Chương 37

Editor: Linh Đang

Lương Kiều thay xong quần áo đi ra, vừa vặn Trâu Dung Dung bưng trứng xào cà chua lên bàn. Cô mặc tạp dề buộc tóc đuôi ngựa, thấy Lương Kiều một thân quần áo xinh đẹp thì sửng sốt: "Tại sao chị lại đổi thành như thế này, có công việc muộn như thế sao?"

Một thân áo sơ mi hoa, váy màu ka ki xẻ tà bao lấy mông, trên chân đi một đôi giày cao gót màu vàng nhạt. Rõ ràng là phong cách ăn mặc tàu điện ngầm, lại khắp nơi lộ ra gợi cảm. Nhìn kỹ phía dưới mới phát hiện áo sơ mi của cô là nhìn thấu, áo ngực màu trắng bên trong như ẩn như hiện.

Trâu Dung Dung chậc chậc hai tiếng: "Chị như thế này là muốn đi quyến rũ ông chủ à."

Lương Kiều đã trang điểm một lần nữa, trên môi thoa son môi diễm lệ, cô vừa mặc áo khoác ngoài một bên cười cười với Trâu Dung Dung, vừa quay đầu lại vô cùng phong tình cùng dễ thương... Trâu Dung Dung không nhịn được run một cái.

Áo khoác ngoài cũng là cùng màu, Lương Kiều lấy từ trong ví tiền ra hai trăm NDT đưa cho Trâu Dung Dung: "Tôi buổi tối không trở lại, em ăn cơm nước xong ngủ sớm một chút, ngày mai còn nhớ đi học, nếu mà dậy muộn thì bắt xe mà đi."

"Này này này - - chị cứ như vậy mà vứt bỏ em à?" Trâu Dung Dung đuổi theo cô tới cửa, "Đến cùng là chị muốn đi đâu?"

Lương Kiều quay đầu lại xoa xoa cô đầu, chớp mắt, cười nói: "Hẹn hò."

"Thật hay giả?" Sau khi Trâu Dung Dung khϊếp sợ thì vẻ mặt lo lắng, "Chị hẹn ở nơi nào? Tín nhiệm không? Lai lịch của đối phương hiểu rõ không? Tin tức buổi sáng ngày mai sẽ không phải là mỗ nữ họ Lương đêm khuêy hẹn hò bị gϊếŧ hại sau đó bị vứt xác hoang đấy chứ?"

Lương Kiều đưa tay cốc cho cô một cái, "Có thể nói dễ nghe một chút hay không? Người vô cùng tín nhiệm vô cùng hiểu rõ, em đừng lo lắng vớ vẩn."

Trâu Dung Dung lại nhìn quần áo trên người cô, bộ dáng không quá đồng ý: "Đi hẹn hò thì làm sao chị lại phải ăn mặc giống như đi làm?"

"Thế giới của người lớn em không hiểu." Lương Kiều nháy nháy mắt, chuẩn bị ra cửa.

Trâu Dung Dung lưu luyến không rời dựa vào khung cửa: "Thật sự không thể dẫn em cùng đi sao? Chúng ta có thể 3P mà."

Lập tức tròng mắt Lương Kiều hơi híp: "Kinh nghiệm rất phong phú nha..."

"Không có không có, em chỉ là thuận miệng nói." Trâu Dung Dung vội vàng giả trang bắt đầu ngoan ngoãn, hai tay bưng mặt làm bộ đáng yêu với cô, "Em rất thuần khiết, cái gì cũng không hiểu."

Lương Kiều hừ hừ, nói một câu: "Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ lá gan đã rất lớn, lông còn chưa mọc đủ đâu liền muốn đoạt người đàn ông với ba ba."

"..."

Trâu Dung Dung buông tha, phất phất tay nói: "Chao ôi ba ba người đi nhanh lên đi, hưởng thụ sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© thật tốt, cục cưng không đoạt với người."

"Buổi tối khóa chặt cửa cửa sổ, tự mình ở nhà thành thật đợi, ngoan ngoãn nha." Cuối cùng Lương Kiều xoa bóp mặt cô, xoay người đi.

