Đêm tĩnh lặng, trên đỉnh núi không một bóng người.
Tiếng thở dốc gấp gáp của hai người hòa cùng tiếng gió, vang lên bên tai.
Ôn Dữu bị hôn đến mức không thở nổi, nhận ra điều này, Trần Tễ hơi lùi lại một chút, cho cô vài giây để lấy lại hơi thở, rồi lại tiếp tục hôn lên.
Ôn Dữu bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, cả người mềm nhũn. Nếu không phải đang nằm trên người Trần Tễ, có lẽ cô đã ngã xuống từ lâu.
Hôn không biết bao lâu, Trần Tễ rốt cuộc cũng buông cô ra.
Tiếng thở dốc dần dần lắng xuống, Ôn Dữu vùi đầu vào ngực Trần Tễ, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thấy cả người nóng bừng. Hôm nay cô mặc quần áo rõ ràng không khác gì ngày thường nhưng vẫn nóng. Hơi nóng từ trong lòng bốc lên, không ngừng lan tỏa đến đỉnh đầu, lòng bàn chân.
Ôn Dữu mơ màng nghĩ, tay Trần Tễ đặt sau lưng cô, cách quần áo khẽ chạm vào eo cô, ngứa ngáy khiến cô vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, cô bị anh hôn đến mức chảy nước mắt sinh lý. Giọng nói khàn khàn sau khi hôn, nhẹ nhàng, vô cùng quyến rũ: “Sao vậy?”
Trần Tễ cụp mắt, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt cô, giọng khàn khàn: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cảm thấy má mình lại nóng lên. Cô khẽ run mi, lầm bầm: “Gì vậy?”
Trần Tễ nuốt nước bọt, lại tiến đến gần, ngậm lấy khóe môi cô hôn, đầy vẻ dụ dỗ: “Hôn thêm một lúc nữa đi?”
Nói xong, anh cũng không đợi Ôn Dữu trả lời, một lần nữa chặn môi cô, liếʍ môi, đưa lưỡi vào hàm răng trắng muốt của cô, hôn sâu.
Nụ hôn cuối cùng này không kéo dài như trước.
Nhưng dù vậy, Ôn Dữu vẫn chống đỡ không nổi.
Môi cô tê dại, đau nhức. Trước khi hôn Trần Tễ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng hôn cũng có thể kí©h thí©ɧ đến mức như vậy. Rõ ràng cả hai đều là những người non nớt nhưng Trần Tễ lại như ngồi tên lửa, mỗi lần lại càng thành thạo hơn.
Ôn Dữu không nói gì, Trần Tễ cứ như vậy ôm cô. Anh không đề nghị làm lại, anh tự tin vào khả năng kiềm chế của mình nhưng cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm. Anh phát hiện, sức hấp dẫn của Ôn Dữu đối với anh còn lớn hơn anh tưởng.
Hai người lặng lẽ ôm nhau.
Một lúc lâu sau, Trần Tễ mới khẽ hỏi cô bằng giọng trầm thấp: “Lạnh không? Có muốn quay lại xe không?”
Ôn Dữu đột ngột ngẩng đầu khỏi lòng anh: “Mấy giờ rồi?”
Hai người bò dậy khỏi bãi cỏ, Ôn Dữu nhìn thấy lưng áo của Trần Tễ dính khá nhiều cỏ. Cô muốn phủi sạch cho anh nhưng anh lại thấy không có vấn đề gì: “Không sao.”
Anh đi đến xe lấy điện thoại xem: “Mười một giờ rưỡi.”
Ôn Dữu cũng móc điện thoại ra, trong điện thoại không có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Dư Trình Tuệ nhưng lại có của Ôn Hưng Hoài.
Cô mở ra, mấy tin nhắn đầu là Ôn Hưng Hoài hỏi cô ở đâu, bảo cô thấy tin nhắn thì trả lời ông ấy, ông ấy muốn xác nhận cô có an toàn không.
Ôn Dữu mím môi, trả lời ông ấy: [Ba, con không sao.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Ôn Hưng Hoài đã gọi điện thoại cho cô.
Giọng Ôn Hưng Hoài vang lên bên tai: “Dữu Dữu, con đang ở đâu vậy?”
Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm không biết từ bao giờ lại ló dạng, không đầu không đuôi: “Ba, con đang ở ngoài ngắm trăng.”
“Ừ.”
Ôn Hưng Hoài sửng sốt, cười nhẹ: “Con định mấy giờ về nhà?”
Ôn Dữu cụp mắt, nhẹ giọng: “Mẹ con gọi cho ba rồi ạ?”
“Ừ.” Ôn Hưng Hoài nói: “Bà ấy không yên tâm về con.”
Ôn Dữu không nói gì.
Ôn Hưng Hoài biết cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng an ủi cô: “Là lỗi của ba, khiến mẹ con không yên tâm về chúng ta. Chuyện tối nay ba đã nói chuyện với bà ấy rồi, bà ấy cũng biết mình quản con hơi nghiêm khắc. Nhưng bao nhiêu năm nay, tính cách bà ấy vẫn như vậy, không thể thay đổi ngay được.”
“Nhưng mà…” Ôn Dữu ở trước mặt Ôn Hưng Hoài sẽ thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình hơn: “Ba, con đã học đại học rồi, bao nhiêu năm nay mẹ vẫn không thay đổi chút nào.”
Dư Trình Tuệ mãi mãi là kiểu người: Con là con gái của mẹ, cho nên mọi chuyện con đều phải nghe mẹ. Đôi khi bà ấy làm sai chuyện hay nói sai lời thì cũng không xin lỗi Ôn Dữu.
Ôn Dữu thường nghĩ, nếu sau này cô kết hôn có con mà cô làm sai chuyện thì nhất định không được như Dư Trình Tuệ. Điều đầu tiên cô học được chính là xin lỗi. Xin lỗi bố mẹ, xin lỗi bạn bè, thậm chí xin lỗi con cái của mình trong tương lai đều không phải là chuyện mất mặt.
Ôn Hưng Hoài đương nhiên cũng biết điều này, ông ấy bất lực thở dài, dỗ dành Ôn Dữu: “Ba biết rồi, ba sẽ nói chuyện với mẹ con lần nữa.”
Ôn Dữu ậm ừ đáp lại.
Ôn Hưng Hoài lại hỏi cô thêm hai câu: “Con định mấy giờ về nhà?”
Ôn Dữu: “… Khoảng mười hai giờ.”
Ôn Hưng Hoài: “Được. Về đến nhà thì báo cho ba một tiếng.”
Ôn Dữu đồng ý, rồi nói: “Ba.”
Ôn Hưng Hoài: “Ừ?”
Ôn Dữu khẽ nói: “Chúc mừng năm mới.”
Cúp điện thoại, Ôn Dữu nhìn người đang tiến lại gần.
Cô bất giác có chút ngượng ngùng. Vừa nãy lúc hôn, hình như lại là cô chủ động.
Trần Tễ thu hết phản ứng của Ôn Dữu vào mắt, khóe môi hơi cong lên, hỏi một cách không đứng đắn: “Có đau không?”
Ôn Dữu nghẹn thở, tai và cổ đỏ bừng: “… Không đau.”
Anh cắn cô, nhưng không cắn đau.
Điều Ôn Dữu không ngờ nhất là Trần Tễ gật đầu, sau đó cúi người lại gần cô nói: “Anh đau.”
“!”
Ôn Dữu không thể tin được, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, dưới ánh trăng sáng ngời nhìn kỹ mới phát hiện… Hình như cô thực sự đã cắn rách khóe môi Trần Tễ.
“Em…” Ngay lập tức, Ôn Dữu vừa xấu hổ vừa áy náy, xấu hổ tột độ: “Em không cố ý.”
Trần Tễ nhướng mày, kéo dài giọng: “Anh biết, nhưng bạn gái…”
Anh nhìn chằm chằm Ôn Dữu, buông một câu: “Để tránh tình trạng này tái diễn, anh thấy chúng ta nên tập luyện nhiều hơn, em thấy thế nào?”
Nếu nghe đến đây mà Ôn Dữu vẫn không hiểu ý Trần Tễ là gì, thì cô cũng thật sự quá ngốc.
Ôn Dữu không nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh… lưu manh.”
Sao có người có thể nói chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy chứ?
Trần Tễ cong môi: “Vậy em có tính là bạn gái của lưu manh không?”
