Quyển 1- Chương 5

Cậu nhìn thấy khóe môi của Lục Phong mím thành một đường thẳng, ngón tay thon dài nắm lấy tay nắm cửa ký túc xá, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, âm thanh lớn đến nỗi khiến Hề Dung giật mình.

Lục Thác hung hăng trừng mắt nhìn phòng ký túc xá của Lục Phong: "Thật là xui xẻo, không nghĩ tới nó ở cách vách."

Lại không vui nhìn Hề Dung: "Mày còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau vào đi?"

Hề Dung bước vào ký túc xá, nghe thấy tiếng Lục Thác đóng cửa.

Người hầu trong nhà rất có năng lực, giường đã chuẩn bị xong.

Phòng đôi tiêu chuẩn, ký túc xá cũng rất rộng rãi, có sẵn giường, bàn học, tủ quần áo, nhà vệ sinh cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

"Tao còn tưởng rằng mày gặp phải nguy hiểm gì, đồ ăn vặt đều bị mất sạch, tao đã tìm mày rất lâu đấy!" Lục Thác có chút bực bội: “Không nghĩ tới mày đi tìm Lục Phong, làm sao? Thấy nó có chút triển vọng lại muốn nịnh bợ nó?”

Con chồng trước của mụ tình nhân của gia chủ nhà họ Lục dẫn về, lúc nhỏ còn chưa đăng ký vào hộ khẩu của gia chủ thì đã chết rồi, nhiều năm như vậy, anh họ lớn của Lục Thác, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Lục Phong đã trở thành gia chủ.

Anh họ lớn quanh năm không ở trong nước, Hề Dung là một tên chuyên nịnh hót, bao nhiêu năm qua vẫn luôn bấu víu vào cậu ta.

Bây giờ.

Cậu ta nghe nói rằng Lục Phong có chút bản lĩnh.

Nên mới chuyển đến đây, bắt đầu lấy lòng anh.

– “Khó trách trong nhà bắt mày chuyển trường tới đây mày không có bất kỳ phàn nàn nào, thì ra đã sớm muốn móc nối với nó?"

Ngày trước cậu chuyên nịnh hót, thuộc dạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao khiến người ta cảm thấy chán ghét, không biết từ lúc nào chợt thấy bắt đầu thuận mắt hơn.

“Người ta ở cách vách, càng thuận tiện cho mày lén lén lút lút lấy lòng người ta nhỉ?”

Cậu ta không nhịn được ác độc nói, mắng cậu đã làm việc không nên làm, như thể cậu muốn phản bội cậu ta vậy.

Cậu ta đã tìm rất lâu, vội vã nhặt đồ ăn vặt rơi đầy trên sân thể thao, giống như một tên ngốc đi tìm người, sợ sẽ cứ như thế biến mất giống những người khác trong truyện ma học đường.

Không hề ngờ tới Hề Dung sẽ bình yên xuất hiện ở cửa ký túc xá với kẻ thù không đội trời chung của cậu ta.

Trông cậu rất ngu ngốc.

Nhưng........

“Mày làm cái gì vậy! Làm như tao bắt nạt mày, rõ ràng vừa rồi là nó làm khó mày."

Không biết sao lại làm ra dáng vẻ giống một con mèo hoa nhỏ, khuôn mặt tinh xảo trắng tuyết giống như đồ sứ bị phủ đầy bụi bặm, mái tóc đen mềm mại có vài sợi ẩm ướt dính vào trên mặt.

Vừa nói cậu, hai mắt đã đỏ hoe, không dám phản bác.

Thật sự đáng thương chết đi được.

Không hiểu sao bị cậu làm tức giận, Lục Thác hít sâu một hơi kìm nén sự tức giận: “Vừa rồi mày đi đâu thế?”

Hề Dung mím môi, nhỏ giọng nói: "Em chẳng đi đâu cả."

[Ha]

Alpha châm biếm cười lạnh một tiếng.

Mặc dù Hề Dung sợ nói chuyện với người khác, nhưng ôm một bụng đầy uất ức, bây giờ Alpha còn âm dương quái khí như vậy.

[ Hề Dung: Tại sao lại cười tôi? Tôi làm gì không đúng sao?]

[ Tại sao không nói với Lục Thác cậu bị những người kia bắt được? Cậu ta sẽ trả thù cho cậu. ]

[Hề Dung: Nhưng mà, người chơi có thể có đạo cụ......]

Ngộ nhỡ Lục Thác thực sự nhất thời kích động đi báo thù cho cậu, bị người chơi….gϊếŧ chết, thì phải làm sao?

[. ] Thôi bỏ đi.

[Theo thiết lập nhân vật, cậu phải xấu xa hơn một chút. ]

Nhưng tôi.......không rành lắm.

Trong hiện thực cậu cũng không dám nói chuyện với mọi người, nếu là trò chơi ba chiều cậu có thể sẽ to gan hơn một chút, nhưng trò chơi này quá chân thực.

Giống như thực sự tiếp xúc với mọi người.

Cậu lại chưa từng học diễn xuất.

[ Cứ từ từ thôi. ]

Dường như nới lỏng cho cậu một chút.

Nhưng lại lập tức trở nên nghiêm khắc.