Trâu Dung Dung lập tức đóng cửa lại trở về phòng, chạy đến phòng khách mở cửa sổ ra thò đầu nhìn xuống.

Độ cao ở tầng thứ 6, vẫn có thể thấy rõ người, cô liếc mắt liền thấy lầu dưới có chiếc xe thể thao trắng tinh đang đỗ ở bên phải.

"Oa ~" Trâu Dung Dung không nhịn được thét kinh hãi.

Bên cạnh xe một người đàn ông thân hình cao ngất đang đứng thẳng, vóc dáng rất cao, nhìn ra ít nhất trên 1m8, dáng người thuộc về kiểu hết sức rắn chắc, không tính là cường tráng, nhưng mà nhìn thì chính là loại mãnh nam thoát y có thịt.

Anh dựa vào cửa xe, hai tay ôm ở ở trước ngực, khẽ cúi thấp đầu, mũi chân gõ trên mặt đất cái được cái không. Toàn thân màu đen, dài khoác ngoài thẳng tắp cùng áo sơ mi màu đen và quần tây, điển hình là khuôn cách tinh anh cấm dục.

Không ngoài hai phút đã thấy Lương Kiều xuất hiện trong tầm mắt, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn, thân thể đứng thẳng.

Bước chân Lương Kiều thong dong đi tới phía anh, áo khoác ngoài màu nâu nhạt rất giống kiểu dáng của anh, từ xa nhìn lại giống như là tình lữ.

Hai người đứng cách nhau chừng một thước, không biết rõ đang nói cái gì.

Trâu Dung Dung nằm sấp ở trên cửa sổ xem, không biết rõ đặc biệt vì cái gì mà cao hứng, nghĩ mãi rồi phất phất tay hô to một tiếng "Anh rể khỏe"...

Hẹn hò mà có thể hẹn được người đàn ông cực phẩm như thế, đây hẳn là phần mềm rất tốt, cô cũng muốn chơi!

Chỉ là khi hai mắt long lanh đang nhìn lén, đột nhiên thấy người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn lại, Trâu Dung Dung nhanh chóng lùi đầu về ngồi chồm hổm xuống.

"Hình như em gái em lại nhìn lén này." Quan Hành thoáng nhìn bóng người chợt lóe lên bên cửa sổ, có chút buồn cười.

Lương Kiều quay đầu lại, không thấy được Trâu Dung Dung."Tiểu hài tử ở nhà, không cần phải để ý đến."

Vừa dứt lời cánh tay đã bị Quan Hành mạnh mẽ kéo lấy, ngay sau đó thân thể chuyển một cái, cả người liền bị anh đặt trên cửa xe.

"Ừm..." Môi anh dán lên, đầu lưỡi thuần thục thừa dịp cô mở miệng mà nhanh chóng đi vào.

Trâu Dung Dung ngồi xổm dưới bệ cửa sổ chờ một lát mới lại cẩn thận xuất hiện, sau đó liền thấy Lương Kiều bị áp chế trên cửa xe cường hôn.

"Oa ~" Trâu Dung Dung lại hưng phấn, trên thế giới này lại còn có thể có người cường hôn Lương Kiều, anh rể thật tốt!

Dường như toàn thân anh đều dính sát cùng một chỗ với cô, không đầy một lát Quan Hành đã bắt đầu phản ứng, cuối cùng hung hăng cắn đầu lưỡi Lương Kiều, anh nhanh chóng buông cô ra cũng lui về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm son môi cô đã bị anh gặm đến loạn thất bát tao (lung tung, nham nhở), thở một hơi.

Lương Kiều liếʍ liếʍ môi đã hơi tê dại, nhìn anh vui vẻ.

"Ăn ngon không?" Cô đưa tay sờ sờ khóe miệng của anh đã dính chút sắc hồng.

Quan Hành bắt lấy ngón tay cô, dùng hàm răng khẽ cắn một cái, sau đó ôm lấy cô từ xe đi vòng qua ghế trước, mở cửa xe nhét cô vào. Anh nhanh chóng đi sang bên cạnh, nhận lấy khăn giấy mà Lương Kiều đưa để lau mặt, sau đó chép miệng, lầu bầu một câu: "Đây là mùi gì vậy, quá khó ăn."

