương sườn, bây giờ không thể di chuyển được.”
Vẻ mặt Vương Kiến Phong cực kỳ khó coi, xem ra tai nạn xe hơi của tôi không phải là ngẫu nhiên, phanh xe rất có thể là do có người can thiệp vào! Bằng không Vương Kiếm Phong sẽ không lộ ra bộ dạng này - đây chính là bộ dạng anh ấy sẽ có sau khi có người muốn hãm hại người của Triều Dương.
"A Viễn, nằm xuống đi, anh sẽ giúp cậu trả thù." Vương Kiến Phong nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: " Anh đã tìm ra kẻ động tay động chân vào xe của cậu!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hương Đêm
- Chương 24