Cho đến nửa năm sau, một người bạn cùng lớp cấp ba kết hôn và gọi điện cho tôi.
Lúc đó tôi không muốn đi, bạn cùng lớp này thậm chí còn gọi nhầm tên tôi, tôi biết cậu ta chỉ muốn nhận quà mừng của tôi thôi. Nhưng Vương Kiến Phong đã thuyết phục tôi đi, anh ấy nói rằng việc kết bạn nhiều hơn khi làm ăn luôn là điều tốt. Hơn nữa, tôi đã khác với quá khứ, những việc xấu hổ mà tôi phải chịu đựng trước đây sẽ không còn nữa.
Tôi luôn nghe lời anh Phong, nhưng tôi sẽ không quá cao ngạo, đó không phải tính cách của tôi. Đúng như dự đoán, đôi vợ chồng mới cưới hoàn toàn không nhận ra tôi, họ sững sờ khi nhìn thấy tôi ở quầy lễ tân, phải đến khi tôi đưa phong bì màu đỏ và ghi tên mình lên đó, cô dâu mới chợt nhận ra: "Ninh Viễn, tớ rất nhớ cậu, chúng ta đã không gặp nhau kể từ khi tốt nghiệp cấp hai!"
Tôi mỉm cười và nói: “Chúng ta là bạn học cấp ba.”
Cô dâu xấu hổ vô cùng nhưng chú rể đã khéo léo dẫn tôi đến bàn mà các bạn cùng lớp cấp ba đang ngồi và bảo tôi nhanh chóng ngồi xuống.
Khi tôi chuẩn bị ngồi xuống, họ đang vây quanh một người đàn ông kiêu ngạo đang nhìn đồng hồ, người đàn ông này tên là Dương Tử Ngang, gia đình anh ta rất khá giả và anh ta là kẻ hay bắt nạt tôi ở trường trung học.
Tôi nhìn qua thì thấy thứ anh ta đang đeo là chiếc đồng hồ Apple mới nhất vào thời điểm đó, có giá hơn một vạn tệ, ở huyện nhỏ của chúng tôi với mức lương trung bình hàng tháng là hai nghìn năm trăm nhân dân tệ thì đó hoàn toàn là một mức giá cao ngất trời!
Mọi người đều vô cùng ghen tị, thậm chí có vài cô gái còn hét lên ngay tại chỗ khiến tôi nổi da gà. Nhưng tôi không thích đeo đồng hồ, có lẽ là do trước kia cuộc sống nghèo khó của tôi, bây giờ giàu có, tôi vẫn rất tiết kiệm, tôi chỉ dùng di động để xem giờ, nó không phải là kiểu điện thoại đời mới đắt đỏ mà chỉ là một chiếc Android có giá hơn một nghìn tệ.
Trừ khi tôi tự nói, nếu không sẽ không ai có thể biết tôi là phó chủ tịch chi nhánh huyện Dương của Tập đoàn Triều Dương.
Trên ghế không có bảng tên, mọi người ngồi theo sở thích của mình.
Bàn này có một chỗ trống bên cạnh Dương Tử Ngang nên tôi ngồi xuống, không ngờ Dương Tử Ngang quay lại nhìn tôi, có lẽ trên người tôi không có nhãn hiệu nổi tiếng nào nên giọng điệu không khách sáo lắm: "Cậu là ai? Bàn này toàn là bạn học cấp ba của chúng tôi. Cậu có thể ngồi ở bàn khác."
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã bỏ đi mà không nói lời nào, lúc đó tôi thật hèn nhát. Nhưng suy cho cùng, tôi đã tốt nghiệp được bao nhiêu năm rồi, tính tình của tôi cũng đã thay đổi. Tôi nói: “Tôi là Ninh Viễn.”
Dương Tử Ngang như nhớ ra, cười rất khinh thường: "Ồ, ha ha, cậu... Ừm, Ninh Viễn, bàn của chúng ta toàn là... hút thuốc, cậu có thể ngồi bàn bên cạnh."
Tôi liếc nhìn thì thấy trong bàn có một cô gái đang mang thai, đây rõ ràng không phải là một lời nói dối trắng trợn sao?
