Chương 56: Anh đúng là biếи ŧɦái.

Phòng tắm của căn hộ không lớn lắm, khi cả hai người ở trong đó thì không gian sẽ hơi chật chội, nhưng không đến mức không thể di chuyển thoải mái.

Trần Tễ nói sẽ đưa Ôn Dữu đi tắm, và anh thực sự đã làm như vậy.

Bước vào phòng tắm, anh bật công tắc đèn trên tường, nhìn cô dưới ánh sáng, giọng nói trầm thấp, vào ban đêm có cảm giác mê hoặc lòng người: “Có cần anh giúp em tắm không?”

Ôn Dữu đang định nhắc anh rằng anh không mang theo quần áo thì nghe thấy anh hỏi câu này.

Ánh mắt của hai người gặp nhau trong không gian chật hẹp.

Ánh mắt của Trần Tễ sâu thẳm và nóng bỏng. Ôn Dữu bị ánh mắt thẳng thừng của anh nhìn chằm chằm, suy nghĩ của cô dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của chính mình mà bị ý niệm của anh lôi kéo.

Cô không tự chủ được mím môi: “Anh biết không?”

Trần Tễ có vẻ như thực sự chưa từng tắm cho cô.

Nghe thấy câu hỏi của cô, khóe miệng Trần Tễ hơi nhếch lên, anh bước về phía cô, đưa tay vén những sợi tóc mềm mại của cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp: “Anh có thể học.”

Trần Tễ là một học sinh giỏi, còn là một học sinh giỏi có kiên nhẫn.

Quần áo bị cởi ra và ném vào giỏ quần áo bẩn, vòi hoa sen được bật. Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm tràn ngập sương mù.

Trần Tễ là người rất chú ý đến phản ứng của Ôn Dữu. Lúc vòi hoa sen làm ướt người cô, anh đang chọn sữa tắm trong phòng tắm, anh sẽ hỏi ý kiến

cô, dùng loại sữa tắm nào.

Sau khi Ôn Dữu thỉnh thoảng đến ở căn hộ, Trần Tễ đã mua loại sữa tắm mà cô thích và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác. Phần lớn thời gian, cô đều sử dụng loại cô thích có mùi hương hoa nhè nhẹ.

“Em muốn dùng loại nào?” Trần Tễ hỏi nhỏ.

Ôn Dữu khẽ chớp mắt, mượn làn sương mù dày đặc trong phòng tắm, nhìn lọ sữa tắm mà những ngón tay trắng nõn của anh đang chạm vào. Ngón tay của anh thực sự rất dài, cho người ta cảm giác mạnh mẽ và dẻo dai, cộng thêm những giọt nước vương trên đó, có một loại gợi cảm không thể diễn tả được.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Ôn Dữu chuyển ánh mắt về phía Trần Tễ, dưới ánh đèn sáng, hàng lông mày rậm của anh càng thêm sắc sảo và quyến rũ hơn.

“Hửm?” Trần Tễ nhìn cô chớp mắt.

Má Ôn Dữu ửng đỏ, làn da trắng nõn cũng đã ửng hồng. Khi giọng Trần Tễ trầm thấp vang lên, môi cô khẽ động, chỉ vào chai sữa tắm nam bên cạnh ngón tay anh nói: “Em muốn thử cái này.”

Liếc nhìn theo ánh mắt của cô, mắt Trần Tễ hơi tối lại, yết hầu anh chuyển động và nói “được”.

Anh bóp ra loại sữa tắm quen thuộc, ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo, mát lạnh như tuyết.

Mùi hương sảng khoái này kết hợp với mùi hương hoa thoang thoảng trên người Ôn Dữu, ngửi rất dễ chịu, trong trẻo thoang thoảng.

Ngón tay của Trần Tễ vừa dài vừa rất có lực.

Làn da của anh thiên về tông trắng lạnh, nhưng làn da trên người Ôn Dữu còn trắng hơn cả ngón tay anh, dưới ánh đèn sáng, làn da của hai người tương phản rõ rệt.

Khi thoa sữa tắm, vòi hoa sen đã tắt.

Phòng tắm bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đan xen của hai người.

Ôn Dữu chưa từng nghĩ rằng, có một ngày tắm rửa lại trở nên lâu như vậy.

Trần Tễ thật sự quá tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức anh sẽ từ từ xoa bóp sữa tắm tạo bọt, thoa đều lên làn da trắng ngần của cô, cánh tay, kẽ ngón tay, trước cổ, sau gáy, xương quai xanh… Mỗi chỗ đều không bỏ sót.