[Làm sụp đổ thiết lập của nhân vật thì tôi sẽ trừ điểm tích lũy của cậu. ]

Tâm trạng giống như tàu lượn siêu tốc, sức lực để uất ức thoáng chốc hoàn toàn tăng lên.

“ Mày không đi đâu sao đồng phục lại bị bẩn?” Ngữ khí của Lục Thác cũng vô cùng hung ác.

Cậu không nhịn nổi hai mắt đỏ hoe.

"Này..." Lục Thác hốt hoảng: "Mày, mày đừng có khóc, tao không phải trách mày..."

Đôi mắt nhỏ xinh đẹp vốn luôn nịnh bợ vừa chớp mắt đã bật khóc, nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống, lông mi dài ướŧ áŧ, có chút nghẹn ngào mang theo tiếng nức nở: “Em không khỏe, muốn đi tắm ...... .”

Lục Thác vội vàng tìm quần áo cho cậu.

Tay chân cậu ta vội vàng lục lọi tủ quần áo của cậu, thời điểm cẩn thận ngay ngắn lấy ra một bộ đưa cho cậu mới hơi sửng sốt.

Cậu ta thực sự bị bệnh rồi, giống như bị mê muội, thế mà đi tìm quần áo cho tên tay sai của mình.

Nhưng ánh mắt lại chạm phải khuôn mặt xinh đẹp mới lau nước mắt một lần vẫn còn ẩm ướt, ma sai quỷ khiến nói thành lời: "Tao đã tìm quần áo cho mày rồi."

"........Cảm ơn anh."

Thẳng tới khi tên chuyên nịnh bợ đóng cửa phòng tắm lại cậu ta mới đứng trong phòng ký túc xá nghiến răng nghiến lợi.

Bị bệnh rồi, cậu ta thực sự bị bệnh nặng rồi!

Cậu ta đâu phải là kiểu người nhìn thấy người khác rơi nước mắt là sẽ mềm lòng đâu?

Huống chi nam sinh khóc còn kinh tởm chết đi được! Khóc cái quỷ gì, cậu ta đâu có bắt nạt Hề Dung!

Đây chẳng lẽ là trà xanh trong truyền thuyết ư?

Hừ hừ.

Đúng là có thủ đoạn.



Các nhà vệ sinh trong trường được tách riêng khu khô và ướt, cho dù là bồn cầu hay là vòi hoa sen đều khá cao cấp.

Các học sinh của trường cao đẳng Minh Đức không phải giàu sang phú quý, thì cũng là có thành tích cực khủng, phương diện cuộc sống đều được chăm sóc rất tốt.

Áo khoác dính đầy bụi, sau lưng bị bẩn, khuôn mặt cũng không biết đυ.ng vào đâu, giống như một con mèo hoa, hai mắt cũng đỏ hoe vì khóc.

Lúc cậu ở trong phòng thể dục, làn da cậu đã bị mấy người đó chạm vào, chắc chắn cậu lại phát bệnh rồi nữa, cả người nhớp nháp ướt đẫm mồ hôi, dù nãy giờ đã khô đi, nhưng qυầи ɭóŧ của cậu vẫn ướt sũng.

Chỉ đến khi nước nóng dần bốc hơi, Hề Dung mới cảm thấy dễ chịu một chút, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hai chân tê dại, Hề Dung kiểm tra toàn thân, ngoại trừ một số vết sưng đỏ thì không bị thương.

Lần này cậu tắm hơi lâu, lúc đi ra Lục Thác đã không còn ở trong ký túc xá.

Cậu vội vàng sấy khô tóc, trùm chăn rồi ngủ thϊếp đi.

Khi cậu tỉnh dậy trời đã tối đen, ký túc xá không bật đèn, trong mơ hồ cậu nghe thấy ngoài cửa có tiếng gì đó.

"Lục Thác?"

Không có ai đáp lại.

Lục Thác vẫn chưa quay về.

Cậu đi tới cửa ấn công tắc, nhưng ánh sáng trong tưởng tượng không hề xuất hiện, ký túc xá hình như không có điện?

Cửa gỗ còn bị một vật nặng gì đó đập vào.

"Bụp" một tiếng khiến Hề Dung giật mình.

“Lục Thác, là anh sao?”

Ngoài cửa xuyên qua cửa gỗ lớn truyền đến tiếng hít thở sột soạt, trong phòng rất tối, nhưng trong bóng tối âm thanh ở bên ngoài lại nghe rất rõ ràng.

Tiếng hít thở nặng nhọc càng ngày càng nhanh, vừa dồn dập vừa gấp gáp, sau đó vội vã đập mạnh vào cửa phòng cậu, giọng nói tràn đầy sợ hãi: "Cứu mạng! Cứu tôi với! !"

“Cứu tôi......bên ngoài có quái vật......”

Từng tiếng từng tiếng, thúc giục rất khẩn cấp, như thể nếu Hề Dung không mở cửa người nọ sẽ chết trước cửa của cậu vậy.

"Aaaaaa, tới rồi, nó tới rồi!!!"

Tay Hề Dung hơi run rẩy, cậu nắm lấy tay nắm cửa hé ra một khe hở, lập tức nhìn thấy một nam sinh cao gầy đứng ngoài cửa.

Anh ấy không thể làm gì với nó.

Cậu không thể làm loại chuyện thấy chết không cứu.

[ Cậu đóng cửa lại! ]

Alpha không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.