Đầu tháng 2, tuy mùa xuân đã bắt đầu nhưng trong không khí vẫn còn có chút se lạnh.
Ngọn lửa trong chậu than đã được dập tắt, ngôi nhà trở nên lạnh cóng. Trần Tiêu rụt vai, nán lại một lúc dưới hơi ấm còn sót lại của bình nước nóng, mới bò ra từ trong ổ chăn, mặc vào áo ngoài, khoác lên áo bông.
Chiếc ấm đồng được bao một lớp bông ấm áp. Tuy hiệu quả giữ nhiệt không bằng các loại bình giữ nhiệt hiện đại, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đảm bảo rằng nước vẫn có nhiệt độ nhất định nên sẽ không bị lạnh thấu xương.
Y rửa mặt bằng nước ấm, đánh răng bằng bàn chải lông có tẩm bột đánh răng, rồi linh hoạt chải mái tóc dài ngang vai thành búi, coi như vệ sinh cá nhân xong.
Mặc quần áo vào, kéo ra cửa phòng, cái lạnh đập vào mặt. Trần Tiêu bước ra ngoài và hít một hơi thật sâu. Khác với thành phố lớn, không khí trong lành tràn ngập lá phổi, và đặc biệt sảng khoái. Y duỗi tay chân, uốn cong cái eo lười.
Y đến thế giới này đã nửa năm, ban đầu y còn rất thận trọng, sợ bị người dân địa phương phát hiện ra sự kỳ lạ của y mà thiêu chết. Bây giờ y đã thích nghi với cuộc sống ở đây nên không có sự khác biệt rõ rệt so với dân bản sứ.
Trần Tiêu đi từ hậu viện ra phía trước, hít một hơi thật sâu, xoa xoa những đầu ngón tay lạnh buốt, đặt từng tấm cửa của cửa hàng xuống, chuyển về phía sau và xếp chồng lên nhau.
Công việc hiện tại của y là tiểu nhị và canh gác thường trú trong một cửa hàng đồ cổ tên là "Đạp Tuyết Tầm Tiên".
Ban ngày đi theo chưởng quầy, nhị chưởng quầy học bán hàng, buổi tối thì đóng cửa hàng và ngủ ở phía sau. Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, chỉ cần rung chiếc cồng lớn đặt trong phòng y. Chủ tiệm cũng không trông cậy vào y dũng đấu với kẻ xấu, chỉ cần y có thể cảnh giác chung quanh, thông tri đội trị an tuần tra ban đêm trong thành chạy đến là được.
Trần Tiêu là tiểu nhị tầng thấp nhất, sáng sớm mỗi ngày không chỉ phải chuẩn bị mở cửa, mà còn phải quét tước vệ sinh. Đương nhiên, không phải một mình y làm hết, còn có một người khác gọi là Triệu Nhị Hổ.
Một lát sau, Trần Tiêu đã hoàn thành tất cả công việc. Trên đường bắt đầu xuất hiện người đi đường, Triệu Nhị Hổ tới và bưng cho y một bát hoành thánh hấp dẫn cùng bốn chiếc bánh nhỏ giòn thơm ngon.
Chầu bữa sáng này đối với người bình thường không hề rẻ, ước chừng có giá mười lăm đồng. Trong đó Triệu Nhị Hổ giúp y trả mười đồng, Trần Tiêu thì tự mình trả năm đồng.
Hắn giúp y mang cơm như vậy, đã được ba bốn tháng.
Nhà Triệu Nhị Hổ cách khá xa, muốn đi qua nửa cái quận thành mới có thể đến đây. Từ cuối thu đến đầu xuân, trời tối và lạnh vào sáng sớm. Triệu Nhị Hổ không muốn dậy sớm như vậy để lại đây, vì vậy Trần Tiêu cùng hắn thương lượng, hắn sẽ mang bữa sáng cho y, Trần Tiêu sẽ một mình dọn vệ sinh.