Lòng bàn tay anh to lớn và nóng hổi, bọt trắng lơ lửng dính trên lòng bàn tay anh, từ lòng bàn tay anh dán lên da của Ôn Dữu, nhịp tim đập của cả hai đều khó kiểm soát được. Ôn Dữu cũng mơ hồ cảm thấy da mình nổi lên cảm giác ngứa ngáy, tê tê, có hơi khó chịu muốn anh dùng sức xoa đều bọt lên người cô hơn, lại như mong anh dùng lòng bàn tay và ngón tay ấm áp của mình giúp cô lau sạch bọt, để cô được gần anh hơn.

Cô vô thức tiến lại gần, khiến cho “công việc” của Trần Tễ trở nên khó làm hơn.

Dưới lòng bàn tay là làn da mềm mại mịn màng, anh nhìn làn da trắng ngần của cô sau khi bị mình nhào nặn mà ửng hồng, quan sát những thay đổi tinh tế trên biểu cảm của cô.

Nhiều lần, cô né tránh, sự mềm mại được lòng bàn tay che phủ liền tuột khỏi kẽ ngón tay.

Lặp đi lặp lại vài lần, yết hầu Trần Tễ khẽ lăn. Khi cô ngẩng mặt nhìn anh, anh liền dùng lực xoa bóp.

Anh hơi dùng sức, Ôn Dữu theo bản năng rên lên khe khẽ. Cô vừa rêи ɾỉ, ánh mắt Trần Tễ bèn tối sầm lại, giọng nói khi cất lời cũng trở nên trầm khàn: “Đau à?”

Ôn Dữu khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ hồng, dính nước mấp máy: “Không phải.”

Không phải đau, mà là một cảm giác kỳ diệu đang lan tỏa.

Trần Tễ dường như hiểu, anh cố gắng kiểm soát lực đạo, lúc mạnh lúc nhẹ, quan sát phản ứng thực sự của cô, khiến cô cảm thấy thích thú.

—-

Hai người tắm trong phòng tắm, tắm đến mức rất lâu, cũng rất sạch sẽ.

Sau khi thoa đều sữa tắm, Trần Tễ lại mở vòi hoa sen, xả sạch bọt dính trên da của hai người.

Nhiệt độ nước rất dễ chịu, dễ chịu đến mức khiến Ôn Dữu phát ra một tiếng khoan khoái.

Trần Tễ nghe thấy giọng cô như vậy, không thể chịu đựng được nữa, anh cúi xuống hôn lên môi cô, cánh tay cũng siết chặt hơn, ôm lấy cô, không tốn chút sức nào mυ"ŧ đầu lưỡi cô.

Ôn Dữu khẽ hé môi, mặc cho anh tự do ra vào.

Hai người ôm hôn nhau nồng nhiệt.

Ôn Dữu cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại vì bị anh mυ"ŧ. Cô ôm chặt người trước mặt, ngón tay để lại vết xước trên vai anh.

Dòng nước vòi hoa sen từ trên cao tuôn xuống, tưới mát lên cơ thể hai người.

Bọt xà phòng đã sớm bị dòng nước cuồn đi, nhưng da thịt vẫn còn trơn trượt, khiến người ta khó nắm bắt.

Ôn Dữu bị Trần Tễ hôn đến mức chỉ có thể nỉ non phát ra âm thanh, tim cô đập nhanh, cơ thể nóng rực.

Khi đôi mắt cô mơ màng, sắp không thở nổi nữa, Trần Tễ mới buông môi cô ra. Anh nghiêng đầu, cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của cô: “Bé cưng.”

Khi đôi môi nóng hổi của anh chạm đến, Ôn Dữu hít thở dồn dập, lông mi khẽ run rẩy: “Hửm?”

Trần Tễ hôn lên chiếc cằm hơi ngước lên của cô, khẽ nói: “Chúng ta thử ở đây đi?”

“…”

Vừa dứt lời, Trần Tễ không đợi Ôn Dữu mở miệng trả lời có đồng ý hay không, liền dọc theo cổ tay nhỏ nhắn của cô đi xuống, nắm lấy bàn tay cô kéo xuống dưới. Trong lòng bàn tay nhỏ bé của cô được nhét vào một “thứ” vô cùng quen thuộc. Hàng mi dài của Ôn Dữu khẽ run rẩy, cô muốn rụt tay lại, nhưng lại bị Trần Tễ giữ chặt, không cho cô có cơ hội rút lui.

