"Tôi còn chưa nói xong, chiếc ghế sofa này có giá năm trăm nghìn." Mặt Sẹo nhẹ nhàng nói: “Nhưng các người ở chỗ tôi gây rắc rối, và nếu tin đồn lan ra ngoài, các người sẽ phải trả cho tôi thêm năm trăm nghìn tiền tổn hại tinh thần, ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi. "
Một triệu tệ? Một trăm vạn?
Lợi nhuận ròng của KTV này trong một năm chưa chắc được một triệu nhân dân tệ. Đây không còn là kinh doanh nữa mà là bóc lột ‘chặt chém’.
Sau khi nghe mức giá này, phản ứng đầu tiên trong đầu tôi là liệu trước đây Lâm Thiên Thiên có xúc phạm Mặt sẹo hay không, bởi vì con số này quá cường điệu. Ví dụ, nếu bạn cho đồng nghiệp mượn điện thoại di động và nói với anh ta rằng nếu anh ta làm vỡ nó, anh ta sẽ phải trả cho bạn năm trăm nhân dân tệ, đó thực sự là một khoản bồi thường, nhưng nếu bạn nói rằng nếu anh ta làm vỡ nó, anh ta sẽ phải bồi thường một trăm triệu thì mọi người sẽ coi đó chỉ là trò đùa thôi, bởi vì đối phương chắc chắn không thể trả nổi một trăm triệu.
Làm thế nào một cô gái như Lâm Thiên Thiên có thể trả nổi một trăm vạn?
"Sẹo ca, chỉ là hiểu lầm thôi. Nơi này không có người phá hoại, chỉ là một chai bia, chúng tôi sẽ thanh toán phí dọn dẹp."
Hiện tại mọi người đều ngơ ngác, cho dù có được một triệu thì ai lại chịu nhận?
Lâm Thiên Thiên hối hận đến xanh ruột, sắc mặt trắng bệch như người chết, nước mắt lưng tròng, đó là một triệu! Chưa kể cô ta đã làm mất đi hợp đồng kinh doanh của gia đình, hiện tại cô ta còn mất một triệu nhân dân tệ tiền bồi thường, liệu lần này cha cô ta có tha cho cô ta không?
"Sẹo ca, tôi tên Lâm Thiên Thiên, cha tôi là Lâʍ đa͙σ Mẫn. Bởi vì Hoa Dung của chúng tôi..."
Mặc dù Lâʍ đa͙σ Mẫn điều hành một trung tâm mua sắm lớn và Mặt Sẹo điều hành một địa điểm giải trí, tuy không có sự chồng chéo, nhưng giữa những người kinh doanh luôn chú ý giữ một ranh giới mỏng, Lâm Thiên Thiên nói tên cha mình ra vì cô ta mong rằng Anh Sẹo sẽ ưu ái và nể mặt Hoa Dung.
Nhưng những gì cô ta nói càng khiến tôi nghi ngờ rằng người phụ nữ này đã mất trí. Hiển nhiên anh Sẹo biết thân phận của cô ta, nếu không biết cô ta là con nhà giàu, anh Sẹo có dám hét giá một triệu không? Làm sao người bình thường có thể có được nó?
Anh Sẹo có vẻ ngạc nhiên, nhìn Lâm Thiên Thiên và nói: "Ồ, em là con gái của Lâʍ đa͙σ Mẫn."
"Đúng vậy……" Lâm Thiên Thiên cho rằng Anh Sẹo đang có ý định bỏ qua nên cô ta vội vàng đồng ý.
Không ngờ, anh Sẹo thô lỗ ngắt lời cô ta và nói: “Con khốn nhà cô, cha cô còn nợ tôi hai triệu! Mẹ kiếp, tôi đi tìm hắn mấy lần cũng không thấy. Hôm nay tình cờ gặp được cô, đúng lúc, món nợ của cha lại được con gái trả!”
Vậy là xong, cuối cùng tôi cũng hiểu, Anh Sẹo đến đây là vì Lâm Thiên Thiên!
Đối với những người như họ, điều hành KTV là một ngành bất hợp pháp, hơn nữa đằng sau những cơ sở kinh doanh này còn có rất nhiều hoạt động mờ ám như cho vay nặng lãi!
Lâʍ đa͙σ Mẫn nợ anh Sẹo hai triệu trong vụ cho vay nặng lãi và không chịu trả, hôm nay anh Sẹo đến đây mục đích để gặp Lâm Thiên Thiên đòi cả gốc lẫn lãi.
