Chương 15

Diệp Đào luôn thích Lâm Thiên Thiên. Năm cấp ba, hắn ta là con chó theo đuôi của Lâm Thiên Thiên, từng dẫn người đến đánh tôi, vì vậy có thể không ai biết tôi, nhưng hắn ta biết tôi!

Tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Thiên Thiên đã vội vàng nói: "Diệp Đào, đừng nói như vậy. Là tôi đã gọi Ninh Viễn đến đây."

Tuy nhiên, sau khi nghe Diệp Đào nói, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, họ đều đang nói về việc tại sao Lâm Thiên Thiên lại mời một người như tôi, làm sao tôi có thể xứng đáng làm bạn với Lâm Thiên Thiên? Cũng có một số người bảo tôi rời đi , nói rằng tôi không được chào đón ở đây.

Lúc đầu tôi không có ý định đến đây nên nghe xong lập tức quay người lại và muốn rời đi. Nhưng Lâm Thiên Thiến tổ chức sinh nhật vốn là muốn nhân cơ hội này cùng tôi hàn gắn quan hệ, một khi tôi rời đi, chẳng phải mục đích của cô ta sẽ không còn?

Cô ta lo lắng đuổi kịp tôi, kéo tay tôi không cho rời đi: "Ninh Viễn, nào, ngồi một lát đi."

"Thiên Thiên, sao cậu lại như vậy? Cậu đang cầu xin cậu ta à? Để cậu ta đi đi, cậu ta ở đây chỉ khiến chúng ta mất vui.”

"Đúng vậy, cậu ta và chúng ta không thể chơi cùng nhau."

Lâm Thiên Thiên lo lắng dậm chân, Diệp Đào cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Lâm Thiên Thiên vẫn đang nắm tay tôi, như thể cô ta và tôi rất thân thiết.

Diệp Đào luôn tự nhận mình là bạn trai của Lâm Thiên Thiên, nhưng vì Lâm Thiên Thiên chưa bao giờ đáp trả nên khi thấy tôi và Lâm Thiên Thiên gần gũi như vậy, trong lòng hắn ta cảm thấy ghen tị nên hét thẳng với Lâm Thiên Thiên và bảo tôi ra ngoài.

"Diệp Đào, im đi! Cậu ấy là bạn tốt của tôi!" Không ngờ, Lâm Thiên Thiên lại lo lắng và quay lại mắng Diệp Đào.

Lời nói của Lâm Thiên Thiên khiến Diệp Đào sững sờ tại chỗ.

Mọi người đều biết rằng biết rằng Diệp Đào thầm yêu Lâm Thiên Thiên. Thời trung học, cả hai từng có nhiều scandal khác nhau, tuy chưa từng công khai hẹn hò nhưng nhiều người vẫn coi hai người như một cặp, ít nhất cũng nghĩ rằng Diệp Đào là bạn thân của Lâm Thiên Thiên.

Lâm Thiên Thiên thực sự đã mắng Diệp Đào vì tôi!

Những người có mặt không biết rằng Lâm Thiên Thiên chỉ là muốn xoa dịu tôi nên bọn họ hoàn toàn bị sốc!

Người không thể chấp nhận được nhất chính là Diệp Đào, trong những năm qua, hắn ta luôn chân thành tận tâm với Lâm Thiên Thiên!

Dưới ánh nhìn của mọi người, tôi hất tay Lâm Thiên Thiên và chuẩn bị rời đi. Ở đây thật sự không có việc gì để làm, tôi không quen ai cả, tôi biết Lâm Thiên Thiên đang cầu xin tôi, nhưng tôi không đời nào thay đổi ý định vì cô ta.

Lâm Thiên Thiên nhất định không thể để tôi đi, một khi tôi rời đi, sự hợp tác của Hoa Dung sẽ hoàn toàn không còn, trong lúc tuyệt vọng, cô ta ôm lấy eo tôi từ phía sau: “Tôi cầu xin cậu. Thôi nào, làm ơn đừng đi được không?”

Nếu ai đó không biết rõ mà nghĩ tôi và cô ta là một cặp thì tôi sẽ đá cô ta ngay lập tức.

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Đào nhưng tôi có thể đoán được vẻ mặt của hắn ta xấu xí đến mức nào, những người khác cũng hít một hơi, chắc bọn họ nghĩ mình đang bị ảo giác hoặc bị mù.

"Ninh Viễn, chuyện lần trước là lỗi của tôi, cậu có thể tha thứ cho tôi được không? Chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tôi, cậu có thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì." Lâm Thiên Thiên nói thêm, chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mọi người không thể không hiểu lầm.