Sức lực của cô yếu hơn anh rất nhiều, cô vốn dĩ không thể thoát khỏi sự trói buộc của anh.

Cuối cùng, cô chỉ có thể làm theo sự hướng dẫn của Trần Tễ, làm theo từng lời chỉ dẫn của anh.

Sau đó, Trần Tễ bế cô lên, đặt lên bồn rửa tay. Tuy nhiên, thứ cô chạm vào không phải là bồn rửa tay cứng nhắc, mà là bàn tay ấm áp, nơi lòng bàn tay cô đã chạm vào vô số lần.

Theo bản năng, Ôn Dữu muốn rời đi, nhưng Trần Tễ đã giữ chặt cô lại.

Cô khẽ nhúc nhích, bàn tay anh lại siết chặt hơn. Ôn Dữu vô thức duỗi thẳng mu bàn chân, cơ thể cũng theo bản năng mà ngả về phía trước, tiến sát về phía anh đang đứng trước mặt.

Vào khoảnh khắc dựa vào người anh, Ôn Dữu lờ mờ nhận ra ánh mắt Trần Tễ nhìn cô càng thêm sâu thẳm và không đáy.

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh lại một lần nữa chặn môi cô, dập tắt những lời định nói của cô.

Vài giờ sau đó, Ôn Dữu không còn cơ hội phát ra một câu hoàn chỉnh nào nữa.

Lời nói của cô, tất cả đều chuyển thành tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, vang vọng khắp những nơi khác nhau trong phòng tắm, phòng ngủ, lâu đến mức không dứt.

Buổi tối bỗng trở nên dài đằng đẵng.

—-

Sáng hôm sau, khi Ôn Dữu tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai.

Cơ thể cô sạch sẽ hoàn toàn, không còn cảm giác dính nhớp của đêm qua. Cô nằm trên giường ngẩn ngơ, như thể vào thời điểm cuối cùng, Trần Tễ đã bế cô vào phòng tắm và tắm rửa cho cô sạch sẽ.

Ôn Dữu nghĩ đến những việc làm hoang đường tối qua, bèn vùi mặt vào gối, nhẹ nhàng cọ xát. Sao cô lại đồng ý với một yêu cầu… hoang đường như vậy của Trần Tễ?

Cô nhìn xuống bàn tay mình, đỏ mặt đến mức không thể tả nổi.

Có vẻ như người kia nghe thấy tiếng động trong phòng, cửa phòng liền bị đẩy ra.

Ôn Dữu thò đầu ra khỏi chăn, nhìn vào dáng người thanh tao đứng ở cửa.

Vài giây sau, Trần Tễ nhấc chân bước đến chỗ cô, hỏi với giọng trầm thấp: “Dậy rồi à?”

Ôn Dữu liếc mắt nhìn anh một cái.

Trần Tễ tự biết mình có lỗi, bèn khẽ khàng sờ mũi, chống tay lên mép giường, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi khô ráo của cô: “Em muốn dậy chưa?”

“Mấy giờ rồi?” Ôn Dữu vừa mở miệng, mới nhận ra cổ họng mình đã khàn đi.

Cô ngây người vài giây, nảy sinh tức giận và xấu hổ muốn chết.

Nghe vậy, Trần Tễ nói với vẻ đầy áy náy: “Anh xin lỗi.”

Anh kéo Ôn Dữu ra khỏi giường, khẽ nói: “Vẫn còn một tiếng nữa mới lên lớp, em dậy rửa mặt và ăn sáng trước đi.”

Chuyên ngành của Ôn Dữu và Trần Tễ vào thứ sáu học kỳ này chỉ có hai tiết vào buổi sáng, còn bắt đầu lúc mười giờ.

Vẫn còn có tiết học, Ôn Dữu không thể bướng bỉnh.

Cô lầm bầm mắng một tiếng, nhìn người đang chuẩn bị kem đánh răng cho mình, vội vàng đuổi anh đi: “Em tự làm được.”

Ôn Dữu nhặt bàn chải lên, đánh răng rửa mặt.

Lúc rửa mặt, cô khẽ cúi người, thời điểm vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy xương quai xanh lộ ra lúc khom lưng… Dưới xương quai xanh, có một dấu hôn rất rõ ràng.

Bỗng chốc, Ôn Dữu cảm thấy má nóng bừng, cả người cũng nóng ran.