Lương Kiều ở bên kia vui vẻ không dừng lại được.

Xe thể thao màu trắng quay đầu trong không gian nhỏ hẹp, sau đó từ cửa sổ chỗ ghế lái có một bàn tay thò ra, vung hai cái ra phía xa xa.

"Hả?" Sau khi Trâu Dung Dung kinh ngạc, mới phát hiện ra đến tám phần là mình đã bị phát hiện. Cô lập tức duỗi dài cánh tay hưng phấn quơ múa hai cái, cũng mặc kệ đối phương có thể trông thấy hay không.

Đưa mắt nhìn xe thể thao xinh đẹp rời đi, Trâu Dung Dung đóng kín cửa sổ trở về phòng, cầm di động lên gửi tin nhắn cho Lương Kiều:

- - giúp em hỏi thăm anh rể có khỏe không! [ cười xấu xa ]

Lương Kiều đang soi gương để tô lại son môi, thấy tin nhắn Trâu Dung Dung nhắn tới thì thấy không còn gì để nói một lúc, mẹ nó cô em vợ này đang đắc ý như thế nào mới tỏ ra không có kĩ thuật như vậy, người ta chưa nói chưa làm cái gì đã kêu là anh rể?

"Em ăn cơm chưa?" Quan Hành đang lái xe đột nhiên hỏi.

Lương Kiều thu di động lại: "Không có, trước tìm một chỗ ăn cơm đi."

Quan Hành than thở trong lòng, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ ăn cơm trên máy bay nay đều ăn hết, chỉ vì sau khi no bụng có thể nhanh chóng tới tìm cô sau đó hưởng lạc như vậy như vậy...

Thuận miệng hỏi, nào biết cô thật sự chưa có ăn.

Sớm biết thế đã không hỏi!

Nghĩ là như thế, trên đường đi qua một siêu thị đồ nhập khẩu, anh vẫn ngừng xe lại, mang Lương Kiều đi vào mua thịt bò.

Màn đêm lãng mạn, đương nhiên cần bữa tối lãng mạn để xứng đôi.

Lương Kiều không có nghiên cứu gì về thịt bò, đều là tự Quan Hành chọn, một bên chọn một bên còn nói với cô nói cái gì mà A5, M12, sương xuống...

Lương Kiều yên lặng ở một bên nghe, chờ anh chọn xong mới liếc nhìn, vừa nhìn thấy giá cả đến bốn con số thì liền che mắt lại.

Đầu năm nay người còn không

đáng giá bằng thịt bò!

Nguyên liệu để rán thịt bò đều có ở trong nhà, mua xong thịt bò hai người liền trực tiếp đến quầy thu ngân tính tiền. Lương Kiều thành kính nâng tảng thịt bò giá trị mấy ngàn, hai tay Quan Hành đút ở trong túi, chậm chạp đi theo phía sau cô.

Đi ngang qua giá hàng cách đó, anh dừng lại, ánh mắt quét một vòng thật nhanh ở phía trên, sau đó mặt không chút thay đổi cầm lấy một hộp. Sau đó tiếp tục xỏ hai tay vào túi, vẻ mặt cao lãnh.

Lương Kiều bỏ tảng thịt bò trên quầy thu ngân, đột nhiên có một cái hộp bay sượt qua mu bàn tay cô, cái hộp đơn giản chỉ có màu trắng và đen, trên mặt có ba chữ số lớn.

Cô như là không thấy vậy, lạnh nhạt rút tay về.

Quan Hành hết sức tự giác lấy ra một tấm thẻ từ trong ví tiền, đưa cho nhân viên thu ngân.

Thẻ kim quang lấp lánh, Lương Kiều cũng không nhịn được hai mắt nhìn nhiều hơn, đối với em gái thu ngân thì cũng đã nhìn quen lắm rồi, cô ta lạnh nhạt vươn tay vừa muốn nhận lấy, bỗng nhiên Quan Hành lại thu hồi, tay chuyển một cái

đưa thẻ về phía Lương Kiều.