Lâm Thiên Thiên có dáng người rất đẹp, mùa hè nóng nực, mồ hôi sau lớp áo mỏng trên ngực cô ta dính vào lưng tôi, thành thật mà nói, có lẽ không nhiều người đàn ông có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy.

Nhưng tôi có thể.

Tôi sẽ không bao giờ quên cách cô ta đối xử với tôi, cách cô ta đánh giá tôi, cách cô ta trịch thượng và cho rằng cô ta hơn tôi!

Khi cô ta nghĩ tôi là người nghèo, cô ta tìm đủ mọi cách coi thường tôi, khi cô ta nhờ tôi giúp đỡ, cô ta cố gắng hết sức để nịnh nọt tôi. Mẹ kiếp! Thực sự buồn nôn.

Tôi lạnh lùng nói: "Không cần xin lỗi, tôi không dám nhận lời xin lỗi từ một người như cậu."

Tôi nghĩ, nếu cuộc đời không cho tôi cơ hội, nếu như tôi không cứu Vương Kiến Phong, nếu như tôi vẫn là Ninh Viễn vô dụng, nếu tôi không có ảnh hưởng gì tới dự án hợp tác City Star, hôm nay Lâm Thiên Thiên sẽ đối xử với tôi ra sao?

Cô ta vẫn sẽ mời tôi đến dự tiệc sinh nhật của mình? Liệu cô ta có cố tình dụi ngực vào người tôi với hy vọng lấy được thiện cảm của tôi không? Cô ta sẽ nói hộ tôi trước mặt mọi người ư?

Sẽ không!

Nếu tôi vẫn là Ninh Viễn như trước, nếu tôi dám xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật này, tôi sẽ trở thành trò cười cho mọi người, họ sẽ gọi tôi là đồ khốn, còn Lâm Thiên Thiên sẽ mắng tôi là con hoang, tôi không đáng để cô ta nhìn.

Vì vậy, tôi sẽ không giúp Lâm Thiên Thiên, cho dù tôi có thể thay đổi ý định hợp tác của Vương Kiến Phong, tôi cũng sẽ không bao giờ giúp đỡ một người phụ nữ như vậy.

Lâm Thiên Thiên hai mắt đỏ hoe, những người còn lại đều đứng im và chết lặng. Tôi lại đi về phía cửa, không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

Đúng lúc này, có một bóng người nhanh chóng va vào tôi, tôi quay lưng về phía hắn ta, không để ý, hắn ta hất tôi ra hai bước, may mắn là tôi bám vào tường, hoặc là nếu không tôi đã ngã xuống.

Diệp Đào tức giận, vẻ mặt méo mó, nắm chặt tay như muốn ăn thịt tôi, hắn ta mắng tôi: "Mẹ kiếp, Ninh Viễn, đừng có không biết biết tốt xấu, tao không biết Thiên Thiên muốn làm gì, nhưng mày dám đối xử với cậu ấy như vậy, hôm nay mày đừng mong rời khỏi đây!”

Diệp Đào không thể chịu đựng được nữa khi nhìn thấy Lâm Thiên Thiên cầu xin tôi như thế này, hắn ta không muốn Thiên Thiên của mình phải chịu ấm ức.

Nhìn thấy Diệp Đào chuẩn bị hành động, ngoại trừ Lâm Thiên Thiên đang lo lắng sắp khóc, những người còn lại đều giống như đang xem một vở kịch hay. Chắc hẳn họ đã ghét tôi từ lâu và muốn Diệp Đào “dạy cho tôi một bài học”.

Hắn ta cầm chai bia lên và đi về phía tôi, khi chai bia sắp đập vào tôi, Lâm Thiên Thiên đã hét lên: "Dừng lại!"

"Thiên Thiên, hắn ta đã làm như vậy với cậu, sao cậu còn muốn bênh vực hắn? Thằng nhãi này , tớ giúp cậu dạy dỗ hắn! Ninh Viễn, mau quỳ xuống xin lỗi!"

"Bởi vì cậu ấy là bạn tốt của tôi! Chuyện của tôi cậu không cần quan tâm. Nếu cậu còn không lịch sự với Ninh Viễn nữa, cả đời tôi cũng không muốn gặp lại cậu!"

Lâm Thiên Thiên chỉ muốn giữ tôi lại và tạo ấn tượng tốt trong đầu tôi, tôi biết cô ta không hề coi tôi như một người bạn.

Nhưng những người khác lại không biết câu chuyện ẩn giấu đằng sau nó!

Mọi người gần như há hốc mồm khi nghe điều đó, và vì tôi, cô ta thực sự muốn chia tay với chú chó vệ sĩ trung thành của mình! Trong lòng những người này đang điên cuồng hỏi nhau chuyện gì đang xảy ra, năm sáu năm qua đã có những thay đổi gì?