Ôn Dữu thực sự không hiểu, chuyện này có gì đáng để ăn mừng chứ.
Nhưng mà Trần Tễ muốn tặng, cô cũng không thể ngăn cản. Bởi vì mùa đông đã đến, cô và các bạn cùng phòng thực sự lười đến căn tin ăn sáng.
Ôn Dữu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: [Vậy em có cần mời Trì Minh Tuấn đi ăn không?]
Cậu ta đã vất vả đưa bữa sáng cho họ, ít nhất cũng phải cảm ơn cậu ta đàng hoàng.
Trần Tễ: [Không cần.]
Ôn Dữu: [Tại sao?]
Trần Tễ: [Cậu ấy đưa bữa sáng thay anh, có điều kiện trao đổi.]
Ôn Dữu: [Là gì?]
Trần Tễ thừa nước đυ.c thả câu: [Tối nói cho em biết.]
Hai người hẹn nhau sau giờ thể dục đi ăn tối, tiện thể xem một bộ phim.
Ôn Dữu chưa kịp xem phim điện ảnh mới nào được công chiếu vào ngày đầu năm mới, cô muốn đi xem.
Trò chuyện với Trần Tễ được vài câu, Ôn Dữu ăn bữa sáng do Trì Minh Tuấn mang đến.
Thực sự có rất nhiều món, chỉ riêng thức ăn lỏng đã có ba loại, sữa đậu nành, sữa bò và cháo thịt nạc rau xanh, còn có bánh bao nhỏ, sủi cảo rán và bánh quẩy.
Mẫn Hỉ Nhi nhìn thấy những thứ này, cảm thán một câu: “Có phải nam sinh có hiểu lầm nhất định gì về khẩu phần ăn của nữ sinh không?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Thực ra tôi có thể ăn rất nhiều.”
Ôn Dữu nhẹ nhàng cười: “Bữa sáng có thể ăn nhiều một chút, tối chúng ta ăn ít thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân tủi thân, nhìn cô với đôi mắt long lanh: “Tôi chia cho cậu một ít thịt nhé.”
Ôn Dữu: “Chỉ được ba cân thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân suy nghĩ một hồi: “Cũng được.”
Mấy người nói nói cười cười, mỗi người ăn sáng xong rồi đi về lớp học.
—-
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân vừa đến lớp, Triệu Linh Dục liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trịnh Nguyệt Chân, nói với vẻ thần bí: “Chân Chân.”
Trịnh Nguyệt Chân tỏ vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”
“Trì Minh Tuấn đang theo đuổi cậu à?” Triệu Linh Dục hỏi.
Trịnh Nguyệt Chân không kịp đề phòng, bị câu hỏi của cô ấy làm cho sặc đến mức ho khan vài tiếng.
Triệu Linh Dục áy náy: “Cậu đừng kích động, tôi chỉ tò mò hỏi một cậu thôi. Cậu không tiện nói thì không cần nói.”
“…”
Trịnh Nguyệt Chân ho một hồi, mới hiểu ra tại sao cô ấy lại hỏi như vậy.
Chẳng trách lúc cô và Ôn Dữu vào lớp thì mơ hồ cảm thấy ánh mắt của các bạn cùng lớp nhìn cô ấy lập lòe những tia sáng hóng chuyện khác thường.
Ôn Dữu cũng hiểu tại sao Triệu Linh Dục lại hỏi như vậy. Cô nhìn Trịnh Nguyệt Chân, khó khăn mở lời: “Linh Dục, là có người nhìn thấy gì sao?”
Triệu Linh Dục giơ điện thoại lên: “Đúng vậy, có người nhìn thấy Trì Minh Tuấn ở dưới ký túc xá nữ đưa bữa sáng cho Chân Chân. Trời lạnh thế này, nếu không phải muốn theo đuổi Chân Chân thì làm sao có thể lấy lòng như vậy?”
Ôn Dữu hé môi, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng Trịnh Nguyệt Chân đã kéo cô lại, nháy mắt với cô và nhận thay: “Cậu ấy không nói thẳng, tôi cũng không biết.”
Triệu Linh Dục ngớ người: “Cậu ấy không nói muốn theo đuổi cậu à?”
Trịnh Nguyệt Chân nói dối cũng không đỏ mặt: “Đúng vậy.”
Cô ấy giật nhẹ vạt áo Ôn Dữu dưới gầm bàn, không cho cô lên tiếng: “Chúng tôi chỉ tạm thời làm bạn bè thôi, chuyện sau này ai cũng không nói chắc được.”
