Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hướng Dẫn Yêu Đương Với Yêu Quái

Chương 5: Nồi này tôi không đội (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi sáng, Thẩm Vũ ngáp một cái, tinh thần uể oải bước vào văn phòng, dưới mắt có hai cái quầng thâm giống như quốc bảo.

Ngày hôm qua họ lại tăng ca đến nửa đêm, rạng sáng hai giờ, anh ấy thật sự không chịu nổi nữa nên quay về phòng trực ban chợp mắt một lúc. Anh ấy đã đi rồi, nhưng đội trưởng vẫn chưa rời đi, anh vẫn đang theo dõi tiến triển của vụ án. Đội trưởng của bọn họ quả thật là không phải con người, lúc có vụ án đều có thể mấy ngày mấy đêm không chợp mắt. Nhưng anh ấy không làm được, anh ấy sẽ mất nửa cái mạng nếu thức cả một đêm.

Thẩm Vũ mới vừa xin đồng nghiệp thùng mì gói, thì Giang Bách Xuyên từ văn phòng đi ra, gọi anh ấy một tiếng: “Thẩm Vũ, đi ra ngoài một chuyến với tôi.”

Thẩm Vũ do dự một giây giữa mì gói và đội trưởng, lưu luyến không rời đặt mì gói xuống.

“Đội trưởng Giang, chúng ta đi làm gì vậy?”

Giang Bách Xuyên lạnh nhạt nhìn anh ấy một cái: “Rạng sáng nay mới có được manh mối, có lẽ có liên quan đến vụ án, bây giờ đi tìm người nhà nạn nhân hỏi một chút tình huống.”

Thẩm Vũ không khỏi cảm thấy chột dạ, anh ấy lại bỏ lỡ một manh mối quan trọng. Nhưng manh mối này cũng thật là, sao lúc nào cũng chọn lúc anh ấy không ở đó mà xuất hiện chứ?

Lúc này Giang Bách Xuyên cũng không nói gì anh ấy, dù sao thì không phải ai cũng có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không gặp vấn đề gì như anh. Cơ thể người trần mắt thịt suy cho cùng vẫn rất yếu ớt.

Thẩm Vũ lái xe, Giang Bách Xuyên ngồi ở hàng ghế phía sau. Thẩm Vũ vừa khởi động xe vừa hỏi: “Đội trưởng Giang, cuối cùng là manh mối gì vậy?”

“Người của chúng ta tra được Tưởng Dao đã từng tìm thám tử tư theo dõi Lương Bỉnh Thân.”

“Hả? Tưởng Dao tìm người theo dõi Lương Bỉnh Thân? Không phải nói tình cảm vợ chồng họ khá tốt à? Tại sao vậy, Lương Bỉnh Thân nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Không biết, cho nên mới muốn tìm bà ta hỏi chuyện, có lẽ có thể biết được nguyên nhân Lương Bỉnh Thân xuất hiện ở hẻm Đào Hoa.”

“À.”

Thẩm Vũ lên tiếng, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi đội trưởng Giang, tối hôm qua lúc ăn cơm không phải là tiên nữ nhỏ nói có manh mối thì nói cho cô ấy một tiếng, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể giúp đỡ mà. Cái kia, đội trưởng Giang anh xem, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn ngồi trên cùng một cái bàn ăn cơm, có muốn gọi cô ấy không? Tôi thấy cô ấy rất chú ý đến vụ án này.”

Giang Bách Xuyên rũ mắt, không chút để ý mở miệng: “Tùy cậu.”

Trong nháy mắt Thẩm Vũ trở nên hưng phấn, đây là ngầm đồng ý rồi á! Anh ấy lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Tống Sơ Cửu, hỏi cô có thể đến đây hay không.

Đương nhiên Tống Sơ Cửu rảnh, vốn dĩ cô vẫn luôn chú ý tới vụ án này, hiện tại có thể tham gia vào đúng là hợp ý của cô. Sau khi hỏi địa điểm, cô lập tức biến mất khỏi căn hộ, ngay sau đó trực tiếp xuất hiện trước cửa tiểu khu Kỳ Lân.

Bọn Thẩm Vũ cũng rất nhanh đã đến.

“Tiên nữ nhỏ tại sao em lại đến đây? Tôi nói đi đón em, em không cho, quả nhiên là nhanh hơn chúng tôi nhiều.”

Tống Sơ Cửu cười: “Vừa lúc tôi ở gần đây.”

Thẩm Vũ không nghi ngờ cô, nhưng Giang Bách Xuyên lại nhìn cô không rõ ý tứ. Vẻ mặt Tống Sơ Cửu vô tư, cười tủm tỉm không hề có một chút chột dạ nào cả.