Triệu Nhị Hổ thà bỏ ra một ít tiền còn hơn phải dậy sớm trong bóng tối lạnh lẽo. Anh ta đồng ý, nhưng yêu cầu Trần Tiêu trả năm đồng, thật sự là y quá háu ăn. Người bình thường ăn hai cái bánh liền đủ, đâu giống y thế nhưng muốn ăn bốn cái!
Trần Tiêu nhận bữa sáng, ngồi vào ghế dành cho khách và bắt đầu ăn. Triệu Nhị Hổ ngồi sang một bên, rót một cốc nước nóng từ ấm đun nước mà Trần Tiêu vừa đun để sưởi ấm đôi tay.
Trần Tiêu ăn quá ngon. Các hoành thánh có kích thước vừa phải, tươi và ngon. Bánh thơm lừng và có âm thanh giòn rụm khi cắn.
Triệu Nhị Hổ nhìn thấy liền cảm thấy thèm thuồng, nói: "Tiểu Khờ, ngươi không chỉ buổi sáng ăn nhiều mà còn ăn uống xa hoa vào buổi trưa và buổi tối. Ngươi cũng rất chú ý trong việc chọn lựa đồ dùng và mặc quần áo, ta chưa từng thấy ai làm tiểu nhị mà tiêu nhiều như ngươi. Bao giờ ngươi mới dành dụm đủ tiền cưới vợ đây?"
Trần Tiêu nghe vậy, thiếu chút nữa bị nghẹn.
Y xuyên vào người thiếu niên này không có đại danh, chỉ có nhũ danh gọi là Tiểu Khờ, tuổi không lớn, chỉ có 17 tuổi.
Nguyên thân là dân chạy nạn và cha mẹ đã chết ở trên đường chạy nạn. Hắn theo gia đình thúc thúc và định cư tại một ngôi làng rất giàu có.
Có lẽ do được bố mẹ truyền cho gen tốt nên Tiểu Khờ có đôi lông mày rậm, đôi mắt hình quả hạnh và rất dễ thương. Vì hắn khôi ngô nên dù có thêm một đứa con là gánh nặng nhưng thẩm thẩm của hắn cũng không ghét bỏ hắn.
Cho đến khi đứa bé bắt đầu cao lên.
"Choai choai tiểu tử ăn chết lão tử", thêm một ngụm ăn là hắn thì trong nhà nuôi không nổi nữa. Thúc thúc chỉ có thể tàn nhẫn đuổi hắn ra ngoài, nhờ người tìm việc làm, để hắn đi theo thương đội vào nam ra bắc kiếm sống. Lúc ấy Tiểu Khờ chỉ có mười hai tuổi, chưa cao hơn một chú ngựa con nên phải vất vả, cực khổ đi theo thương đội chạy khắp nơi.
Bởi vì ăn nhiều, mấy năm nay hắn cũng không có tích cóp được bao nhiêu tiền. Chờ đến khi hắn mười lăm mười sáu tuổi, hắn học được công phu từ võ sư của thương đội và sau đó chuyển làm hộ vệ.
Tiểu Khờ thực sự không gặp nhiều may mắn, nửa năm trước, một con thú hung dữ lao tới tấn công và làm bị thương một người trong chuyến vận chuyển hàng hóa. Hắn cũng ngơ ngác, nghĩ rằng mình đã học được hai chiêu và có thể giải quyết được. Kết quả là những người khác đều trốn thoát, còn hắn thì lao lên một mình.
Nếu không phải nơi xảy ra chuyện ở gần quận phủ, đội trị an nhanh chóng đến, thì Tiểu Khờ đã bị mãnh thú kéo đi rồi. Cứ như vậy, hắn cũng bị thương nặng và tính mạng gặp nguy hiểm.
Tiểu Khờ thương trọng, đầu lĩnh thương đội tán thưởng hắn rất vũ dũng, thưởng cho hắn một khoản tiền thưởng lớn và trả đủ tiền thuốc men. Chỉ là, thương đội không có biện pháp vì hắn mà dừng lại, tiêu thụ xong hàng hóa lần này, chuẩn bị thương phẩm cho chuyến về xong là phải khởi hành.