Tôi vẫn ngồi yên, tôi cũng không mong tạo cho họ ấn tượng tốt, hơn nữa tâm lý tôi đột nhiên có chút tinh quái, anh ta không muốn tôi ngồi đây ư? Vậy tôi càng ngồi đây, ai có thể ép tôi trừ khi tôi không muốn.
Tôi giả vờ như không nghe thấy và bắt đầu rót trà cho mình.
Dương Tử Ngang nôn nóng và thúc giục: "Chỗ này đã có người ngồi."
"Người đâu?" Tôi hỏi: "một người vô hình?"
Một cô gái ngồi cùng bàn chúng tôi cười nói: "Ninh Viễn, chỗ của cậu là Dương thiếu gia đặc biệt dành cho Mạnh Điềm. Đừng trở thành bóng đèn giữa đôi tình nhân trẻ và hủy hoại chuyện tốt của người khác."
Lúc còn học cấp ba, có tin đồn Mạnh Điềm và Dương Tử Ngang hẹn hò, sau khi về huyện Dương, hình như tôi nghe nói họ đang yêu nhau, nhưng tôi chưa bao giờ coi trọng chuyện đó, bây giờ nghe mọi người nói như vậy, tôi lòng trùng xuống.
Nữ thần của tôi, buồn không tả được!
Nhưng tôi không chịu rời đi, Dương Tử Ngang cũng không liên quan gì đến tôi, anh ta đành phải dùng nhiều từ ngữ khác nhau để làm tổn thương tôi, ám chỉ tôi là kẻ nghèo khổ, dù thế nào tôi cũng sẽ tự ăn thịt của mình, tôi chỉ xem như anh ta đang đánh rắm.
Sau đó, anh ta cũng chán mắng tôi nên tiếp tục khoe khoang sự giàu có, khoe khoang việc làm ăn của mình : "Tôi hiện tại đang hợp tác với Triều Dương, chỉ cần hợp tác thành công, trung tâm mua sắm Khang Thành của chúng tôi sẽ là trung tâm thương mại lớn nhất ở Dương Thành. Khi nhìn thấy tôi, gọi tôi là Dương thiếu gia cũng không đủ, mấy cậu phải gọi tôi là Dương triệu phú."
Tôi không nói gì vì thấy có người đi vào, là Mạnh Điềm. Tôi không khỏi nín thở, Mạnh Điềm xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, đường nét khuôn mặt quyến rũ trưởng thành hơn. Tôi tưởng mình đã từ bỏ cô ấy rồi nhưng khi cô ấy xuất hiện, trái tim tôi vẫn như bừng tỉnh.
Hẳn bởi vì cô ấy là mối tình đầu của tôi, đàn ông ai cũng có mối tình đầu khắc sâu trong tim.
Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng: Về mặt nào đó, mình không thua gì Dương Tử Ngang. Nếu Mạnh Điềm biết chuyện này, liệu cô ấy có hối hận không?
Nhưng Mạnh Điềm không đến ngồi cùng bàn với chúng tôi, cho đến khi đám cưới kết thúc tôi cũng không dám đi tìm cô ấy.
Sau hôn lễ, tôi lái xe chậm rãi đến công ty, nghĩ rằng sáu bảy năm qua giống như một giấc mơ, tôi bây giờ cũng không còn viễn vông mơ mộng như hời cấp ba. Dù tôi khinh thường Dương Tử Ngang nhưng anh ta giờ đã là bạn trai của Mạnh Điềm nên tôi không thể chia rẽ bọn họ.
Đối với Mạnh Điềm và tôi vẫn là không thể. Nghĩ đến đây, tôi chợt nhìn thấy người phụ nữ bị một người đàn ông bên đường kéo đi trước mặt trông rất giống Mạnh Điềm. Khi tôi cho xe đến gần, hóa ra là Mạnh Điềm, người đàn ông kéo cô ấy hình như là Dương Tử Ngang, Mạnh Điềm không muốn đi theo nên vội vàng lùi lại.
Đột nhiên, Dương Tử Ngang nổi điên và tát Mạnh Điềm,
Mạnh Điềm ôm mặt sửng sốt, Dương Tử Ngang chỉ vào cô ấy và chửi thêm vài lần rồi lái xe bỏ đi.
Khi tôi phóng xe lên, Dương Tử Ngang đã rời đi, để lại Mạnh Điềm một mình ở đó với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.