Ôn Dữu hơi nghẹn ngào, không muốn tiếp tục chủ đề này với anh nữa. Cô nhìn vào điện thoại, buồn bực nói: “Trần Tễ, em phải về rồi.”
Trần Tễ hơi dừng lại, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Được, anh đưa em về.”
Hai người xuống núi, xe chạy đến ngã tư trước khu nhà Ôn Dữu thì cô bảo Trần Tễ dừng xe.
Còn năm phút nữa là sang năm mới.
Ôn Dữu không vội xuống xe, cô quay đầu nhìn người bên cạnh: “Khách sạn anh đặt ở đâu?”
Trần Tễ trực tiếp gửi địa chỉ khách sạn cho cô, hỏi nhỏ: “Ngày mai có rảnh qua không?”
Ôn Dữu: “… Em không chắc lắm.” Cô nói thật: “Em sẽ cố gắng.”
Trần Tễ nói được: “Không sao, tối mai anh về.”
Ôn Dữu khẽ “ừ”.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ôn Dữu hít một hơi, ánh mắt né tránh: “Anh nhìn em làm gì?”
Trần Tễ nhướng mày, hợp tình hợp lý: “Anh không thể nhìn bạn gái của anh sao?”
Ôn Dữu không nói nên lời.
Cô cúi mắt xuống, nhìn thấy một cốc cà phê đã uống hết đặt trên tay vịn trung tâm, ngẩn ra vài giây: “Trần Tễ…”
Trần Tễ quay đầu: “Ừ?”
Ôn Dữu mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên đến Ninh Giang?”
Sáng nay khi anh đưa cô ra ga, anh không hề đề cập đến việc mình sẽ đến Ninh Giang.
Trần Tễ nhìn cô, bật cười: “Em nói xem tại sao?”
Ôn Dữu: “… Em không đoán được.”
“Muốn gặp em.” Trần Tễ nói ra.
Ôn Dữu cũng đoán ra nhưng khi nghe anh nói như vậy, tim đập nhanh không thể khống chế: “Chúng ta… mới gặp nhau sáng nay.”
“Đúng vậy.” Trần tễ nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu lười biếng: “Sáng nay mới chia tay, tối nay anh đã muốn gặp bạn gái của anh rồi, anh nghi ngờ bạn gái của anh đã hạ cổ* cho anh.”
*
Cổ được sử dụng trong các thực hành tà thuật thuộc về vu thuật như thao túng bạn tình, tạo ra các bệnh ác tính và gây ra cái chết.Ôn Dữu không hiểu: “Có ý gì?”
Cô nhất thời không hiểu.
Trần Tễ liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Để anh lúc nào cũng muốn gặp cô ấy.”
Ôn Dữu: Nói linh tinh cái gì thế.
Ôn Dữu nhịn không được bật cười. “Trần Tễ, anh thật là sến sẩm.” – Cô nói.
Trần Tễ tự cười, cúi xuống gần cô: “Tâm trạng tốt hơn rồi?”
Ôn Dữu ngẩn ra, nhận ra những lời anh vừa nói đều là để giúp cô vui lên. Cô chớp mắt nhẹ nhàng, nhìn anh nói: “Nhìn thấy anh, tâm trạng em đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Trần Tễ nhướng mày, nói đùa: “Xem ra anh vẫn có sức hút.”
Ôn Dữu: “… Hình như là vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì Ôn Dữu liếc nhìn đồng hồ trên màn hình trung tâm, mắt sáng rực lên quay đầu: “Trần Tễ, chúc mừng năm mới.”
Trong khoang xe yên tĩnh, giọng nói của cô vang vọng.
Khóe môi Trần Tễ cong lên, giọng nói trong trẻo: “Bạn gái, chúc mừng năm mới.”
Chúc mừng năm mới lẫn nhau.
Ôn Dữu nên về rồi, vừa rồi cô không xuống xe vì muốn nói câu này với Trần Tễ.
“Vậy em về đây?” Ôn Dữu nói.
Trần Tễ “ừ” một tiếng, khi cô định mở cửa xe thì nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô sâu lắng, giọng nói trầm thấp: “Trước khi đi, có phải em quên mất chuyện gì rồi không?”
Ôn Dữu: “Gì cơ?”