Hắn bị bệnh và không thể đi lại. Thương đội giao hắn thác cho một hộ gia đình, cho họ tiền thuê để chiếu cố hắn.
Bởi vì thương đội mỗi năm đến quận thành rất nhiều lần, nên gia đình này không dám đối xử khắt khe Tiểu Khờ, chính là đúng giờ đưa nước đưa thuốc, muốn bao nhiêu cẩn thận có bấy nhiêu cẩn thận.
Võ sư lúc trước đã dạy Tiểu Khờ lo lắng bọn họ mưu tài hại mệnh, đã từng hung tợn uy hϊếp qua. Điều này khiến người nhà này không dám dùng tiền của hắn để thỉnh danh y nổi tiếng nào đó mà không có sự cho phép của Tiểu Khờ, đồng thời người nhà cũng không muốn trả trước cho hắn nên mới để hắn tự sinh tự diệt.
Thân thể Tiểu Khờ vốn rất cường tráng, nhưng hắn bị hành hạ bởi những cơn sốt cao liên tục, đồng thời ho ra máu, cơ thể trở nên yếu ớt sau khi triền miên nằm trên giường bệnh. Cứ như vậy, Tiểu Khờ đi rồi, Trần Tiêu tới.
Ở kiếp trước lúc Trần Tiêu nhắm mắt, còn tưởng rằng bản thân sẽ ngủ luôn không dậy. Kết quả là khi tỉnh dậy, toàn thân y đau nhức như búa bổ, còn sốt cao liên tục, nặng đến mức không thể đứng dậy và giơ tay cũng khó khăn.
Khi Trần Tiêu cố gắng tìm hiểu tình hình xung quanh từ cơn chóng mặt và đau đầu, bản năng sinh tồn khiến y nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, mạng sống thứ hai không biết làm thế nào mà anh có được sẽ chết thêm lần nữa.
Trần Tiêu thừa dịp thanh tỉnh, cầu người nhà này giúp đỡ thỉnh một đại phu của đại y quán đến. Và dành phần lớn số tiền thưởng để đại phu tìm ra cách chữa trị cho y.
Đại phu cầm tiền tự nhiên việc gì cũng dễ làm, trằn trọc tìm tới cho y một viên đan dược, sau khi uống vào bệnh của Trần Tiêu lập tức biến mất, thân thể gần như khỏe lại.
Lại dưỡng bệnh nửa tháng, thân thể Trần Tiêu liền khỏi hẳn. Tạ ơn gia đình này xong Trần Tiêu rời đi. Tìm một khách điếm trên đường để ngủ trọ.
Số tiền thưởng còn lại chưa đến một nửa, nhìn có vẻ rất nhiều, ở quận thành phồn hoa này cũng chỉ có thể ở khách điếm ăn ngon no say khoảng ba tháng.
Trần Tiêu không nghĩ sẽ trở lại thương đội mà Tiểu Khờ ở trước kia, một là vì lo lắng bị người khác nhìn ra hắn đã thay đổi, một cái khác là vì y cũng không có ký ức của Tiểu Khờ, tuy rằng có thể đánh nhau nhưng không hiểu quyền cước, nên không làm được loại ngành nghề nguy hiểm như hộ vệ này.
Vì thế, y dứt khoát hạ quyết tâm, tìm một người môi giới có danh tiếng không tồi, đưa cho đối phương toàn bộ số tiền còn lại trong người, đồng thời yêu cầu hắn nhét mình vào nơi hiện tại đang làm việc.
Trần Tiêu rất cảm kích vì quyết định ban đầu của mình, nơi này có thể gián tiếp tiếp xúc đến thượng tầng đám người bản địa, làm y nhanh chóng có đại khái hiểu biết về thế giới này.
Thế giới này phi thường kỳ diệu, có thói quen sinh hoạt cùng tư tưởng của cổ đại lạc hậu, cũng có nhiều phát minh tài tình và tiên tiến trong thời kỳ mới chớm nở của chủ nghĩa tư bản. Sự tồn tại song song của lạc hậu và tiến bộ, thần kỳ lại ảo diệu, khiến Trần Tiêu một người mới đến đang mờ mịt bối rối, được khơi dậy hứng thú nồng đậm.