Nữ sinh ngồi bên cạnh Triệu Linh Dục dựng tai nghe hóng chuyện, gật đầu phụ họa: “Cũng đúng thôi, Chân Chân của chúng ta thú vị như vậy, có người theo đuổi cũng là chuyện bình thường.”
Trịnh Nguyệt Chân cười giả lả: “Đúng vậy đó.”
Mặc dù hơi tròn trịa, nhưng cô ấy cảm thấy tính cách của mình vẫn được người khác yêu thích.
Trước khi buổi sáng kết thúc, hầu hết những người quen biết Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn đều biết rằng hai người đang trong giai đoạn mập mờ phát triển.
Có người thích hóng chuyện còn chạy đi hỏi Trì Minh Tuấn rằng cậu ta thích gì ở Trịnh Nguyệt Chân, dáng người không đẹp, mặt mũi cũng không xinh.
Trì Minh Tuấn biết rõ ý tứ của Trịnh Nguyệt Chân, cậu ta cười giả lả đáp trả người hóng chuyện: “Cậu không chỉ lùn và xấu trai mà mắt nhìn cũng chẳng ra gì cả.”
Trịnh Nguyệt Chân nghe được câu này, liền reo lên, khen ngợi Ôn Dữu: “Không hổ là anh em của Trần Tễ, cậu ấy rất có lòng.”
Ôn Dữu ngẩn người, giơ tay xoa đầu cô ấy an ủi: “Đương nhiên rồi, Chân Chân của chúng ta vốn dĩ rất xinh đẹp, là do mắt nhìn của họ kém thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân bị lời nói của cô chọc cười, bèn ôm lấy cánh tay cô nũng nịu: “Vẫn là Dữu Dữu của chúng ta tốt nhất.”
“Chân Chân.” Ôn Dữu do dự gọi cô ấy, khẽ nói: “Thật ra cậu không cần phải vì chuyện của tôi và Trần Tễ mà giúp chúng tôi che giấu như vậy. Hai chúng tôi không sao cả.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Cậu muốn lén lút gặp Trần Tễ chỉ ở ngoài trường à?”
Ôn Dữu: “Chúng tôi cũng có thể lén gặp nhau trong trường.”
Chỉ cần cẩn thận một chút là được.
“Thế thì còn gì vui nữa.” Trịnh Nguyệt Chân có ý kiến riêng: “Tôi sẽ lén lút tạo cơ hội cho các cậu gặp nhau một cách quang minh chính đại trong trường.”
Cô ấy thì thầm với Ôn Dữu: “Cậu không thấy như vậy rất thú vị à?”
Ôn Dữu: “Nhưng họ sẽ hiểu lầm cậu với Trì Minh Tuấn.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Việc này không sao đâu. Có một số người khá rảnh rỗi, nữ sinh mới nói chuyện vài câu với nam sinh thôi là họ đã bàn tán cả buổi chiều.”
Hơn nữa, Trịnh Nguyệt Chân thực sự thấy việc che giấu này rất thú vị.
Ôn Dữu vẫn cảm thấy không ổn.
Trịnh Nguyệt Chân thì thầm: “Nhưng mà tôi nói thật, trước đây tôi còn nghĩ cậu và Trần Tễ không cần phải giấu mọi người. Bây giờ nhìn lại, điều đó rất cần thiết.”
Cô ấy cảm thấy bực bội với phần lớn những người hóng chuyện: “Tôi và Trì Minh Tuấn mới như thế đã thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy. Nếu cậu và Trần Tễ công khai, chẳng phải sẽ càng có nhiều người chú ý đến hai người hơn sao?”
Trần Tễ đã quen với những sự chú ý này, nhưng Ôn Dữu thì không. Bản thân cô là người khiêm tốn kín đáo, có thể không ra mặt thì không ra mặt.
Ngay cả khi muốn trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, cô cũng không muốn bởi vì danh phận là bạn gái của Trần Tễ mà được chú ý.
Điều này, Trịnh Nguyệt Chân rất hiểu.
Ôn Dữu mấp máy môi: “Tôi cảm thấy có lỗi với hai người.”
“Vậy thì mời chúng tôi ăn thêm vài bữa cơm đi.” Trịnh Nguyệt Chân cười khúc khích: “Trần Tễ đã mời chúng tôi ăn sáng rồi, chúng tôi không thể chỉ ăn mà không giúp gì được.”
Ôn Dữu im lặng.
Trịnh Nguyệt Chân nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cô, đề nghị: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi.”