Đáy lòng Giang Bách Xuyên lại lặng lẽ ghi nhớ về cô, yêu quái nhỏ lại là yêu tinh nói dối, nói dối mà còn không chớp mắt nữa chứ.

Ba người cùng nhau đi vào tiểu khu Kỳ Lân, trên đường Thẩm Vũ nói lại một lần manh mối mà bọn họ có được cho Tống Sơ Cửu, khiến cô có một kế hoạch trong đầu.

Nói không chừng, lần này cũng phải dựa vào cô để thẩm vấn.

Tiểu khu Kỳ Lân là một khu nhà khá xa hoa, vị trí địa lý thuận lợi, hoàn cảnh của tiểu khu trang nhã, tất nhiên, giá cả cũng cao.

Bởi vậy có thể thấy được điều kiện kinh tế của hai vợ chồng Lương Bỉnh Thân không tồi.

Sau khi bọn họ ấn chuông cửa, phải rất lâu mới có người ra mở. Người mở cửa chính là Tưởng Dao, đôi mắt bà ta vừa hồng vừa sưng, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bà ta là một người phụ nữ rất giỏi giang.

Sau khi Thẩm Vũ cho bà ta nhìn giấy chứng nhận, bà ta lập tức dẫn họ đi vào.

“Vào đi, trong nhà khá bừa bộn, tôi rót cho mấy người ly nước.” Giọng nói bà ta khàn khàn, nói chuyện cũng khó khăn, nhưng vẫn lễ phép khéo léo tiếp đãi họ.

“Không cần phải phiền như vậy, lần này chúng tôi tới là có mấy vấn đề muốn hỏi.” Thẩm Vũ đi thẳng vào vấn đề.

Anh ấy cũng muốn uyển chuyển đi đường vòng tới, nhưng nghĩ đến người này vừa mới mất đi người thân, có lẽ cũng không muốn suốt ngày phải giao tiếp với cảnh sát, vẫn nên tốc chiến tốc thắng, cho bà ta thêm một ít thời gian điều chỉnh lại tâm trạng buồn bã.

Tưởng Dao gật đầu, rất phối hợp: “Các cậu cứ hỏi đi.”

“Theo chúng tôi biết, hôm trước bà đi công tác ở thành phố A là do bản thân chủ động yêu cầu, vốn dĩ công ty cử một người khác đi, nhưng bà chủ động xin đi thay. Mà đúng ngày đó Lương Bỉnh Thân lại xảy ra chuyện.”

“Mặt khác, chúng tôi còn tra ra được khoảng thời gian trước bà tìm người theo dõi Lương Bỉnh Thân, vì sao bà muốn theo dõi ông ta?”

Tưởng Dao thở dài một hơi: “Mấy người nghi ngờ tôi gϊếŧ ông ấy?”

Không đợi Thẩm Vũ trả lời, bà ta lại tự mình nói tiếp: “Vốn dĩ tôi muốn giấu chuyện này ở trong bụng, nhưng nếu mấy người đã tra ra được, thì tôi sẽ nói ra.”

Ngay từ đầu đúng thật là Tưởng Dao nghi ngờ Lương Bỉnh Thân nɠɵạı ŧìиɧ, đoạn thời gian kia tinh thần ông ta không tập trung, làm việc thì quên trước quên sau, lại thường xuyên gọi điện thoại nhắn tin sau lưng bà ta, mỗi lần chạm vào điện thoại di động của ông ta thì đều trở nên căng thẳng. Những thay đổi này làm sao có thể giấu được người bên gối sớm chiều ở chung chứ?

Cho nên bà ta cũng nghi ngờ cuộc hôn nhân của mình có phải là đã gặp khủng hoảng tuổi trung niên rồi hay không, nhưng bà ta lại không dám chắc chắn. Bọn họ nắm tay đi qua hơn hai mươi năm, con cái đều đã vào đại học, hơn nữa tình cảm vẫn luôn ổn định. Lương Bỉnh Thân đối xử với bà ta rất tốt, tiền lương phát tới tay thì lập tức giao cho bà ta, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng đều cùng nhau bàn bạc… Sự tin tưởng cơ bản nhất giữa vợ chồng vẫn phải có.

Tuy nhiên, bà ta lại không thể làm như không thấy trước sự bất thường của chồng mình, cho nên sau mấy ngày suy nghĩ miên man, bà ta quyết định âm thầm điều tra một chút. Muốn biết vì sao ông ta lại có những bất thường này, không có chuyện gì là tốt nhất, nếu thật sự có chuyện thì bà ta cũng đã có chuẩn bị tâm lý.