Bắt gặp ánh mắt Trần Tễ, tai Ôn Dữu nóng lên, rất ngại ngùng: “Em…”
Chưa kịp hành động, Trần Tễ đã cúi đầu lại gần, kiềm chế hôn lên khóe môi cô: “Về đi, ngày mai gặp lại.”
Ôn Dữu đi bộ về nhà, Trần Tễ lái xe đi cùng cô một đoạn. Thấy cô vào khu nhà, sau khi xác nhận an toàn, anh mới quay đầu rời đi, đến khách sạn nhận phòng.
Tết Dương lịch năm nay là cái Tết trọn vẹn nhất, thoải mái nhất mà Ôn Dữu từng trải qua.
Bước vào nhà, Ôn Dữu hít một hơi thật sâu mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong nhà tối om, Dư Trình Tuệ không ngồi ở phòng khách. Ôn Dữu thay giày, nhìn sang cánh cửa đóng chặt bên trái, cô đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy dũng khí đi tới.
Ôn Dữu giơ tay lên, do dự một lúc, cuối cùng gõ cửa phòng Dư Trình Tuệ.
Vừa gõ xong, bên trong đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Dư Trình Tuệ: “Chuyện gì?”
Ôn Dữu mím môi, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con về rồi.”
“Về rồi thì về rồi.” Giọng điệu Dư Trình Tuệ không được tốt lắm: “Chẳng lẽ còn muốn mẹ ra đón con sao?”
Ôn Dữu không nói gì: “Con không có ý đó.”
Cô im lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Con đi rửa mặt, mẹ ngủ sớm đi.”
Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Mẹ, chúc mừng năm mới.”
Nói xong những lời này, Ôn Dữu trở về phòng của mình.
Lấy quần áo ngủ, cô đi vào phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong nằm lên giường, Ôn Dữu nhìn thấy tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn cùng phòng trong nhóm, cô cũng trả lời một câu.
Sau đó, cô mở hộp thoại của Trần Tễ.
Trần Tễ đã gửi cho cô vài tin nhắn, tin nhắn đầu tiên là anh đã đến khách sạn, tin nhắn thứ hai là ảnh chụp phòng khách sạn của anh, tin nhắn thứ ba là hỏi cô đã ngủ chưa.
Ôn Dữu trả lời: [Em mới nằm xuống, sao anh còn chưa ngủ?]
Người này uống cà phê mà vẫn tỉnh táo như vậy sao?
Trần Tễ trả lời ngay: [Đợi em.]
Nhìn thấy lời này, má Ôn Dữu ửng hồng, cô cầm điện thoại trốn vào trong chăn: [Đợi em?]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: [?]
Trần Tễ: [Đợi em trả lời tin nhắn của anh, bạn gái em đang nghĩ gì vậy?]
Ôn Dữu bị lời nói của anh làm nghẹn, tức giận gõ chữ: [Em không nghĩ gì cả, buồn ngủ rồi, em muốn ngủ.]
Cô cũng đã bận rộn cả ngày rồi.
Trần Tễ cười nhẹ, không tiếp tục dây dưa với cô nữa, rất sảng khoái trả lời tin nhắn thoại cho cô: “Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.”
Giọng nói của anh trầm thấp, giống như khi vừa hôn xong, nghe có vẻ tê tê, vô cùng gợi cảm.
Tim Ôn Dữu đập nhanh hơn, không tự chủ được liếʍ môi, nghe đi nghe lại tin nhắn thoại này hai lần, cũng học theo anh, trả lời tin nhắn thoại cho anh: “Chúc ngủ ngon.”
Hy vọng họ đều có thể ngủ ngon.
Sáng hôm sau thức dậy, Ôn Dữu nằm trên giường hồi tưởng lại những chuyện tối qua.
Nếu không phải có tin nhắn trò chuyện với Trần Tễ, cô suýt nữa đã tưởng rằng tất cả mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ cô khao khát tự do, không bị ràng buộc.
Nhìn đồng hồ, Ôn Dữu bò dậy rửa mặt.
Điều cô không ngờ là khi cô thức dậy, Dư Trình Tuệ đã không còn ở nhà. Đây là điều hiếm khi xảy ra trước đây.