Ôn Dữu: “Hôm nay đi ăn à?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tiết cuối cùng của chúng ta không phải là tiết thể dục sao? Vừa khéo có thể tan học sớm một chút.”
Ôn Dữu suy nghĩ vài giây: “Vậy để tôi hỏi Hỉ Nhi bọn họ xem.”
Mẫn Hỉ Nhi và Khương Tịnh Nguyệt học cả buổi chiều, sau khi tan học mỗi người cũng có các buổi liên hoan của lớp chuyên ngành và bạn bè, nên kêu Trịnh Nguyệt Chân đi ăn ké trước, còn hai người họ đợi đến cuối tuần sẽ bảo Trần Tễ mời một lần nữa.
Ôn Dữu suy nghĩ một lát, cảm thấy không có vấn đề gì.
Sau khi bàn bạc với bốn người, cô nói với Trần Tễ về chuyện này.
Trần Tễ: [Bữa tối cần thêm hai bóng đèn?]
Ôn Dữu: [Họ giúp chúng ta che đậy, sao anh lại gọi họ là bóng đèn?]
Trần Tễ: […]
Ôn Dữu: [Ăn cơm xong thì đi xem phim cùng nhau, anh thấy thế nào?]
Trần Tễ: [Họ cũng đi xem phim à?]
Ôn Dữu: [Đều cùng nhau ăn cơm mà.]
Sau khi ăn tối xong, nếu họ đi xem phim với nhau, lại để Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn về ký túc xá, thì thật sự cũng hơi quá đáng.
Trần Tễ bị Ôn Dữu thuyết phục, miễn cưỡng đồng ý.
—-
Chuyện của Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn, đến chiều hôm sau quả thực không ai bàn tán nữa.
Ở trường đại học, chuyện ai yêu ai, ai theo đuổi ai, nếu không phải là nhân vật nổi tiếng, thì chỉ có những bạn học biết hai người mới bàn tán, còn lại nhiều nhất chỉ là hóng hớt khi nghe thấy.
Đối với chuyện này, Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm.
Không ai chú ý là được.
Tiết thể dục tập hợp, sau khi tập bóng, giảng viên thể dục thông báo tuần sau thi thể dục.
Nói xong, Ôn Dữu và những người khác tan học.
Hai người đi đến chỗ ngồi bên cạnh, lấy cặp sách và điện thoại, quyết định về ký túc xá cất sách vở trước rồi mới đi ăn tối và xem phim.
Ôn Dữu nói với Trần Tễ một tiếng, sau đó cùng Trịnh Nguyệt Chân về ký túc xá.
Cô sửa soạn đơn giản một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
Trịnh Nguyệt Chân nhìn trang phục cô đang mặc trên người và khuôn mặt trắng nõn mộc mạc, khóe môi khẽ giật một cái: “Dữu Dữu, cậu định mặc vậy đi hẹn hò với Trần Tễ à?”
Ôn Dữu “hả” một tiếng: “Có gì vấn đề sao?”
Cô quay đầu nhìn vào gương soi toàn thân sau cửa ký túc xá, quần áo sạch sẽ, trưa ăn không dính dầu mỡ, trên mặt cũng không có gì bẩn cả.
Trịnh Nguyệt Chân hơi cạn lời: “Cậu ngồi xuống đi.”
Cô ấy lấy ra dụng cụ trang điểm ra, nói: “Để tôi trang điểm cho cậu.”
Trịnh Nguyệt Chân từ nhỏ đến nay có hai sở thích: một là thích đọc tiểu thuyết, hai là thích trang điểm. Kỹ thuật trang điểm của cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy luôn cảm thấy mình không có thân hình đẹp, vả lại cũng khá lười, nên ngày thường đi học ít khi trang điểm. Cho dù cô ấy có trang điểm cũng hiếm khi trang điểm quá đậm.
Thỉnh thoảng ngứa tay muốn trang điểm đậm, cô ấy cũng chỉ ở ký túc xá cho Ôn Dữu và các bạn xem.
Lần đầu tiên Khương Tịnh Nguyệt bọn họ nhìn thấy đã khuyên Trịnh Nguyệt Chân nên làm beauty blogger, năng khiếu này của cô ấy mà không cố gắng phát triển thì thật sự có hơi lãng phí.
Chỉ là Trịnh Nguyệt Chân mãi không thể đi được bước đó, cô ấy luôn nói đợi đến khi mình gầy đi rồi mới làm.