Kết quả của cuộc điều tra này khiến cho bà ta khó có thể chấp nhận.

Chồng bà ta không có nɠɵạı ŧìиɧ, vẫn trung thành với tình cảm của bọn họ như cũ, nhưng lại xảy ra một chuyện đáng sợ như nɠɵạı ŧìиɧ…

Ông ta vậy mà lại có một đứa con gái ngoài giá thú!

Không phải được sinh ra do nɠɵạı ŧìиɧ sau khi kết hôn, mà là trước khi gặp bà ta, cùng mối tình đầu sinh ra.

Thật ra chính ông ta cũng không biết, sau khi mối tình đầu chia tay với ông ta, mới phát hiện mình có thai, nhưng cũng không nói cho ông ta biết mà lặng lẽ tự mình sinh ra đứa bé.

Có lẽ là bởi vì không cam lòng hủy đi một sinh mệnh nhỏ, cho nên mới chưa kết hôn mà đã có thai, hơn nữa một mình nuôi dưỡng, không đi tìm cha của đứa nhỏ.

Mãi cho đến năm nay, trước khi sinh bệnh qua đời, bà ấy không yên tâm đứa nhỏ phải ở một mình nên mới tìm cha ruột của đứa nhỏ, giao cho ông ta chăm sóc.

Cho nên mới có đoạn thời gian khác thường kia.

Khi đột nhiên biết được mình còn có một cô con gái khác, bản thân Lương Bỉnh Thân cũng mông lung, ông ta không dám nói cho vợ của mình, một nhà ba người bọn họ đang sinh hoạt bình yên lại ấm áp, bỗng nhiên lại nhiều ra một đứa con gái ngoài giá thú, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, thậm chí có thể cái nhà này cũng sẽ bị phân tán.

Cho nên ông ta muốn tự mình âm thầm xử lý cho tốt, nhưng vẫn không thể giấu được người bên gối.

“Tôi biết chuyện này không thể trách ông ấy, ông ấy cũng không biết chuyện, nhưng trong mắt tôi không thể chấp nhận được hạt cát này. Khi biết chuyện này tôi đã nghĩ đến việc ly hôn, nhưng hôm đó vừa lúc con trai tôi gọi điện thoại về, còn hưng phấn cùng tôi lên kế hoạch cả nhà sẽ đi ra ngoài du lịch ăn tết, tôi lập tức do dự.”

“Tình cảm hơn hai mươi năm, cũng không thể nói buông thì buông, nhưng mà đúng thật là tôi rất để ý chuyện này nên bản thân đã rơi vào trạng thái đau khổ với các lựa chọn. Tôi không ngả bài với ông ấy, mà đợi chính ông ấy chủ động nói. Cho nên tôi một bên rất đau khổ, một bên lại phải giống như thường ngày không có việc gì xảy ra đối mặt với ông ấy. Vào lúc công ty có cơ hội đi công tác, nên tôi đã quyết định xin đi công tác, muốn tránh ông ấy để bình tĩnh suy nghĩ một chút. Không nghĩ tới ông ấy lại…”

Bà ta nói như vậy, nước mắt lập tức rớt xuống.

Tống Sơ Cửu đưa khăn giấy cho bà ta, Tưởng Dao nhận lấy nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó lau khô nước mắt, nhưng đôi mắt lại càng thêm sưng đỏ.

“Người chết không thể sống lại, nhưng người sống nhất định phải tiếp tục cuộc sống, ngài còn có con cái nên nhất định phải kiên cường.” Tống Sơ Cửu dịu dàng nói.

Vẻ mặt chân thành của cô gái nhỏ, làm trong lòng Tưởng Dao sinh ra thân thiết, cố nở một nụ cười: “Tôi biết, cảm ơn cô.”

Thẩm Vũ cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy, anh ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ khi vạch trần chuyện buồn của người khác. Nhưng công việc cần phải tiếp tục.

“Vậy bà có biết ngày đó tại sao ông ta lại xuất hiện ở hẻm Đào Hoa không?”

“Có lẽ… Là đi tìm đứa con kia đi, hình như cô ta ở gần chỗ kia đó.”

Hóa ra đây là nguyên nhân Lương Bỉnh Thân xuất hiện ở hẻm Đào Hoa.

“Vậy bà biết cô con gái gái kia tên gì không?”

Tưởng Dao cố gắng nhớ lại: “Hình như tên là…”

“Diệp Kiều Y.”
« Chương TrướcChương Tiếp »