Ôn Dữu nhìn xung quanh, thấy bữa sáng được giữ ấm trong bếp.
Cô suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi cho Dư Trình Tuệ.
“Alo?” Giọng nói lạnh lùng của Dư Trình Tuệ vang lên.
Ôn Dữu cụp mắt: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Dư Trình Tuệ: “Trường học.”
Ôn Dữu ừ một tiếng: “Đang trong kỳ nghỉ mà, trường có việc gì sao?”
Dư Trình Tuệ: “Chuẩn bị bài giảng.”
Chưa đợi Ôn Dữu mở lời, bà ấy lạnh lùng nói: “Còn chuyện gì nữa không?”
Ôn Dữu: “Vậy trưa nay mẹ ăn cơm ở trường à?”
Dư Trình Tuệ: “Tùy tình hình.”
Cuộc gọi bị cúp máy, Ôn Dữu đứng một mình trong bếp, tắt công tắc nguồn, lấy xửng hấp bánh bao nhỏ đang được hâm nóng ở trên, múc cháo kê nhỏ luôn được giữ ấm ở bên dưới.
Ăn xong, Ôn Dữu nhắn tin cho Ôn Hưng Hoài.
Ôn Hưng Hoài nói với cô rằng Dư Trình Tuệ vốn dĩ như vậy, bảo cô đừng để trong lòng. Cô hiếm khi được nghỉ, nên cứ đi chơi thoải mái, không cần lo lắng về Dư Trình Tuệ, ông sẽ gọi điện thoại cho bà ấy để tiếp tục trao đổi.
Mặc dù vậy, Ôn Dữu vẫn không thể yên tâm đi ra ngoài tìm Trần Tễ, tìm bạn học chơi. Thực ra bản thân cô rất rõ ràng, từ nhỏ đến lớn, cô luôn bị trói buộc bởi đạo đức tình cảm. Có những thứ do Dư Trình Tuệ áp đặt lên cô, cũng có những thứ do chính cô tự tạo ra.
Cô đã cố gắng để thoát ra, nhưng luôn thất bại.
Đúng lúc Ôn Dữu đang suy nghĩ lung tung, Trần Tễ nhắn tin cho cô, hỏi cô đang làm gì.
Lúc ăn sáng, hai người rõ ràng đã nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy tin nhắn của anh, Ôn Dữu mỉm cười: [Không làm gì, đang suy nghĩ.]
Trần Tễ: [Rút ra kết luận gì chưa?]
Anh không hỏi cô đang nghĩ gì, có lẽ anh đã hiểu.
Ôn Dữu: [Chưa, em có vẻ rất mâu thuẫn.]
Cô không muốn Dư Trình Tuệ quản cô, nhưng khi bà thực sự không quản cô, cô lại lo lắng. Cô sợ sau khi Dư Trình Tuệ hoàn toàn buông tay, bà sẽ nghĩ quẩn. Chuyện như vậy… trước đây đã từng xảy ra.
Trần Tễ: [Không nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ, muốn làm gì thì cứ làm.]
Ôn Dữu: [… Có thể như vậy sao?]
Trần Tễ: [Sao lại không thể?]
Anh an ủi Ôn Dữu: [Chỉ cần không phải gϊếŧ người phóng hỏa, bạn trai có thể lo liệu tất cả cho em, hiểu không?]
Ôn Dữu ngẩn người, mặc dù cảm thấy những lời Trần Tễ nói thật khoa trương, nhưng cô vẫn bật cười: [Ồ.]
Trần Tễ: [Chỉ ồ thôi sao?]
Ôn Dữu học theo vẻ không đứng đắn của anh: [Em bây giờ cảm động đến mức không biết nên nói gì.]
Trần Tễ: […]
Hai người tán gẫu vài câu, bỗng nhiên có tiếng động từ ngoài cửa. Ôn Dữu ôm điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dư Trình Tuệ đẩy cửa bước vào.
Hai mẹ con nhìn nhau, Dư Trình Tuệ lạnh lùng với cô đi vào nhà, tay còn xách một túi rau mới mua từ chợ về.
Ôn Dữu vội vàng cất điện thoại, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Dư Trình Tuệ hờ hững đáp lại, liếc nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: “Qua đây nhặt rau.”