"Cầm đi." Anh giơ đuôi lông mày lên, ngang ngược nói, "Tùy tiện quẹt."

Lương Kiều liếc anh một cái, nhận lấy, cười tủm tỉm đưa cho nhân viên thu ngân: "Cầm đi, tùy tiện quẹt."

Quan Hành: "..."

Về đến nhà Quan Hành cởϊ áσ khoác ra liền vào phòng bếp, anh muốn đích thân rán thịt bò.

Thịt bò tốt như thế, bị bàn tay hung ác của Lương Kiều phá hủy thì rất đáng tiếc.

Lương Kiều không có việc gì để làm, liền dựa vào cửa nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn, một thân nghiêm chỉnh áo sơ mi quần tây, buộc quanh chiếc tạp dề hoa văn vòng tới vòng lui khắp nơi phòng bếp, hài hòa nói không nên lời. Nhưng mà loại hài hòa này trong mắt phụ nữ, lại là vô cùng gợi cảm.

Lương Kiều đi qua vỗ một cái vào mông anh, sau đó xoay người bỏ chạy.

Quan Hành bị đánh lén quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng cô, trừ trừng mắt thì cũng không có biện pháp làm gì được cô.

Một mình Lương Kiều chạy vào bên trong phòng cất video audio, nằm lên nệm tatami, còn lấy chiếc chăn lông duy nhất ra đắp, ung dung mở di động ra nghịch.

Thời gian Quan Hành rán tảng thịt bò có chút dài, ban ngày Lương Kiều lại đi dạo cực kỳ mệt mỏi, cầm di động nghịch một lát đã ngủ mất.

Mông lung trung cảm thấy trên người ngứa, cô theo phản xạ phất tay đuổi đuổi, không có có hiệu quả.

Năm giác quan dần khôi phục, chỉ cảm thấy vành tai bị một mảnh nóng ướt bao vây lấy, vừa nhột vừa tê, khe mông cũng bị một cánh tay lớn bắt lấy, dùng sức ấn xoa.

Lương Kiều mơ màng mở mắt ra, mới nhận ra mình đang nằm nghiêng, nhiệt độ phía sau nóng hầm hập như thuốc cao dán.

"Nóng..." Cô trở tay đẩy.

Quan Hành bị đẩy ra một chút, một giây sau lại lần nữa dán lên, ngậm lấy lỗ tai cô dùng hàm răng xay nghiền, hơi thở nóng rực một chút lại một chút phun trên vành tai, cả lỗ tai Lương Kiều đều bị làm cho vừa nóng vừa ngứa.

Anh ở bên tai cô thổi tức giận nói: "Nóng thì cởi ra..."

Vừa nói, bàn tay từ trên mông cô lấy ra, lại dời đến trước ngực, đặt lên nụ hoa dưới áo ngực nửa xuyên thấu nhẹ nhàng bóp."Còn nóng sao?"

Lương Kiều không có trả lời, con mắt mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mỏi mệt, một tiếng ưm bật thốt ra, mang theo một cỗ nhiệt khí nóng hổi.

Quan Hành để cô nằm ngang, cả người che lấy người cô. Một tay vỗ về chơi đùa trên đỉnh núi ngạo nghễ ưỡn lên như cũ, một tay cởi nút áo sơ mi của cô.

"Cố ý mặc như thế đến quyến rũ anh!" Mới vừa cởi bỏ một cái nút áo, Quan Hành liền vùi đầu xuống, liếʍ hôn hai mảnh da thịt trắng ngần trên xương quai xanh của cô."Tại sao em có thể phóng túng như thế, hả?"

Áo xuyên thấu như vậy, váy ngắn như thế...

Ở dưới lầu lúc đầu khi nhìn thấy cô, trong l*иg ngực của anh liền nhanh chóng vọt lên một trận lửa, ở trong thân thể chạy tán loạn, cháy sạch toàn thân anh mỗi tế bào đều nóng nảy, chỉ muốn ấn cô xuống hành quyết ngay tại chỗ.