Nghe được lời nói của anh Sẹo, đầu óc Lâm Thiên Thiên trở nên trống rỗng, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này!
Hoa Dung là một công ty nổi tiếng ở huyện Dương, sao có thể không trả được khoản nợ hai triệu? Và ai có thể biết được Anh Sẹo nói vậy để khiến cô ta trả thêm tiền?
Lâm Thiên Thiên chưa hề phải đυ.ng tay đυ.ng chân vô bất kì thứ gì, cô ta là một người phụ nữ lãng phí, sống và sử dụng tiền của gia đình, ngoài việc tiêu sài, cô ta làm sao có thể trả được số tiền đó?
Thực lòng mà nói, tôi cũng thầm thở dài trong lòng.
Hoa Dung dường như vẫn là một doanh nghiệp lớn thịnh vượng, nhưng ai biết nó đã sa sút đến mức nào khi phải vay nặng lãi?
Đây là ba triệu, cho dù mọi người có muốn giúp đỡ Lâm Thiên Thiên cũng không làm được gì nhiều, đành phải đứng sang một bên, thông cảm nhìn Lâm Thiên Thiên.
Nhìn thấy nữ thần sắp rơi vào miệng hổ, Diệp Đào lo lắng như muốn bốc cháy, không sợ bị anh Sẹo tát thêm vào cái, liền đứng dậy, đứng giữa Lâm Thiên Thiên và anh Sẹo.
Mặc dù bình thường anh ta côn đồ nhưng khi đối xử với Lâm Thiên Thiên lại khá nam tính, tôi không khỏi nhìn Diệp Đào hai lần.
Không ngờ, giây tiếp theo lời nói của Diệp Đào khiến tôi giật mình, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, Diệp Đào chỉ vào tôi nói: “Sẹo ca, tôi đập vỡ chai rượu này, nhưng máu thuộc về Ninh Viễn, cậu ta là người làm bẩn. Nếu anh muốn tính, thì tính cho cậu ta!"
Tôi đã từng gặp rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như Diệp Đào.
Đến lúc này, anh ta vẫn muốn tôi chịu trách nhiệm. Có thể anh ta đã quen với việc bắt nạt tôi!
Tuy nhiên, anh Sẹo chỉ liếc nhìn tôi, coi như Diệp Đào đang đánh rắm và hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Hắn ta bước đến trước mặt Lâm Thiên Thiên, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lên, Lâm Thiên Thiên nhắm chặt hai mắt và rơi nước mắt.
“Cô khá xinh đẹp. Ngủ với tôi thì sao?" Mặt sẹo chạm vào má Lâm Thiên Thiên, trong mắt hắn ta tỏa ra tia thèm thuồng.
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng không ai dám xông tới cứu Lâm Thiên Thiên!
Anh Sẹo nháy trái nháy phải, hai vệ sĩ với khuôn mặt tà ác ôm Lâm Thiên Thiên lên, cố gắng kéo cô ta ra khỏi phòng bao.
Lâm Thiên Thiên sợ hãi hét lên và cố gắng hết sức để nói không.
Diệp Đào như điên lao tới, muốn giành Lâm Thiên Thiên: "Dừng lại! Tôi trả, tôi trả ba triệu!!!"
"Mày định trả tiền à? Mẹ kiếp!" Anh Sẹo nhổ vào mặt Diệp Đào, quay lại và đá Diệp Đào ra.
Sau đó, Diệp Đào chưa kịp đứng lên thì đã có người lao tới đánh anh ta.
Diệp Đào bị đánh mạnh đến nỗi không thể ngóc đầu lên được.
Lâm Thiên Thiên sợ đến mức không nói nên lời, cô ta trông như con ngốc, hoàn toàn khác với cách cô ta ra oai và mắng tôi vài ngày trước.
Hiện trường hỗn loạn, thu hút rất nhiều người đến xem, nhưng không ai dám cứu Lâm Thiên Thiên, ai lại ngu đến mức dám cướp người của anh Sẹo?
Thậm chí không ai dám gọi cảnh sát! Nếu dám, chắc chắn sẽ bị anh Sẹo trả thù.
Tôi thấy vậy, cuộn chiếc khăn trong tay lại, đắp lên vết thương, đứng dậy nói: “Chú Thôi, cho cháu chút mặt mũi đi.”