Sau bữa trưa im lặng và gượng gạo, Dư Trình Tuệ lại chuẩn bị ra ngoài. Trước khi ra cửa, bà nhìn Ôn Dữu một cái: “Mẹ về trường có việc, tối nay đồng nghiệp liên hoan, cơm tối con tự giải quyết.”
Ôn Dữu ừ một tiếng: “Vâng.”
Sau khi Dư Trình Tuệ ra ngoài, tâm trạng căng thẳng của Ôn Dữu cũng được thả lỏng phần nào.
Cô lấy điện thoại ra, định nói với Trần Tễ một tiếng để qua tìm anh nhưng sau khi mở hộp thoại, cô lại đóng lại.
Vẫn là không nói gì đi.
Cô biết anh ở khách sạn nào, trực tiếp qua đó là được.
Chỉ là Ôn Dữu không bao giờ ngờ rằng, cô sẽ gặp Tống Ngôn Tĩnh ở cửa khách sạn.
Nhìn thấy cô, Tống Ngôn Tĩnh cũng rất bất ngờ.
“… Tại sao cậu lại ở đây?”
Nghe vậy, Ôn Dữu lập tức nổi giận: “Tống Ngôn Tĩnh, đây là khách sạn nhà cậu à?”
Anh ta ở đây thì tại sao cô không thể ở đây? Anh ta dường như đang chất vấn cô.
Nghe thấy cô hiểu lầm ý mình, Tống Ngôn Tĩnh á khẩu giải thích: “Tôi không có ý đó…”
Ôn Dữu lạnh mặt không nói gì.
Tống Ngôn Tĩnh cúi mắt nhìn cô: “Ôn Dữu…”
“Có chuyện gì?” Ôn Dữu không muốn nói nhiều với anh ta. Hai người họ cũng không có gì để nói, cô cũng lo anh ta sẽ nhìn thấy Trần Tễ.
Ôn Dữu định bước vào khách sạn, bị Tống Ngôn Tĩnh chặn lại.
“Chúng ta có thể tìm một quán cà phê để nói chuyện không?”
“Không…” Ôn Dữu kiên quyết từ chối, chậm rãi nói: “Bạn tôi đang đợi tôi, cậu nhường đường đi.”
“Bạn?” Tống Ngôn Tĩnh cau mày: “Bạn ngoại tỉnh của cậu đến Ninh Giang rồi à?”
Nếu là bạn địa phương thì hoàn toàn không cần ở khách sạn.
Ôn Dữu: “Có vấn đề gì sao?”
Cô cũng học được cách lạnh lùng.
Môi Tống Ngôn Tĩnh khẽ động, định nói gì đó, Ôn Dữu thừa dịp anh ta không chú ý, rẽ vào bên cạnh. Nhìn bóng lưng cô bước vào khách sạn, Tống Ngôn Tĩnh ngẩng đầu nhìn tên khách sạn, suy tư.
Vào thang máy, Ôn Dữu cố gắng quên chuyện gặp Tống Ngôn Tĩnh, cô không muốn phá hỏng tâm trạng khá tốt của mình.
Đi đến cửa phòng Trần Tễ, Ôn Dữu hít một hơi thật sâu, bắt đầu hối hận không biết mình có hơi bốc đồng hay không, có phải cô không nên đến khách sạn tìm anh?
Cô đang do dự, cửa phòng bị kéo ra từ bên trong.
Ôn Dữu ngạc nhiên ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng, đã bị Trần Tễ đưa tay kéo vào trong.
Cửa phòng đóng sầm lại.
Âm thanh vang lên bên tai, Ôn Dữu ngước mắt nhìn người đang áp mình vào cửa, tim đập thình thịch, hơi thở hơi khựng lại: “Sao anh biết…”
Ba chữ “em ở ngoài” chưa kịp nói ra, Trần Tễ đưa tay vuốt ve má cô, bóp cằm cô, giọng khàn khàn gọi cô: “Ôn Dữu…”
Hơi thở anh phả vào mặt, Ôn Dữu căng thẳng nuốt nước bọt: “Gì vậy?”
Ánh mắt Trần Tễ sâu thẳm nhìn cô, ngón tay thon dài lướt qua đôi môi được thoa son của cô, buông hai chữ: “Mở miệng.”