Đang nói chuyện thì đầu anh đã cởi dần vạt áo thăm dò vào bên trong, thuần thục tìm được khe rãnh giữa hai đỉnh, mang đầu lưỡi tham lam tiến vào thật sâu, thong thả mà mạnh mẽ cắn một cái.

"Ừm.." Lương Kiều rụt rụt chân, hai tay không tự giác ôm lấy đầu anh, ưỡn ngực.

Quan Hành không có kiên nhẫn, dùng sức kéo tất cả nút áo còn dư lại ra. Áo ngực màu trắng bao lấy nụ hoa cùng vòng eo căng đầy bại lộ trong không khí, hai bên áσ ɭóŧ liên tục kéo dài đến ở chỗ sâu trong váy.

Quan Hành nhìn thấy con mắt đều nóng lên, trượt xuống hôn thắt lưng cô. Đồng thời một cái tay mò xuống khe mông mười phần co dãn của cô, tận lực bóp xoa, tay kia ở trên eo cô vuốt ve nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được khóa kéo đằng sau.

Lương Kiều dồn dập hô hấp, cúi đầu nhìn anh hôn xuống dọc theo thắt lưng, cảm giác khác thường trong bụng cũng càng ngày càng rõ ràng.

Khóa kéo bị anh từng chút từng chút kéo ra, mắt thấy váy cũng sắp không giữ được mà anh quần áo trên người anh còn đầy đủ như ban đầu, Lương Kiều động thân một cái ngồi xuống, vứt bỏ áo sơ mi đã bị cởi một nửa.

Quan Hành bị ép ngồi dậy, nâng mông của cô muốn để cô ngồi trên người mình. Lương Kiều thuận thế ngồi lên, lại ấn anh bả vai đẩy anh đổ ra, sau đó nằm sấp cúi người hôn anh.

Kiểu chủ động dâng nụ hôn này Quan Hành tự nhiên là tìm mọi cách để hưởng thụ, chủ động mở miệng nghênh đón đầu lưỡi cô cùng cô sít sao dây dưa, hai tay lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve ở thắt lưng trần trụi của cô.

Lương Kiều đã nhanh nhẹn cởi bỏ áo sơ mi của anh, một bên sờ loạn trên cơ bụng rắn chắc của anh, một bên rời khỏi môi anh, dọc theo cái cằm anh, hầu kết, xương quai xanh, một đường hôn đến anh l*иg ngực cứng rắn, ngậm lấy hạt đậu nhỏ phía trên.

Lúc này Quan Hành mới kêu lên một tiếng đau đớn, một chân vặn vẹo.

Đầu lưỡi cô cố ý trêu chọc trên hạt đậu nhỏ, Quan Hành có chút không chịu nổi, hai tay cùng đẩy đầu cô ra, hô hấp loạn thành một đống."Đừng làm rộn... Đủ rồi... Em đứng lên cho anh..."

Hai người vừa đẩy vừa đỡ giằng co chưa xong, Quan Hành tăng thêm khí lực trên tay. Không đoán được Lương Kiều lại cố ý cắn anh, khi đẩy được đầu cô ra, hàm răng thổi qua hạt đậu nhỏ yếu ớt, lại đau lại ngứa, khó chịu làm anh phải lập tức đưa tay che ngực.

Lương Kiều liền ngồi ở đàng kia nhìn anh cười.

Quan Hành xoa nhẹ hai cái, nhào lên ấn cô đổ xuống, sau đó bắt lấy áo ngực của cô dùng sức kéo xuống, hai trái tuyết trắng tròn trĩnh liền bắn ra ngoài một cái, mềm mại lại ngạo nghễ ưỡn lên, hai viên đỏ thẫm ở nụ hoa đứng thẳng động lòng người.

Vốn muốn trừng phạt cô, lại làm cho cả bụng dưới của mình đều trở nên căng thẳng.

Hô hấp của Quan Hành đột nhiên dồn dập thêm, trợn to hai mắt với hai trái tuyết trắng, sững sờ mấy giây, thăm dò duỗi một tay cầm lấy một trái, chỉ cảm thấy xúc cảm dưới lòng bàn tay mềm mại không thể tưởng tượng nổi.

