Năm tôi học lớp ba, bố đưa tôi đi xét nghiệm quan hệ cha con, khi có kết quả thì bố ly hôn với mẹ. Mấy ngày sau, bố bỏ mẹ con tôi không bao giờ quay lại, sau khi ông đi, mẹ tôi cũng bỏ trốn cùng người khác, nếu không có chú tôi có lẽ tôi đã chết đói ngoài đường.
Kể từ khi bị cha mẹ bỏ rơi, tôi trở nên ít nói, sống nội tâm và có chút chán nản.
Sau này, khi tôi học cấp ba, hầu hết các bạn cùng lớp đều biết đến tôi, bọn nó gọi tôi là đồ khốn trước mặt tôi, gọi mẹ tôi là con khốn, còn bố thì sừng mọc trên đầu, thậm chí có người còn bịa ra những tiếng leng keng để cười nhạo tôi.
Có một khoảng thời gian, ngày nào tôi cũng bị chúng nó đánh vô cớ để làm niềm vui, dù sao bọn nó cũng biết trong trường sẽ không có ai đứng ra bênh vực tôi.
Tôi vốn là người hướng nội nhưng càng về sau càng tự ti, không dám nhìn thẳng vào ai trong trường. Trong thời gian đó, tôi thường xuyên không đủ ăn không đủ mặc, lại càng thu mình, có khi cả tháng trời không nói một lời nào!
Đó là khoảng thời gian thực sự rất tăm tối!
Mạnh Điềm là hoa khôi của lớp chúng tôi, và chín mươi phần trăm nam sinh trong lớp đều thích cô ấy.
Cô ấy khác với tôi, rất nổi tiếng, hòa đồng với cả nam lẫn nữ, rất công bằng và ăn nói nhẹ nhàng, ngay cả giáo viên cũng thích cô ấy.
Tôi biết cô ấy là một con thiên nga trắng kiêu hãnh, so với cô ấy, tôi thậm chí còn không bằng một con cóc. Nhưng chỉ cần nhận bài tập từ tay cô ấy mỗi ngày là tôi thấy vui rồi.
Tôi lén nhét kẹo vào bàn cô ấy nhưng không dám cho cô ấy biết đó là kẹo của tôi. Mạnh Điềm chắc tưởng đó là món quà ngọt ngào của Bạch mã hoàng tử nào đó, cô ấy rất vui vẻ, thấy cô ấy như vậy, tôi rất hài lòng.
Một hôm trời mưa, tôi thấy Mạnh Điềm không có ô, nên tôi cầm ô, lấy hết can đảm đến gần cô ấy, đưa ô cho cô ấy.
Không ngờ cả lớp phá lên cười, Mạnh Điềm lại òa khóc, mắng tôi và bảo tôi cút đi, rồi bỏ chạy trong cơn mưa lớn.
Cảm giác như bị tát, mặt đau rát và tôi vẫn không thể quên những lời chế nhạo xung quanh mình.
Hôm đó trời mưa to, cô ấy còn sợ tôi hơn cả mưa to. Và tôi không làm gì sai cả, tôi chỉ muốn giúp cô ấy thôi...
Tôi biết cô ấy ghê tởm tôi và không muốn liên quan gì đến tôi, thậm chí còn không muốn phí một lời nào với tôi.
Từ ngày đó trở đi, tôi không bao giờ cho Mạnh Điềm kẹo nữa. Tôi thầm thề trong lòng rằng một ngày nào đó tôi sẽ khiến Mạnh Điềm phải hối hận.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi bỏ học và làm việc ở một nhà hàng.
Sau đó, tôi cứu một thanh niên bị rơi xuống nước và đưa anh ta đến bệnh viện, mãi sau này tôi mới biết người đàn ông này chính là Vương Kiến Phong, con trai duy nhất của ông trùm bất động sản thành phố chúng ta, Vương Thịnh.
Nhà họ Vương đã tặng tôi một trăm nghìn tệ làm quà cảm ơn. Lúc đó tôi có lòng tự trọng cao, muốn giữ thể diện, sợ người khác nói xấu sau lưng nên chỉ nói không cần tiền, chỉ cần giới thiệu việc làm ở Triều Dương.
Vương Thịnh sẵn sàng đồng ý và mời tôi đến làm việc tại tập đoàn Triều Dương. Mức lương khởi điểm là một vạn nhân dân tệ, vào thời điểm đó, nhiều hơn hầu hết mọi người trong quận chúng tôi kiếm được trong một năm!
Tôi biết đây là cách nhà họ Vương tặng quà cảm ơn cho tôi, họ nhất quyết cảm ơn tôi, tôi chỉ đành không thể từ chối. Lúc đó tôi nghĩ, mình nhất định sẽ làm việc chăm chỉ vì Triều Dương, cho dù có bán mạng thế nào đi chăng nữa!
Có lẽ ông ấy ấn tượng với thái độ của tôi. Vương Thịnh ban đầu chỉ cho tôi làm vệ sĩ, nhưng sau đó ông ấy đưa tôi đi cùng trong đủ mọi dịp đặc biệt. Mặc dù hầu hết là tiệc tối nhưng cách làm ăn ở Trung Quốc chính là nằm ở những bữa tiệc rượu và bữa tối.
Vương Thịnh cũng đích thân chỉ dạy tôi, thời gian qua đi tôi đã học được rất nhiều điều. Vương Thịnh rất tin tưởng tôi, ngay sau khi Vương Kiến Phong tốt nghiệp, ông ấy đã giao quyền quản lý chi nhánh ở huyện Dương, quê hương của tôi cho hai chúng tôi, Vương Kiến Phong làm tổng giám đốc chi nhánh, còn tôi giúp anh ấy giữ chức vụ phó tổng.
Vương Kiến Phong là người rất tốt bụng, chưa bao giờ coi thường tôi vì tôi đã cứu anh ấy nên mới có ngày hôm nay, trái lại anh ấy luôn coi tôi như em trai của mình.
Tôi biết có rất nhiều bạn học cấp hai đã đến chi nhánh xin việc, Mạnh Điềm cũng đã đến đây.
Cô ấy nộp đơn xin làm trợ lý cho tổng giám đốc, và khi hồ sơ của cô ấy được gửi cho tôi, tim tôi như lỡ nhịp.
Thực sự, sau ngần ấy năm, tình cảm của tôi dành cho cô ấy đã phai nhạt, tôi không còn là cậu bé không dám nói một lời nữa. Nhưng dù sao cô ấy cũng là nữ thần trước đây của tôi, những cảm xúc ẩn giấu trong lòng tôi sẽ không dễ dàng biến mất như vậy.
Tôi phớt lờ vấn đề và giao trực tiếp cho Phòng Nhân sự. Tình cảm cá nhân là việc riêng tư, còn việc công là việc công, tôi sẽ không dùng quyền lực để trục lợi cá nhân, đây chính là lý do tại sao Vương tiên sinh tin tưởng tôi.
Sau này nghe nói bộ phận nhân sự không thuê cô ấy vì cho rằng tiếng Anh của cô ấy kém nên từ chối, nếu đến đây làm chỉ phí thời gian đôi bên.
Mạnh Điềm là người rất coi trọng thể diện, khi bị chỉ trích thì mặt đỏ bừng, nhưng chị Trương ở phòng nhân sự lại nổi tiếng là độc mồm độc miệng, có không muốn mắng cũng không được. Lần đó, tôi cũng không gặp Mạnh Điềm.