21.
Tôi đọc không ít truyện hệ thống tán tỉnh trên web.
Từ cuộc nói chuyện của họ và tiểu thuyết, tôi có thể hiểu đại khái hình thức của nó.
Hệ thống giống như kiểu AI của máy tính.
Tập đoàn họ Thẩm bị phá sản là vì những thứ chúng taôi lưu trữ trên máy tính đều bị nó đọc được.
Hèn gì đối thủ của chúng tôi luôn ở vị trí của thượng đế!
Hèn gì tôi cố gắng hết sức nhưng vẫn luôn bị bắt thóp!
Nhưng hôm nay tôi đã biết được con bài chưa lật của họ, sao tôi có thể thua chứ?
Cô ta muốn tôi diễn thành một nam chính tồi tệ trong truyện ngược thì tôi sẽ tồi tệ hết sức cho cô ta xem.
Uy hϊếp lớn nhất của Lục Vãn cũng là cơ hội duy nhất mà tôi có.
Tôi nhận tập đoàn nhà họ Thẩm đang tràn ngập nguy cơ.
Một bên ứng phó với đám cổ đông thích làm này làm nọ, một bên tìm cách giải quyết.
Tôi phải nghe theo, lợi dụng cố truyện, khiến Lục Vãn thất bại thảm hại!
22.
Vì cứu nhà họ Thẩm, tôi vào một quán bar để xã giao.
“Cậu Thẩm cao cao tại thượng trước giờ luôn kiêu ngạo, không ngờ cũng có lúc cần cầu xin chúng tôi.”
Những người này cười xấu xa.
Lời độc thoại của người này giống như những gì trong đầu tôi nói.
[Hệ thống, đóa hoa lạnh lùng tôi thích đã rơi xuống thần đàn, kích động quá!]
[Ký chủ biểu hiện cho tốt vào!]
[Hì hì, vẫn luôn muốn mắng mấy truyện não tàn kiểu giám đốc bá đạo cứu vớt mấy nữ chính say không biết gì, nhưng mày xem, bây giờ có thể đảo ngược nè!]
Tôi cắn răng.
Đóa hoa lạnh lùng ngã xuống thần đàn là nói tôi à?
Đúng thế, lúc trước tôi khinh thường họ nhưng bây giờ phải cúi đầu hèn mọn với họ.
Tôi cười, đổ rượu vào ly uống.
Dạ dày khó chịu.
Sau khi mời rượu, đám người này lại bắt đầu quá mức.
Bọn họ muốn tôi sủa như chó.
Ra lệnh tôi quỳ dưới đất liếʍ giày cho họ.
Thậm chí còn muốn nhét thứ tởm tuốt kia vào miệng tôi.
23.
“Thái tử nhà họ Thẩm lúc trước cao quý vô cùng, xem bọn tôi như kiến hôi. Bây giờ nhà họ Thẩm rơi vào bùn đất, chúng tôi lại có thể đùa giỡn giẫm đạp cậu dưới chân, cảm giác thích thật đấy!”
Trong đó có một người thừa dịp tôi hơi say, mạnh mẽ cởϊ qυầи áo của tôi.
Tôi vẫn còn tí ý thức, cố gắng giãy dụ.
Nhưng lại bị người khác đè xuống.
“Giám đốc Thẩm đừng kêu, đều hợp tác với nhau, chuyện hôm nay sẽ không đồn ra ngoài, cậu không hi vọng người của tập đoàn họ Thẩm thấy cậu như vậy nhỉ??”
Tôi hung tợn phản kích nhưng phát hiện mình không có sức.
Trong rượu có thuốc.
Lục Vãn vọt vào lúc này. Vì vậy nữ chính thấy được:
Tôi bị bốn, năm nười đè trên sofa.
Tóc tôi hỗn độn, trên mặt bị đổ rượu khiến tôi ho khan.
Áo của tôi bị xé rách, ngay cả đai lưng cũng bị cởi đi.
Tôi là đàn ông nhưng suýt bị cưỡng bức, tôn nghiêm bị dẫm đạp dưới chân.
Thảm đến mức không tả được.
Lục Vãn trong mắt tràn ngập khó tin và đau lòng.
Nhưng tôi biết, đây là thứ cô ta muốn.
Tôi cúi đầu nhếch môi cười.
24.
“Dừng tay, các người mau dừng tay!”
Lục Vãn nổi điên đẩy đám người kia ra, hốc mắt đỏ ửng.
Cô ta không để ý nguy hiểm mà xông lên cứu tôi.
Nhưng tôi nghe được cô ta vui vẻ nói trong lòng.
[Cảnh này tao thích lắm! Rất hay! Không uổng tao dùng điểm làm nhiệm vụ để bỏ thuốc cho mọi người, khiến đám người này làm nhục nam chính. Không thảm đến mức này thì sao có thể thể hiện được tao như thiên sứ cứu rỗi ổng chứ!]
[Ký chủ tuyệt quá, kí©h thí©ɧ ghê, cô mà vào muộn tí là sẽ có chuyện ó!]
[Mọe, sao có thể để đám NPC đó được hời chứ, cho dù là nam chính, có người khác đυ.ng vào tao sẽ thấy dơ!]
Tôi cắn chặt răng, không để cô ta nhận ra điểm khác thường.
“Sao cô lại đến đây?”
Tôi làm bộ giật mình, vừa thẹn vừa giận, muốn kéo đồ che lại bản thân.
Phối hợp diễn với cô ta.
“Anh Thẩm, em lo cho anh nên mới trộm đi theo, không ngờ lại thấy….”
Cô ta nhìn phần bại lộ trên người tôi ngập ngừng.
[Vóc người đẹp thật, rất muốn sờ. Phải tán nhanh mới được, ổng là cá trong hồ của tao!]