Anh không kìm nổi lòng cúi đầu, ngậm lấy.

"Ừm..."

Anh vùi đầu ăn đến hăng say, Lương Kiều lại không dễ chịu, dòng điện tê tê dại dại trực tiếp lẻn đến bụng, cảm giác thoải mái một chút tích tụ, đồng thời trong thân thể trống rỗng cùng khát vọng cũng đang dần dần bành trướng.

Cô khó nhịn vặn vẹo uốn éo, nhấc chân cọ xát gần bắp đùi anh. Cây gậy chỗ đó cứng rắn vừa nóng, đã dựng thẳng đứng lên.

Quan Hành thở gấp một hơi, buông miệng, ngược lại lại đi ăn một trái khác. Đồng thời tay từ sau lưng cô chen vào, hai tay cùng sử dụng, cuối cùng cũng giải quyết được cái khóa kéo kia.

Anh đứng thẳng, túm váy đến đầu gối, sau đó nâng hai cô chân lên, cởi váy xuống. Đến thời điểm này mới phát hiện, trong quần còn có một tầng tất chân.

Quan Hành tức giận đến thiếu chút nữa nôn ra máu, nâng hai bắp chân dài, hung hăng vỗ một cái ở trên mông cô: "Mặc nhiều như vậy, thật lao lực!"

Khóe miệng Lương Kiều giương lên vui mừng, chỉ nghe "Xoạt - -" một tiếng, thế nhưng anh tay không xé nát tất chân cô.

Lương Kiều sững sờ một giây đồng hồ, lại không có đau lòng vì cái tất chân kia, ngược lại tim đập nhanh hơn một chút - - hung mãnh lực lưỡng như thế này, thật là làm cho người cầm giữ không được a...

Mất một lát cởi được tất chân của cô rồi vứt ra, Quan Hành nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ nhỏ cuối cùng cũng lộ ra của cô, còn có mảnh sẫm màu như ẩn như hiện sau lớp vải màu trắng, máu toàn thân bỗng chốc vọt tới đỉnh đầu.

Anh vội vã mở to mắt, trừng mắt thở hổn hển hai cái.

Lương Kiều quỳ ngồi dậy, cởϊ áσ ngực đã rơi xuống bên hông vứt ra, sau đó bò qua, thong thả ung dung cởi bỏ dây lưng của anh, kéo ra khóa kéo trước, cố ý đặt tay ở chỗ đã dựng lên xoa nhẹ hai cái.

Quan Hành hô hấp lại nóng rực, nhưng không có ngăn cản cô, hai tay chống đằng sau, tùy ý để cô chơi đủ ở nơi đó, lại phối hợp nâng mông lên để cho cô cởϊ qυầи.

Cởϊ qυầи tây cùng quần tam giác của anh xuống chân, Lương Kiều lại đẩy chân anh ra, từ anh giữa hai chân rất chậm rất chậm bò qua.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, Quan Hành lại không động, chỉ ẩn nhẫn nhìn chằm chằm bầu ngực vì động tác của cô mà trở nên lớn hơn, thuận theo động tác chậm chạp mà lắc lư.

Cô cuối cùng đến đến cạnh anh, hai chân tách ra quỳ gối hai bên anh.

Khi hai trái tuyết trắng đối diện anh, Quan Hành đứng thẳng người, bắt lấy một trái ngậm vào trong miệng.

"Ừ..." Lương Kiều ôm đầu anh, khó nhịn ngửa đầu ra sau.

Dưới tay Quan Hành trơn bóng, níu lấy qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng của cô, kéo xuống.

"Ngồi xuống..." Anh nói giọng khàn khàn, du͙© vọиɠ dưới đáy mắt đã mãnh liệt hơn sắp tràn ra.

Lương Kiều cúi đầu hôn khóe miệng anh, đồng thời chậm rãi ngồi xuống.

Hai bộ vị khát vọng lẫn nhau sít sao kề nhau, cô cố ý ma sát hai cái.

Quan Hành rên khẽ một tiếng, đè khe mông cô xuống.

...

Nhớ tks cả hai chương nhé mn!!