Cô nghĩ đến những gì anh đã làm với mình tối qua, một người vốn không giỏi mắng người như cô bỗng rất muốn chửi anh.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ.

Ôn Dữu quay đầu nhìn, thấy người đàn ông mặc áo thun trắng phối sơ mi kẻ sọc và quần jean dài rộng rãi, trong đầu hiện lên một từ – “mặt người dạ thú”.

Nhận thấy ánh mắt Ôn Dữu nhìn mình không ổn, Trần Tễ bèn nhướng nhẹ đôi lông mày anh tuấn, môi mỏng cong lên mỉm cười nhẹ nhang: “Không thoải mái à?”

Anh hỏi cô.

Tai Ôn Dữu đỏ bừng, cảm thấy rõ ràng là anh cố ý, anh biết rõ là cô ngại: “Trần Tễ!”

Cô gằn giọng gọi tên anh.

Trần Tễ ngước mắt lên, giọng điệu lơ đễnh trả lời cô: “Anh đây.”

Ôn Dữu: “…”

Cô nhịn một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mắng anh: “Anh biếи ŧɦái.”

“?”

Đây là lần đầu tiên Trần Tễ nghe Ôn Dữu mắng mình như vậy, chẳng những không hề tức giận mà anh còn cảm thấy có chút khoái trá.

Có thể anh thực sự là một kẻ biếи ŧɦái, nếu không sao lại thấy việc bạn gái mắng mình biếи ŧɦái lại đặc biệt đến vậy chứ.

“Em mắng thêm một lần nữa đi.” Trần Tễ đề nghị.

Ôn Dữu ngẩn người, trong mắt lộ vẻ hoang mang.

Hai người nhìn nhau vài giây, Ôn Dữu lờ mờ nhận ra ý đồ của Trần Tễ. Cô hơi cạn lời, nhịn một lúc lại không nhịn được nói: “Anh đúng là biếи ŧɦái.”

Trần Tễ khẽ mỉm cười, bước đến gần cô hai bước, giơ tay véo nhẹ mũi cô, thong thả nói: “Thật sự cảm thấy anh bây giờ biếи ŧɦái à?”

“…?”

Ôn Dữu sững sờ, khó hiểu hỏi: “Ý anh là sao?”

Trần Tễ cúi đầu hôn cô một cái, nói ẩn ý: “Vậy sau này phải làm thế nào mới tốt đây?”

Anh còn rất nhiều ý tưởng biếи ŧɦái chưa thực hiện được.

Ôn Dữu hiểu ra ý đồ của anh, xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh…”

“Anh làm sao?” Trần Tễ không biết xấu hổ cọ mũi vào chóp mũi cô: “Bé cưng.”

Anh ôm Ôn Dữu vào lòng, hít hà hương thơm thanh tao trên người cô: “Chỗ đó…” Anh dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi cô: “Có không thoải mái không?”

Bùm một cái, mặt Ôn Dữu càng đỏ hơn.

Cô thực sự muốn biết, Trần Tễ rốt cuộc làm thế nào để mặt không đổi sắc nói với cô những lời mà cô vô cùng xấu hổ không dám nói ra khỏi miệng kia.

“Không có.” Để tránh Trần Tễ truy hỏi, Ôn Dữu mấp máy môi trả lời anh. Lúc anh định hỏi tiếp thì lại nói với anh: “Em đói rồi.”

Cô gượng gạo chuyển chủ đề: “Anh mua đồ ăn sáng chưa?”

Trần Tễ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khẽ cười thành tiếng: “Mua rồi.”

Anh không hỏi thêm, thuận tay nắm lấy tay cô đi về phía phòng khách: “Ăn sáng trước đã.”

“Ừm.”

Ôn Dữu ngồi vào bàn ăn. Lúc cô đang rửa mặt, Trần Tễ đã bày biện bữa sáng xong xuôi.

Anh làm những việc này rất tỉ mỉ và chu đáo. Ngoài bữa sáng ra, bên tay phải phía trước của Ôn Dữu còn có một ly nước ấm và một ly nước mật ong, tiện cho Ôn Dữu làm dịu cổ họng.

Ăn sáng xong, hai người đi học.

Khi thay đồ, Trần Tễ còn rất chu đáo hỏi Ôn Dữu có cần anh giúp đỡ hay không.

Đương nhiên, Trần Tễ lần đầu tiên đã nhận được món “canh đóng cửa” từ người bạn gái không dễ nóng giận của mình.