Trần Tiêu nghĩ rằng mình đã đến một thế giới song song tương tự như Trung Quốc cổ đại, nơi đang trải qua quá trình chuyển đổi từ chế độ phong kiến sang chủ nghĩa tư bản.
Nhưng sau này, khi tìm hiểu thêm về quốc gia mang tên "Đại" này, y mới nhận ra mình đã đoán sai. Trên thế giới này không có than đá, không có dầu mỏ nên không thể tạo ra thời đại hơi nước chứ đừng nói đến hy vọng bước vào xã hội hiện đại.
Bất quá, thế giới này tuy rằng không có tài nguyên như than đá, dầu mỏ, lại có một loại khoáng sản quý giá tên là linh thạch. Năng lượng chứa trong quặng linh thạch này có thể thay thế than đá và dầu mỏ để cung cấp năng lượng cho các thiết bị khác nhau.
Trần tiêu đã tận mắt chứng kiến một viên linh thạch có kích thước bằng viên đá cẩm thạch được cho vào bếp có ba đốt và đốt liên tục trong ba giờ, nhưng chỉ tiêu hao có một ít.
Cũng chính một lần đó, y biểu hiện giật mình quá mức, chủ nhân bệ bếp thích khoe khoang mới nói cho y, linh châu này là đến từ một tu sĩ. Trần Tiêu lúc này mới rõ ràng, thế giới này không phải lấy sĩ, nông, công, thương là chủ, ngược lại ở đây cầu tiên tu đạo là chủ lưu.
Chỉ tiếc, nói bóng nói gió tìm hiểu một phen, mới biết được nguyên thân cũng không có linh căn tu tiên, cũng không trang bị bất luận cái thiên phú gì. Trần Tiêu nản lòng, nhưng nhưng sau đó y lại tươi tỉnh lên.
Dù sao y xuyên qua sống lại một đời cũng là không vốn kiếm lời rồi, coi như làm người bình thường cả đời, cũng không coi là thua thiệt.
Cho nên, mục đích Trần Tiêu vẫn luôn là tận hưởng cuộc sống, sau đó tích cóp tiền đi du lãm thiên hạ. Về việc cưới vợ hay gì đó, đời trước y là người độc thân, quen với sự tự do nên hiện tại y không có ý định đặt ra bất kỳ hạn chế nào cho bản thân.
Trần Tiêu lau khóe miệng, nói: "Ta hiện tại còn không có nghĩ nhiều như vậy, chăm sóc tốt thân thể mới là quan trọng nhất."
Những người khác không biết cơ thể của Trần Tiêu đã hồi phục đến mức nào, y gầy đi trầm trọng sau một cơn bạo bệnh. Mặc dù những người khác cảm thấy thanh niên này tiêu tốn quá nhiều tiền vào đồ ăn, nhưng một khi y đề cập đến lý do bồi bổ cơ thể thì họ không thể nói gì khác nữa.
Triệu Nhị Hổ thấy cái này lý do này của y, chỉ lắc đầu không hề nhiều lời. Bọn họ bất quá cũng là quan hệ đồng nghiệp bình thường, cũng không thân thiết lắm. Khuyên đối phương không nghe, Triệu Nhị Hổ cũng sẽ không khuyên tiếp.
Chẳng qua, trong thâm tâm hắn khẳng định sẽ nghĩ Tiểu Khờ không phải là người biết sống tốt, ăn xài phung phí, không tích cóp được tiền.
Trần Tiêu cười ha hả, y đương nhiên nhìn ra được đối phương không đồng tình, nhưng lại không có ý định giải thích. Hai bên bất đồng giá trị quan, lời nói hời hợt sẽ chỉ tạo ra rắc rối, thà thờ ơ mà giải quyết thì tốt hơn. Dù sao thì y cũng chỉ cần một năm để học hỏi và thích nghi, sau một năm nữa y sẽ ra đi, vậy thì còn cần gì phải gây thêm phiền phức nữa.