“Chân Chân.” Ôn Dữu nhìn những dụng cụ chuyên dụng mà cô ấy lấy ra, nói: “Chúng tôi chỉ đi ăn tối và xem phim thôi, cần gì phải trang trọng như vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân không đồng ý liếc mắt nhìn cô: “Sao lại không cần? Dù sao tôi cũng sẽ không trang điểm quá đậm cho cậu đâu, yên tâm đi.”
Không phải Ôn Dữu lo lắng về điều này, cô chỉ thấy mất thời gian.
Trịnh Nguyệt Chân biết cô còn hơi e dè, liền tung ra đòn quyết định: “Cậu cứ coi như cho tôi luyện tay đi. Đã lâu rồi tôi không trang điểm, tôi sợ tay nghề bị mai một.”
Ngay lập tức, Ôn Dữu không còn phản kháng nữa: “Được rồi, vậy cậu cứ phát huy tùy ý.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Không thành vấn đề.”
“…”
Họ hẹn Trần Tễ và bạn ở cổng trường lúc 5 giờ 50.
Khi Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đến lúc 5 giờ 45, Trần Tễ và Trì Minh Tuấn đã đứng ở cổng chờ hai người rồi.
“Bọn họ cũng khá đúng giờ nhỉ?” Trịnh Nguyệt Chân nói.
Ôn Dữu gật đầu.
Trì Minh Tuấn thấy hai người, bèn nhiệt tình giơ tay chào họ, diễn rất tròn vai: “Bạn học Trịnh, đến rồi à.”
Các bạn học đi ngang qua xung quanh nghe thấy giọng điệu cao vυ"t này, theo bản năng hướng ánh mắt về phía họ.
Trịnh Nguyệt Chân nghiến răng nói thầm bên tai Ôn Dữu: “Sao mình có cảm giác Trì Minh Tuấn còn ra sức hơn cả mình nhỉ?”
Ôn Dữu: “…”
Cô cũng cảm thấy như vậy.
Hai người chậm rãi tiến đến gần họ. Lúc họ còn chưa đến gần, Ôn Dữu đã cảm nhận được ánh mắt của Trần Tễ dừng lại trên khuôn mặt mình, nóng hổi, mang theo một nhiệt độ không thể diễn tả bằng lời.
Cô hơi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của anh, nhưng liền có chút chột dạ, nhanh chóng dời đi.
Cho đến khi Ôn Dữu đứng trước mặt anh, anh nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của cô, trong mắt thoáng hiện sự kinh ngạc.
“Em…” Anh vừa mở lời, ba người còn lại liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Tễ im lặng một lát, tạm thời gác lại những gì muốn nói, thấp giọng hỏi: “Mọi người muốn ăn gì?”
Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm, quay sang Trịnh Nguyệt Chân.
Trịnh Nguyệt Chân do dự một chút: “Thịt nướng?”
Gần trường học có rất nhiều quán thịt nướng, có một quán mà Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân thường đến.
Lúc bốn người đến đó, quán đã có khá nhiều khách.
May mắn là còn chỗ trống.
Cả bốn ngồi vào chỗ. Trịnh Nguyệt Chân và Ôn Dữu ngồi một bên. Trần Tễ và Trì Minh Tuấn ngồi một bên, thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng nếu ai đó cúi đầu nhìn xuống dưới gầm bàn sẽ phát hiện ra, chân của Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn đều ngoan ngoãn thu lại, không hề chạm vào nhau chút nào, còn người đối diện Ôn Dữu lại cố tình tiến về phía cô, dưới gầm bàn nhẹ nhàng khẽ chạm vào mũi giày của cô, sau đó lại cọ vào chân cô.
Ôn Dữu cố nhịn, lát sau không nhịn được bèn ngước lên nhìn anh một cái.
Ai ngờ kẻ chủ mưu lại vô tư ngẩng cằm, gõ nhẹ vào điện thoại bên cạnh, ra hiệu cho Ôn Dữu nhìn.
Ôn Dữu lấy điện thoại ra khỏi túi. Người đối diện cũng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: [Hôm nay sao lại sửa soạn đẹp như vậy?]
Ôn Dữu hiểu ý anh, thành thật nói: [Chân Chân trang điểm cho em.]
Kỹ thuật của cô không tốt đến vậy.
Trần Tễ: [Rất đẹp.]
Ôn Dữu: [Đó là đương nhiên, tay nghề trang điểm của cô ấy siêu tốt.]
Trần Tễ: [Bạn gái anh vốn dĩ đã rất xinh đẹp rồi.]
Trang điểm đối với Ôn Dữu mà nói chỉ là thêu hoa trên gấm.
Ôn Dữu thỉnh thoảng sẽ bị Trần Tễ trêu chọc bằng những lời khen ngợi chân thành nhưng có phần khoa trương về nhan sắc của cô, khiến cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Cô nghĩ ngợi một lúc, bèn đảo mắt và đáp lại anh: [Trần Tễ, hóa ra anh nông cạn như vậy.]
Trần Tễ thản nhiên: [Cũng thường thôi.]
Ôn Dữu không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời chỉ có thể đáp lại anh bằng dấu chấm lửng.
Trần Tễ ở đối diện nhướng mày với cô, nhìn cô với nụ cười nửa miệng. Ôn Dữu bị anh nhìn đến nóng bừng mặt, trừng mắt nhìn anh nhưng không có chút sức uy hϊếp nào.
Hai người đầu mày cuối mắt, Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn không thể nhìn nổi.
Hai người nhìn nhau, ho nhẹ nói: “Ôn Dữu, chúng tôi đã gọi món rồi. Hai người muốn ăn gì?”
Trì Minh Tuấn đưa thực đơn cho cô.
Ôn Dữu nhận lấy, phát hiện ra những món cô muốn ăn họ đều đã chọn.
Cô đưa thực đơn cho Trần Tễ, anh gọi thêm một món bắp nướng phô mai.
Ôn Dữu thích bắp nướng phô mai.
Bữa ăn này, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ăn rất thoải mái.
Trần Tễ và Trì Minh Tuấn thuộc kiểu người phục vụ khi ăn uống, hai người nhận nhiệm vụ nướng thịt, không cho Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân nhúng tay, muốn ăn gì họ sẽ nướng cho.
Tất nhiên, những gì Trần Tễ nướng cơ bản đều nằm trong bát của Ôn Dữu. Những gì Trì Minh Tuấn nướng gần như đều nằm trong bát của Trịnh Nguyệt Chân.
Lúc sau, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ăn no căng bụng, hai nam sinh này mới dừng lại và bắt đầu ăn ngon miệng.
Ôn Dữu tưởng rằng bữa ăn này sẽ vui vẻ cho đến khi kết thúc, nhưng không ngờ khi đến lúc thanh toán và rời đi, Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An cùng một số người khác bước vào cửa hàng.
Mã Tử An nhìn thấy mấy người bọn họ, liền chào hỏi với Trịnh Nguyệt Chân: “Thật trùng hợp.”
Giọng điệu Trịnh Nguyệt Chân lạnh nhạt: “Bình thường.”
Mã Tử An: “…”
Cậu ấy cười ngại ngùng, chào hỏi Trì Minh Tuấn và Trần Tễ: “Hai người đến đây lâu rồi à?”
Trì Minh Tuấn mỉm cười: “Vừa ăn xong.”
Mã Tử An gật đầu: “Được rồi, lần sau có cơ hội chúng ta cũng tụ họp.”
Dù sao họ cũng đều là thành viên của đội bóng rổ.
Trì Minh Tuấn gật đầu nhẹ: “Chúng tôi đi trước.”
Sau khi thanh toán, Trì Minh Tuấn nói muốn đi vệ sinh, Ôn Dữu và Trần Tễ đợi cậu ta ngoài cửa. Lúc rời khỏi quán nướng, Ôn Dữu vẫn còn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt truyền tới từ bên trong lớp kính trong suốt.
Cô quay đầu nhìn lại, có sự giao tiếp ánh mắt ngắn ngủi với người bên trong.
Ôn Dữu không thích cách anh ta nhìn cô và Trần Tễ. Cô nhíu mày khẽ khàng, mím môi thu hồi ánh mắt.
Cô do dự một chút, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh không nói lời nào, nhẹ nhàng gọi anh: “Trần Tễ.”
Trần Tễ cúi mắt: “Hửm?”
Ôn Dữu đón lấy ánh mắt anh, nói thật: “Trước đây bọn em đã đến quán này vài lần.”
“…”
‘Trước đây bọn em’ ý chỉ ai với ai, Trần Tễ hiểu rõ. Anh thu thần sắc lo lắng của cô vào mắt, cười nhẹ: “Bạn học Ôn Dữu.”
Ôn Dữu đáp: “Gì ạ?”
“Bạn trai em không hẹp hòi như vậy đâu.” Trần Tễ lại nghịch mũ của cô, đội mũ áo cho cô, còn đưa tay chọc chọc, trêu cô như trêu mèo: “Đi thôi đồ ngốc, đừng nghĩ ngợi lung tung, bạn trai dẫn em đi xem phim.”